???
"Đừng nhúc nhích" cô đánh rơi bàn tay vươn về phía dụng cụ màu kim loại màu bạc, lông mày thanh nhã hơi nhíu lại, càng có vẻ cả người thanh thanh lạnh lùng, không dám để cho người ta dễ dàng tiếp cận.
Áo blouse trắng không tì vết, cô đeo găng tay y tế đã được làm sạch kỹ lưỡng cẩn thận đặt dụng cụ ở vị trí được chỉ định. Xoay người nhìn thấy người đàn ông cúi đầu mang bộ dáng ủ rũ kia, cô hơi dừng một chút, vẫn nhẫn nại dùng giọng điệu lãnh đạm từ trước đến nay giải thích: "Cậu không đeo găng tay"
Tóc cậu màu hạt dẻ nhạt, thoạt nhìn rất mềm mại, cậu vẫn cúi đầu, mái tóc hơi dài trước trán che mắt anh. Không nghe thấy câu trả lời, cô không tự giác nhíu mày sâu hơn một chút. Nhưng cô không nói nữa, chỉ là không nhanh không chậm tháo găng tay ra, trầm mặc xoay người đi ra ngoài cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ, sau khi xác định thân ảnh kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, người vẫn cúi đầu mới chậm rãi giơ tay lên chậm rãi đặt ở bên má mình, giống như ma xui quỷ khiến dùng mặt cọ xát qua lại.
Tinh xảo đáng yêu đến mức làm cho trên mặt nhịn không được muốn hung hăng khi dễ hiện lên vẻ ửng hồng bệnh hoạn, biểu tình mê hoặc đến hơi vặn vẹo, con ngươi ửng đỏ phiếm ánh sáng mê mông thất thần, si mê lại thỏa mãn.
"A Thanh.... Nam Thanh.... Em là của tôi. Thanh... Thật buồn..... Thanh.... Giúp Ngôn Ngôn..."
Biểu tình trên gương mặt vô tội đến thậm chí thánh khiết của cậu cũng giống như nội dung dùng thanh âm mềm mại nói ra, làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn thẳng. Cậu nhặt găng tay bị bỏ lại phía sau và nhắm mắt lại và ngửi say sưa. Đôi chân mảnh khảnh thon dài không tự giác uốn lượn, dựa sát vào nhau, hơi ma sát...
"Ừm——"
Thỏ, nhưng rất dễ phát tình, đèn điều khiển âm thanh ở hành lang bởi vì tiếng bước chân mà chậm rãi bật sáng, cô đứng ở cửa nhưng không vội vàng mở cửa, trước tiên cúi đầu nhìn đồng hồ, ánh đèn tối in ra một con số mơ hồ: 22:31.
Nghề bác sĩ thật sự là quá nặng nhọc, làm đề tài không xong, hầu như mỗi trận đều phải theo kịp phẫu thuật, mở hội thảo không xong... Bây giờ còn nhét cho cô một tân sinh viên tiến sĩ thú nhân, hơn nữa còn là động vật nhút nhát như thỏ.
Cô đương nhiên sẽ không oán giận, thậm chí sẽ không để ý những thứ này, chỉ là... Cô không khỏi xoa xoa mi tâm sâu hơn.
Đang chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên từ bên trong mở ra, cô bình tĩnh thu hồi chìa khóa trên tay, chuẩn bị vòng qua thân ảnh cao ngất kia ở cửa trực tiếp vào cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa màu đen "thanh khiết" đã được đóng lại sau lưng của cô, giọng nói bên tai lạnh hơn một chút so với người bình thường một chút, người kia cao hơn cô rất nhiều nhẹ nhàng đặt cằm trên đỉnh đầu của cô, "Em trở lại rất muộn." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Không phải đã nói qua, tuyệt đối không đi quá mười giờ sao?"
"Đừng gọi tôi như vậy, ghê tởm" Cô giơ hai tay ra sức đẩy anh ra ngoài, sau khi phát hiện không có bất kỳ hiệu quả gì liền lập tức dừng lại, không làm phản kháng vô vị nữa, chỉ là vẻ mặt lãnh đạm nhắc nhở người rắn đang đem cái đuôi vòng quanh thân thể mình, "Đây là nhà của tôi, không phải của anh."
"Hơn nữa, Quý Phong, chỉ còn nửa…”
"..." Đuôi động vật máu lạnh quấn lấy cô dừng một chút, sau đó lại tiếp tục dọc theo thân thể cô quanh co mà lên, đến khi quấn cô thật chặt chẽ, từng tấc từng tấc dính vào khí tức của anh.
“... Vậy thì sao?” Cô có thể cảm nhận được hai bàn tay lạnh lẽo trên cổ của cô đang từ từ ma sát, ngay cả luồng không khí phun vào tai của cô cũng mang theo một chút lạnh, "Miễn là thời gian chưa kết thúc, em vẫn thuộc về anh, chỉ có thể thuộc về anh."
Huống hồ không thể chấm dứt, giữa hai người không bao giờ có thể kết thúc.
Chỗ huyền quan không bật đèn, hoặc là nói toàn bộ căn phòng đều là một mảnh tối tăm, tầm mắt con người bị hạn chế làm cho cô không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt dựng thẳng màu xanh biếc kia lóe lên ánh sáng âm u trong bóng đêm. Tầm mắt mơ hồ không có sự nhạy bén khiến cho cô giờ phút này cảm giác rõ ràng anh khẽ ngửi ở xương quai xanh của cô.
Cô không có phản bác, chỉ lẳng lặng ở trong trận giam cầm của anh tiếp nhận anh.
Quý Phong là do cô quen biết lúc mới tới thành phố A học tiến sĩ, lúc đó mới đến, cuộc sống của cô không quen thuộc, lại bởi vì kiêng kỵ ai đó mà không dám có động tác gì lớn.
Đúng lúc đó, cô gặp Quý Phong. Cô không thích anh, nhưng anh dây dưa không ngừng theo đuổi cùng với ưu thế trời sinh của thú nhân, hơn nữa gia tộc nhà anh rất có thế lực, nguyên nhân cô đáp ứng là anh giúp cô tránh né người kia, cô đồng ý ở bên anh một năm.
Nhưng bây giờ, rắn trời sinh tính cách đa nghi âm trầm, hành vi dính người vặn vẹo, càng ngày dục vọng chiếm hữu càng cao... Tất cả đều khiến cô không thể chịu đựng được nữa, nhưng chỉ còn nửa tháng nữa thôi.
“... Có hương vị của người khác” Anh dừng động tác ngửi nhẹ trên cổ tay cô, ngữ điệu nói chuyện mang theo âm trầm không chút che dấu," ... Vẫn là một con thỏ chết tiệt."
Tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, từng câu từng chữ vốn nên rất lưu loát lại bị anh nói chậm lại, cái đuôi thật dài vờn quanh vai cô chậm rãi siết chặt, bất giác biến hóa thành đầu lưỡi rắn tín phát ra tiếng 'hí hí'.
"Thanh Thanh, em không cảm thấy nên giải thích cái gì sao?"
Cô tùy ý để cái đuôi rắn tráng kiện quấn quýt càng chặt, con ngươi trong trẻo lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, môi khẽ mở ra mấy chữ lãnh đạm: "Bệnh thần kinh"
"Ha ha" Tiếng cười trầm thấp áp lực kéo dài thật lâu, mới chậm rãi dừng lại bên tai cô, anh ôm lấy cô đang bị đuôi rắn quấn chặt, phảng phất như nhấn mạnh vật tư riêng của mình, giọng nói khàn khàn đè nén lại vặn vẹo cùng với sự điên rồ nghiêm túc:
"Tạ Nam Thanh, nếu để anh biết em ở bên ngoài làm bậy"
"Anh giết chết em"
————————
"A... Tiền bối..." Cậu bé nhút nhát yếu đuối sau khi cô lãnh đạm liếc mắt một cái liền dừng lại xưng.
Những người trong phòng phẫu thuật đã đi gần hết, ca phẫu thuật kéo dài vài giờ, lúc kết thúc cũng gần nửa đêm, tất cả mọi người rất mệt mỏi, cô cũng không ngoại lệ.
Cô tháo găng tay bị nhiễm máu, cẩn thận sử dụng nước chảy qua từng kết cấu trên tay. Đáng lẽ phải ở trong phòng phẫu thuật cùng các y tá đang trực sửa sang lại những người tiếp theo lại rụt rè đứng bên cạnh cô, vành tai trắng nõn mang theo màu đỏ vẫn không tiêu tan.
Đợi đến khi cô cẩn thận dùng khăn mặt lau khô mọi ngóc ngách của bàn tay, người bên cạnh vẫn không nói ra nguyên nhân. Cô có chút không kiên nhẫn, lại nhẫn nhịn tận lực ôn hòa.
Cậu bé tên Cố Ngôn này luôn như vậy, nhát gan, nhút nhát, khi nói chuyện với cô luôn vấp ngã, lắp bắp . Vĩnh viễn cúi đầu làm cho cô chưa từng nghiêm túc nhìn qua mặt cậu, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy nét ửng đỏ nhút nhát không tiêu tán được.
Cô ở trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thoáng hướng về phía cậu một bước, vươn ngón trỏ nâng cằm cậu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ thạch kia, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt của cậu bắt mắt càng thêm đỏ bừng, giống như là một lớp son môi quá dày. Cậu dập đầu mở miệng, ngay cả đôi mắt hươu tròn cũng bịt kín một tầng thủy quang trong suốt.
“... Trực.... Chị gái đầu tiên.... Đi trước đi..... Những người đó... Những thứ đó tôi... Tôi sẽ không... Làm...."
.......
Trầm mặc đem một đạo dụng cụ cuối cùng tiêu độc, tắt nguồn, vẫn an tĩnh đến không gian màu trắng chỉ có thể nghe thấy động tác của mình, lại đột nhiên truyền đến một trận thanh âm cửa kim loại rõ ràng bị đóng lại.
Cô quay đầu lại, người vẫn im lặng đứng sau lưng mình làm tấm nền không biết từ khi nào đã đến cửa, giờ phút này đang kéo một cái tủ nặng chứa dao phẫu thuật bên cạnh chống lại cửa kim loại màu trắng bạc.
Cô có chút nghi hoặc, tay chưa kịp thu hồi dừng lại giữa không trung, "Anh đang làm gì..."
Đột nhiên xuất hiện hương thơm ngọt ngào rốt cục làm cho cảm giác chậm chạp của cô không đúng, lập tức che miệng mũi cũng không thể làm cho thân thể đã bắt đầu trở nên vô lực cùng đầu óc mơ hồ trở nên thanh tỉnh, cô hung hăng bóp lấy cánh tay mình, trong tầm mắt mơ hồ kia thân ảnh yếu đuối vô tội kia đang hướng về cô không nhanh không chậm đi tới, chỉ còn lại một tia thanh minh đứt quãng như muốn chất vấn cái gì.
"Vì... Vì sao... Sao..."
Người chậm rãi mà đến chính xác tiếp nhận thân thể ngã xuống của cô, anh giống như ôm đứa bé ôm chặt lấy côi, siết cô suýt nữa thở không nổi. Mà khí tức của anh so với cô càng thêm dồn dập, đồng tử trong suốt hưng phấn đến hơi phát tán, trên mặt tràn đầy bệnh trạng ửng hồng, vẻ mặt si mê không thôi, mang theo một tia rốt cục đạt được thỏa mãn như mong muốn, "A Thanh.... Thanh.... Cuối cùng cũng là lời nói.... Có vẻ như... Ngay lập tức.... Phải......."
Cảm giác được bao quanh bởi sự ấm áp làm cho cô mệt mỏi không muốn mở mắt, đôi mắt tròn từ từ chuyển động dưới mí mắt.
Tiếng cười rầu rĩ từ chỗ cô dựa vào truyền ra, nhưng vẫn không che giấu được cả người không ngừng run rẩy, nhận thấy được động tác của cô, mặc dù anh giả vờ nhã nhặn lễ độ nhưng không che giấu được giọng nói lệ khí thật sâu bên tai cô vang lên.
"Nam Thanh, còn chưa tỉnh sao?"
"Nếu em không tỉnh lại"
"Anh sẽ ở trên xe này giết chết em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT