"Rắc rắc" từng mảnh đá vụn bên vách đá rơi xuống vực sâu thăm thẳm, nàng dừng bước, không lui về phía sau nữa, nửa bước chân sau đã lơ lửng trong không trung, nàng lẳng lặng nhìn Hành Dạ Ma Quân phía trước cách mình càng ngày càng gần.
“Sư phụ, người còn muốn chạy trốn đến đâu nữa đây?” Một thanh niên mặc y phục đỏ với dung mạo tuyệt mỹ, mái tóc đen dài tới mắt cá chân, chỉ được buộc bằng một sợi dây màu xanh lam lên tiếng. Hắn nhẹ nhàng cười châm biếm, trên mặt bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu sự mãnh liệt sắp bùng phát.
"Ôn Ngọc Hành, ta và ngươi không thù không oán gì cả." Cho dù một tay nàng đang ôm theo một nam nhân trưởng thành nửa người tàn tật, chật vật chạy trốn, biểu tình của nàng vẫn thản nhiên như cũ, giống như thế gian không có chuyện gì có thể quấy nhiễu tâm tình nàng.
Thanh niên đối diện đột nhiên: "Phốc ha ha", giống như là nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, sắc mặt có chút khó coi, sau đó dường như thấy cười đủ rồi, hắn nâng tay lau đi nước mắt đọng nơi khóe mắt: "Đúng thật là chúng ta không thù không oán gì cả…"
"Thế nhưng…" Trong nháy mắt, hắn cúi người ghé sát tai nàng, hơi lạnh do hắn di chuyển nhanh tới thổi vào ống tay áo màu xanh của nàng: "Từ lúc sư phụ hạ lệnh cho Thích Trạch sư huynh và mọi người phế đi tu vi toàn thân của ta, phá hủy tất cả kinh mạch, đoạt đi toàn bộ pháp bảo, đẩy ta vào Vô Gian Nhai Ngục…"
"Lúc đó người nên nghĩ là sẽ có ngày này chứ."
Nàng như nghe được chuyện gì cực kỳ khó tin, biểu cảm luôn luôn lãnh đạm có chút hơi kinh ngạc. Nhưng trong nháy mắt, biểu cảm của nàng lại khôi phục như ban đầu, chỉ là nhìn qua người đang run rẩy trong tay mình, nàng liền chậm rãi mở miệng: "Nếu đúng là như thế thì sao?"
"Thì sao..... Hahaha.... Hay cho hai chữ “thì sao”..."
"Nếu là thế này thì sao?" Động tác của hắn nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, lúc nàng phản ứng lại, người mà nàng cho dù đã chạy như điên một đêm, hao phí tất cả sức lực cũng không thể vứt bỏ, đã đến tay một người khác.
Hắn hiển nhiên không ôm lấy người đó một cách nhẹ nhàng, mà thô bạo xách cả người lên, hai chân Thích Trạch đã phế, khi bị hắn bóp cổ nhấc lên, toàn thân hắn ta căn bản không có điểm tựa, bởi vì hít thở không thông mà nghẹn đến cả mặt đỏ bừng, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc khó chịu "hộc hộc", hai tay buông xuống hai bên người dùng hết toàn lực để nâng lên, cố gắng giãy ra khỏi cánh tay đang bóp chặt cổ mình.
"Sư phụ không phải luôn quan tâm đến Thích Trạch sư huynh sao? Ngay cả lúc đó cứu ta cũng là vì ta tình cờ ở bên cạnh sư huynh... Không đúng…" Như nghĩ đến cái gì đó, nụ cười của hắn chợt mang chút chua xót và tự giễu, nhưng nụ cười kia biến mất quá nhanh, khó có thể nhìn ra được: "... Là ta chủ động cầu xin, nên sư phụ mới miễn cưỡng dẫn ta đi.”
Thần sắc của nàng vẫn lãnh đạm như trước, cho dù Thích Trạch đang bị hắn quan bóp cổ, sắc mặt dần dần trở nên xanh tím, lực giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ.
Hắn nhìn nàng gương mặt không chút thay đổi, vẻ mặt có chút vui mừng, nhưng cũng càng thê lương.
"Sư phụ thật là nhẫn tâm, nếu đã như vậy, ta sẽ ném Thích Trạch sư huynh vào Vô Gian Nhai Ngục này." Nói xong, hắn thoáng tiến về phía trước một bước, mũi giày màu vàng kim giẫm lên những viên đá nhỏ ở vách núi: "Xem như là có qua có lại với những gì sư huynh đã làm với ta, như vậy có được không?” nàng không để ý tới cảnh báo điên cuồng đang vang lên trong đầu, con ngươi đen trắng chỉ nhìn theo bóng người Ôn Ngọc Hành, cho đến khi năm ngón tay như ngọc của hắn chậm rãi buông ra, nỗi tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt thống khổ. Lúc này nàng mới không nhanh không chậm mở miệng, vẫn là giọng điệu mà Ôn Ngọc Hành đã nghe suốt mười lăm năm qua.
Nàng nói: "Nếu Thích Trạch chết, ta cũng sẽ không sống được bao lâu đâu."
Như thể nhấn nút tua chậm, mỗi khoảnh khắc dường như được kéo dài. Đến mức nàng có thể thấy rõ được sắc mặt Ôn Ngọc Hành từng chút từng chút trở nên cực kỳ hoảng sợ như thế nào, giống như một đứa trẻ yếu ớt, đuôi mắt hẹp dài chợt nhuộm một màng đỏ mỏng.
Sự kéo dài trong phút chốc ấy như đã dùng hết thời gian còn lại, nàng thấy Thích Trạch rơi xuống cực nhanh, mà nhanh hơn so với tốc độ rơi xuống kia, là một thân ảnh màu đỏ đang nhào tới. Người luôn có ám ảnh với sự sạch sẽ như Ôn Ngọc Hành chật vật lộn nhào trên mặt đất đầy bụi bặm, hơn phân nửa thân thể hắn đều treo trên vách núi, tay hắn nắm chặt Thích Trạch khiến từng đường gân xanh trên cánh tay như muốn vỡ ra.
Hắn quay đầu, trong ánh mắt phản chiếu rõ bóng hình đang nhìn xuống hắn, bóng hình đó không động đậy, cười còn khó coi hơn khóc.
Hắn nói: "Sư phụ, người chẳng qua là ỷ vào ta thích người mà thôi."
Ôn Ngọc Hành có tình cảm với nàng, nàng biết, nhưng nàng lại lợi dụng thứ tình cảm đó, bây giờ đã quá muộn rồi.
——————
"Nhiệm vụ Tạ Thù, tích lũy hoàn thành nhiệm vụ tứ 667, không có lần thất bại nào. Nhiệm vụ thứ 668, nâng đỡ nam chính Thích Trạch của "Tiên Vương Đỉnh Cao", san bằng tất cả trở ngại trên đường đi và đạt được danh hiệu Trạch Khôn đại đế, có chấp nhận hay không?"
“Có"
...
"Còn hai người nữa, bọn họ là ai?" Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn về phía hai đứa nhỏ đang run rẩy trong đám thi thể chất đầy như núi, trên mặt lạnh nhạt không có một chút biểu cảm dư thừa.
"Tiên Vương Đỉnh Cao" có ghi: Nhà người thân mà Trạch Khôn đại đế ở nhờ khi còn nhỏ gặp phải tai họa bất ngờ, toàn phủ trên dưới hai trăm năm mươi bảy người đều bị giết sạch, chỉ có Trạch Khôn đại đế và Hành Dạ Ma Quân sau này bị tẩu hỏa nhập ma..." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Ai là nam chính?" Giọng nói không cảm xúc của máy chủ bị cắt ngang, sau khi dừng lại một lát, lại chậm rãi lên tiếng: "...Trạch Khôn đại đế xuất thân từ nhà nô bộc, Hành Dạ Ma Quân là con trai trưởng của gia đình mà Trạch Khôn đại đế nương nhờ..."
Người áo xanh không tiếp tục nghe máy chủ giới thiệu dài dòng nữa, nàng khom lưng bế đứa nhỏ mặc quần áo thô kệch đang run rẩy, định xoay người rời đi.
Sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng trẻ con mềm mại:
"Tỷ tỷ, tỷ là đến cứu người sao?"
Nàng quay đầu lại, tiểu thiếu niên vẫn luôn yên tĩnh, trên người đều dính đầy bụi bặm và bùn đất, trên hàng lông mi dài còn đọng lại giọt nước mắt, giờ phút này lại cười híp mắt, hai tay mở ra giống như đang chờ đợi điều gì.
Thích Trạch bên cạnh liền nói: "Tỷ đưa cả A Hành đi nữa, có được không?"
"A Hành nhất định sẽ ngoan ngoãn."
——————
"Tiên Vương Đỉnh Cao", một cuốn tiểu thuyết về việc tu luyện để nâng cấp của những người bất tử, người đầu tiên xuất hiện trong tiểu thuyết cũng chính là người mạnh nhất, nhân vật phản diện Hành Dạ Ma Quân Ôn Ngọc Hành, tính tình khát máu, đối đầu với nam chính đến cùng, hại chết vô số đồng môn... Hắn là thủ lĩnh của Tứ Ác Bát Hoang.
Nàng nhìn thanh niên áo trắng trước mặt vì thấy nàng đến gần mà bối rối giấu vật trong tay ra sau lưng, nét mặt thanh nhã hờ hững. Thích Trạch đứng sau lưng nàng vung tay lên, đệ tử Tu Chân Phong liền nối đuôi nhau mà vào. Trong vòng chưa đầy một phút, căn phòng gọn gàng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Sắc mặt thanh niên luôn luôn kính trên nhường dưới nhanh chóng trở nên tái nhợt. Nàng nhặt một chén trà mà hắn đã sử dụng, mép của nó dường như vẫn còn vương hương trà mờ nhạt.
Chén trà đã qua sử dụng, khăn tắm, quần áo, trâm cài cũ, những bức chân dung được vẽ tỉ mỉ.... Những thứ thuộc về nàng đều được nhét đầy một hộp.
Nhân vật phản diện quả nhiên vẫn là nhân vật phản diện, nàng tiện tay ném chén trà được nâng niu cẩn thận xuống đất, thân chén yếu ớt va chạm với mặt đất cứng rắn liền phát ra tiếng vỡ vụn thanh túy. Nàng không nhìn đến thân ảnh đang hồn bay lạc phách kia, thờ ơ xoay người, nhẹ nhàng nói một câu: "Nghiệt đồ Ôn Ngọc Hành phạm thượng, đánh rồi đưa vào Nhai Ngục suy ngẫm đến tháng ba."
Cái gọi là Nhai Ngục, chính là nơi cực kỳ lạnh giá, dùng để trừng phạt. Ở phía dưới là vực sâu không đáy, sống không thấy người, chết cũng không thấy thi thể.
———
Bàn tay lạnh lẽo của hắn như một loài động vật máu lạnh nào đó, quấn quanh eo nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực, giọng nói chán ghét dính sát, phả hơi nóng vào bên tai nàng: "Hôm nay đã nhớ kỹ ta chưa?”
Nàng không nói gì, cũng không giãy dụa, chỉ nhàn nhạt đem tầm mắt hướng về phía cửa sổ duy nhất trong phòng, động tác tùy ý của nàng khiến những dây xích sắt trói buộc linh hồn đang trói tay chân nàng va chạm tạo ra một vài âm thanh vụn vỡ.
"Hôm nay A Hành rất nhớ sư phụ." Thanh niên dung mạp tuyệt mỹ điên cuồng không cần nàng trả lời, chỉ tự mình vùi đầu vào cổ nàng, ngữ khí rầu rĩ mang theo vài phần ngây thơ ủy khuất: "Sư phụ không đến thăm A Hành, A Hành có chút tức giận."
"Nếu đổi thành Thích Trạch sư huynh...” Ngón tay hắn giật giật, không để ý đến thanh âm thâm trầm sau lưng. Hắn lại mạnh mẽ xoay mặt nàng lại, con ngươi hẹp dài gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ: "Sư phụ đã sớm đi rồi."
"Ừm..." Giọng nói tao nhã mang theo chút khàn khàn do phải gắng gượng, bàn tay tái nhợt chậm rãi phủ lên đôi bàn tay vô lực bên hông: "...Nếu đúng như thế thì sao... Mà nếu không phải... thì sẽ như thế nào?"
Sau một thời gian ngắn im lặng, tiếng va chạm của xích sắt càng vang vọng, những giọt nước dường như vô hình khiến gáy nàng nóng bỏng.
Nàng dường như nghĩ ra cách đơn giản nhất để hoàn thành nhiệm vụ, người được giao nhiệm vụ kiêng kỵ nhất là xúc động, dù cho các nhân vật trong tiểu thuyết có cảm xúc gì, có đau lòng hay tổn thương hay không, tất cả đều không liên quan tới nàng.
——————
Nàng tuyệt thực, mặc dù những người tu luyện gần như đã thoát khỏi sự hạn chế về lượng thức ăn, nhưng người bị xích sắt trói buộc linh hồn sau một thời gian dài tuyệt thực sẽ nhanh chóng gầy đi.
Lúc đầu hắn nổi giận không thôi, phát điên tra tấn nàng gấp bội, nàng cũng không hề chống trả, chịu đựng toàn bộ.
Tuy nhiên, một tháng sau, hắn đã cởi trói cho tay nàng. Lại nửa tháng sau, hắn tiếp tục cởi trói trên mắt cá chân đã gầy đến mức chỉ còn lại gân xanh của nàng... Chưa đủ, còn chưa đủ…
Hai tháng sau, hắn bắt đầu khóc cầu xin nàng hãy ăn một chút, hai tay dán ở phía sau nàng không ngừng vận chuyển linh khí vào cơ thể nàng, nhưng linh lực đó cũng dần dần tiêu tán vì nàng không tiếp nhận. Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn chằm chằm vào thức ăn đã được làm mát ở một bên, giống như một con rối không có linh hồn. Hắn như chôn vùi trong vực sâu của nàng, thấy nàng giờ đây chẳng khác gì bộ xương khô, liền khóc như một đứa trẻ.
“... Ta thua rồi. Sư phụ.... Làm ơn, làm ơn.... Đừng làm thế...."
Nàng chưa từng thấy qua bộ dáng hắn như vậy, bất kể là thiếu niên trẻ trung ngây ngô lúc trước, hay là Hành Dạ Ma Quân khát máu sau này.
“.... Ta thua rồi... Ta sẽ lập tức thả Thích Trạch.”
"Ta sẽ ở cạnh ngươi…" Thanh âm đã lâu không nói của nàng không tính là dễ nghe, người mặt đầy nước mắt kia lại giống như nghe được điều gì cực kỳ khó tin, dừng lại tất cả động tác. Nàng nhìn đôi mắt phượng bởi vì kinh sợ mà hơi trợn tròn, chậm rãi nói thêm lời cuối cùng: "Mãi mãi."
"Chỉ cần ngươi đem gân cốt toàn thân tu luyện, toàn bộ tu vi, tất cả thiên tài địa bảo chuyển nhượng hết cho Thích Trạch, giúp hắn đạt được đỉnh cao, xưng danh Khôn Trạch đại đế."
"Thì ta sẽ ở bên cạnh ngươi…"
"...Vĩnh viễn"
——————
Ôn Ngọc Hành suốt nửa tháng không tới tìm nàng, nàng cũng không sốt ruột.
Tình cảm là phần vô dụng nhất mà con người sinh ra, chỉ là, khi nàng thấy cánh cửa chậm rãi đẩy ra, khóe miệng rất nhanh liền cong lên. Nhưng đôi khi nó lại rất hữu dụng.
Ôn Ngọc Hành hôm nay mặc y phục màu trắng mà các đệ tử hay mặc nhất, thanh âm của hắn rất trong trẻo, mang theo ý cười, tràn đầy hi vọng, cười như thiếu niên mới biết yêu.
Hắn hỏi nàng: "Sư phụ, những gì người nói, đều là thật sao?”
Nàng mỉm cười và trả lời hắn với một giọng điệu nhẹ nhàng chưa bao giờ có: "Tất nhiên."
Lần này, nàng phải chờ hơi lâu một chút. Tại Điện Thù Nhan bố trí đầy linh trận này, nàng nửa bước cũng khó đi, đợi tròn hai năm, âm thanh máy móc của máy chủ mới phát ra:
"Người làm nhiệm vụ Tạ Thù, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ 668, "Tiên Vương Chi Đỉnh" Khôn Trạch Đại Đế đã trở về vị trí, có muốn lập tức trở lại không gian hệ thống hay không?"
"Chắc chắn rồi."
"..." Cảm giác không trọng lượng quen thuộc không truyền đến, nàng nghi hoặc nhìn về phía đám sương mù màu trắng lạnh như băng kia.
"Ký chủ, Ôn Ngọc Hành đang liều mạng chạy về..."
"Còn không mau nhanh lên?"
“...Được rồi."
——————
"Ký chủ..."
"Tôi mệt rồi, đừng làm phiền tôi."
"... Tiếp theo là thường xuyên báo cáo về tình hình hoàn thành nhiệm vụ lần trước và tiến độ theo dõi nhân vật...".
"Cái gì, trước đây không có điều này, tôi chưa từng nghe qua."
"... Đúng vậy."
——————
Thiên Đạo năm năm, Khôn Trạch đại đế trở về, bắt đầu toàn lực tiêu diệt Tứ Ác Bát Hoang.
Tạ Thù, Ôn Ngọc Hành chờ nàng mười lăm năm cho đến cuối cùng đã bị Khôn Trạch đại đế đánh chết ở điện Thù Nhan. Trong tay vẫn nắm sợi dây buộc tóc màu xanh duy nhất mà nàng đã tặng hắn.