"Chết rồi mới tốt a ha ha ha ha ha" Có tiếng cười khàn khàn như nghiền nát hết thảy từ sâu trong bóng tối trầm thấp vang lên: "Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ta chết nhanh một chút, nếu không…"
"Khụ khụ" Âm thanh của chất lỏng màu máu nghẹn ở cổ họng: "Sự nhục nhã các ngươi đã gây cho ta vào ngày hôm nay…"
"Ha ha" Khóe miệng nhuốm máu chậm rãi kéo ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ.
"Không chết không thôi"
...
Hai con "Tiên tôn" hai tay vững vàng nâng lên một cái khay được chạm khắc từ gỗ thiêng ngàn năm tuổi, phía trên chỉ bày ra một chén rượu ngon ngào ngạt hương thơm.
"Chuyện của Thanh Mộc tiên nhân" Bọn họ cung kính cúi đầu, ngay cả giọng điệu kính sợ cũng vừa phải, tiếp tục nói: "Đã xử lý thỏa đáng"
"Từ nay về sau, thế gian không còn Thanh Mộc nữa"
"Phải không?" Một giọng nói thanh nhã đến cực điểm từ phía trước mũi chân nàng truyền đến, ngón tay bị tay áo rộng màu trắng che ở cổ tay của vương tọa cao cao tại thượng kia vươn ra không chút để ý lấy đi ly rượu trong khay.
"Làm không tệ" Giọt rượu nhuộm lên đôi môi mỏng gợi lên một độ cong rất nhỏ, giọng điệu thanh đạm nhiễm một tia sung sướng.
"A Ngọc" Trên vương tọa, hắn đột nhiên gọi tên của nàng, nàng khiếp sợ trước giọng điệu thân mật chưa từng có này, bàn tay đang cầm kiếm đã tạo ra vô số tội nghiệt khẽ run rẩy, ngay cả chiếc khay cũng lắc lư nhẹ.
"Lại đây" Nàng khó tin ngẩng đầu, đại bất kính nhìn thẳng vào "Tiên tôn" được tiên giới xưng là địa ngục trần gian. Người kia một thân bạch y vô cùng tao nhã nhưng lại có thể trong nháy mắt nhuộm đỏ cả thế giới bằng vết máu, hắn giơ tay còn lại lên khẽ vẫy nàng, giống như muốn gọi nàng lại đây.
"Tiên tôn... Gọi ta là gì?" Giọng nói có chút chần chờ từ trong miệng nàng vang lên, dưới chân ngươi lại giống như là rễ rễ, thật lâu không chịu di chuyển một bước.
"Nếu có nhiệm vụ mới, ta sẽ đi làm ngay lập tức. Nếu..."
"Nếu có hình phạt..." Nàng sợ hãi cắn cắn môi dưới của mình, chủ động mở miệng: "Ta cũng tự đi Hình Giới Đường lĩnh phạt"
"Phì" Tiếng cười nhạo không hề cố kỵ được bật ra, cho dù hắn không ngồi trên ngai vàng nhưng khí chất vẫn bất khả xâm phạm từ sâu trong xương cốt và linh hồn..
"Mệnh lệnh của ta" Hắn thu hồi bộ dáng thờ ơ kia, dùng đôi mắt tối tăm như ẩn vào bóng tối nhìn về phía nàng đang hoảng sợ không thôi: "Đừng để ta lặp lại lần thứ hai."
Thân thể thẳng tắp của nàng thiếu chút nữa mềm nhũn, nàng ổn định tâm tình xong mới tiến thêm một bước về phía trước.
Có lẽ là bất mãn vì sự chậm chạp của nàng, bàn tay tinh điêu ngọc dùng khí lực không tương xứng với nó kéo cổ áo nàng, hung hăng kéo về phía hắn.
“Tiên... Tiên tôn” Nàng cuống quít dời đôi mắt đang không tự giác nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú trước mặt, giọng điệu đứt quãng đã run rẩy không ra hình dạng gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Tiên tôn?" Khuôn mặt của hắn thoáng di chuyển xuống, tầm mắt dừng lại ở xương quai xanh của nàng, thanh âm thanh đạm mang theo tia ý tứ không rõ: "Xưng hô này không dễ nghe."
Nàng khiếp sợ trừng tròn đôi mắt, cái này... Đó không phải là cách gọi yêu thích của hắn sao? Rõ ràng, rõ ràng trong cuốn sách là viết như vậy mà.
Nam Từ, nhân vật phản diện cuối cùng trong "Tiên nghịch mạnh nhất", cả đời tội nghiệt vô số kể, tinh tinh huyết nhiễm la phù giới. Thực là tà đạo đệ nhất nhân, lại chỉ thích danh xưng tiên tôn.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Có hơi nóng phả vào cổ nàng, nàng không tự giác hơi co lại nhưng vô tình lại dẫn dụ bàn tay của người đó vòng quanh eo nàng, đôi tay ấy không biết từ khi nào lại càng thêm thắt chặt hơn.
"Nhớ đến Thanh Mộc mà nàng đã buông tha sao?"
Cả người nàng cứng đờ, đôi mắt to tròn vô tội ngày thường lại càng mở to đến cực hạn, ngay cả đồng tử màu trà cũng co rút lại thành một điểm.
"Quả nhiên là vậy đúng không?" Có thứ gì đó ấm áp mềm mại nhẹ nhàng in lên vành tai của nàng.
"Nhưng không sao đâu." Thanh âm hắn mang theo ý cười khẽ thuật lại sự thật, "Dù sao thì chuyện trên thế gian này không còn Thanh Mộc nữa."
"Là thật."
...
"Tiên nghịch mạnh nhất" là một quyển hậu cung văn vô cùng thú vị, nam chủ là Thanh Mộc, một phàm nhân không có bối cảnh, dựa vào nỗ lực của mình đi lên đỉnh cao tiên giới, thu hoạch được vô số mỹ nhân tiểu đệ.
Mà Nam Từ chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong quyển sách này. Truyền kỳ hắn là thiên tài tuyệt thế có thiên phú đến mức nghịch thiên, hơn nữa hắn ghen tị nam chủ vừa nhập môn đã nhận được sự yêu thích của mọi người nên đã hạ độc thủ với nam chủ. May mắn Thanh Mộc thông minh nên mới tránh được một kiếp.
Nhưng người có phẩm hạnh ti tiện như vậy tất nhiên là không xứng đáng ở Tiên giới. Cho nên các phe chính nghĩa trong Tiên giới nhao nhao hưởng ứng, nhất định phải diệt trừ cái loại bại hoại này. Trong đó tôn sư của Thanh Mộc - Tu Nhã Phong từng được cựu sư trưởng của Nam Từ dẫn dắt là người mãnh liệt nhất. Cuối cùng là ân sư của Thanh Mộc đâm hắn một nhát cuối, bức hắn xuống Vô Gian Nhai, cấm địa La Phù Giới trong truyền thuyết.
Nhưng không ngờ, lúc đó thân thể Nam Từ gần như sắp chết rơi xuống Vô Gian Nhai nhưng mười năm sau hắn trở về với một thân ma thuật tối cao. Trong một khoảng thời gian ngắn, khắp La Phù Giới không một người nào có thể địch lại. Vả lại hắn có thù tất báo, trong quá khứ phàm là người từng không có ý tốt với hắn đều không có chỗ chôn.
Ngày Nam Từ kề đao lên cổ Tu Nhã Phong, chất lỏng màu máu thấm ướt tất cả cỏ cây trên núi.
Về sau, may mắn Thanh Mộc tiên quân đi xa trở về mới có thể diệt trừ ma đầu vô số tội nghiệt này ở Tiên giới.
Phải... Đúng là như vậy mà. Hai tay nàng run rẩy lật lại cuốn sổ tay, từ khi nàng đi tới thế giới này đã dựa vào trí nhớ để ghi chép lại nội dung, dường như nàng sợ mắc sai lầm nên đã lật qua lật lại cuốn sổ đã ố vàng kia.
Rốt cuộc là sai ở đâu, vì sao, vì sao lại như vậy?
Đã chết rồi, nam chủ thế nhưng đã chết. Rõ ràng, rõ ràng anh ta là nhân vật chính cơ mà.
Cuốn sổ cũ hơi góc cạnh kia bởi vì nàng nắm không chặt nên gần như không tiếng động rơi xuống mặt đất lạnh như băng, lăn vài vòng mới chậm rãi dừng lại.
Nhân vật chính đã chết, mà nàng còn vốn dĩ trông cậy vào sự phát triển của tiểu thuyết để rời khỏi thế giới này, bây giờ nên làm sao đây?
Rời đi, nhất định phải rời đi. Nàng lau đi giọt nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào, chống vách đá sau lưng chậm rãi đứng thẳng thân thể. Nếu không nhanh chóng rời đi, nhân vật phản diện kia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Dù sao thì hắn cũng là nhân vật phản diện, ngay từ đầu đã xấu xa đến cùng cực, hơn nữa đến cuối cùng vẫn là nhân vật phản diện vô cùng xấu xa.
Tâm trí của nàng nhanh chóng lóe lên rất nhiều mảnh vỡ, nhưng không có một mảnh nào là của nàng. Vì đó là tất cả những vết thương mà hắn phải chịu đựng.
Hiện tại, ngay bây giờ, lập tức phải rời đi, một phút một giây cũng không thể chờ được nữa. Nàng nhanh chóng thu thập một hai bộ quần áo liền đi về phía cửa hang đá.
Nhưng mà bước chân còn chưa rơi xuống đất, bên tai nàng liền vang lên giọng nói ôn nhu.
"Đi đâu vậy?"
"Muốn rời đi sao?" Có tiếng cười khẽ chậm rãi vang lên.
"Không được"
...
"Tại sao A Ngọc lại khóc?"
“A Ngọc thật đúng là yếu đuối."
"Nhưng mà không sao, chỉ cần là nàng, tất cả đều được cả."
Ai bảo hắn muốn dung túng bạn cả đời.
"Phì" Có tiếng cười thấp vang lên trong bóng tối: "Làm thế nào để có được tình yêu của nàng?"
Bàn tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt đang ngủ của nàng, nếu đã đến bên ta, làm sao được phép rời đi chứ.
Dám rời đi? Nàng đang nghĩ gì thế? Làm sao hắn có thể cho phép nàng có cơ hội đó?
——————————
Muốn chết,
Thực sự muốn chết,
Các người tốt nhất nên cầu nguyện cho ta để chết sớm chút, nếu không ...
"Ngươi... Ngươi là ai? Có muốn uống nước không?"
“Ngươi biết đây là đâu không? Ta muốn về nhà."
Có một người xuất hiện trong tầm mắt nàng, là một đôi mắt tròn sợ hãi và ngây thơ.
Đó là những người qua đường vô tội.
Nàng nhếch miệng.
Thì ra là người lợi dụng nàng.
Vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí.
Bất quá
Người này, làm sao có thể khiến nàng không cách nào tự kiềm chế?
Nếu đã như vậy
Vậy thì không từ tất cả thủ đoạn
Đến cướp trái tim nàng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT