Lần thứ hai nhận được điện thoại của mẹ, cô đang trên đường đi về phía trường y. Khi bắt đầu nhận điện thoại, cô cho rằng chuyện cô cự tuyệt Cố Yến Cẩn rốt cục cũng bại lộ, cho nên đều chuẩn bị tốt phòng trừ lại bị mẹ 'NPC' của mình huấn luyện một trận. Tuy nhiên, điều cô không nghĩ tới chính là, nghe thanh âm của mẹ ở đầu dây bên kia liền biết bà rất cao hứng, ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường một chút. Điều này làm cho tâm tình của cô không tự chủ được cũng tốt hơn một chút, thậm chí sinh ra chút ý nghĩ mượn cơ hội này nói chuyện kia cho bà. Lần trước, cô đã cùng cha mẹ song phương nói qua về việc nói với Cố Yến Cẩn, vốn là kế hoãn binh, cũng là cô phỏng chừng theo tính tình Cố Yến Cẩn nhất định sẽ không đi hỏi người trong nhà, mà Cố gia lại cực kỳ coi trọng ý kiến của đứa nhỏ trong nhà. Chỉ có Cố Yến Cẩn không đồng ý, nhà anh tự nhiên sẽ không xử lý cho anh nữa, cho nên mới gọi điện thoại kia. Tuy nhiên, còn chưa đợi cô nói ra, người đối diện đã nói cho cô một tin tức tốt lành với tâm tình có chút sung sướng. Mẹ của cô nói với cô rằng hôm qua bà nhận được lời mời của Cố gia phu nhân, cũng chính là mẫu thân Cố Yến Cẩn, nói là hẹn cùng nhau tụ tập, Nhưng kỳ thật trong lời nói lộ ra ý tứ chính là muốn nói chuyện giữa cô và Cố Yến Cẩn, xem khi nào định chuyện giữa hai người... Lời bên tai còn đang tiếp tục, độ cao hứng bên trong không giảm chút nào, lông mày của cô lại chậm rãi nhíu lại, có chút không hiểu vì sao sự tình vẫn phát triển như vậy, chẳng lẽ... Sau khi yên lặng nghe xong điện thoại của mẹ, cô dừng lại, trong đầu cẩn thận suy tư lại một lần nữa, rút ra một kết luận. Chẳng lẽ, là trong thời kỳ này, Cố Yến Cẩn vẫn giống như trong kịch bản, tình cảm đối với Ôn Kiều còn không quá sâu đậm, cho nên vẫn ôm ý nghĩ ước định hôn nhân với cô? Dù sao, suy nghĩ của cô không được ảnh hưởng bởi anh. Nghĩ tới đây, lông mày của cô không khỏi lại nhíu sâu hơn, xem ra, chỉ là từ chối sẽ không có tác dụng, không biết tìm cha mẹ Cố gia nói rõ có thể hữu dụng một chút hay không? Chu Vạn Ninh nhịn không được mà dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vốn học vật lý cũng đủ phí đầu óc rồi, hiện tại còn muốn cho cô suy đoán suy nghĩ của người khác, làm cô vốn không am hiểu qua lại giữa người, xử lý chuyện phức tạp như vậy, thật sự là có chút quá mức làm khó. Tuy vậy, nếu những phương pháp này tất cả đều vô dụng, làm vị hôn thê trên danh nghĩa Cố Yến Cẩn vài năm cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là treo một cái xưng hô mà thôi, đợi đến khi kịch bản tiến hành đến phía sau, anh tự nhiên sẽ tới tìm cô hủy bỏ hôn ước. Dù sao thì việc làm một con cá muối không lên tiếng, cô vẫn có thể làm được. ———————————— Hệ thống đã nhiều lần nói cho cô biết, tình tiết bên Tống Úc Nghi sắp bắt đầu để cho cô nhanh chóng có biện pháp. Nó quấy rầy cô đang điều tra tư liệu làm thí nghiệm, Chu Vạn Ninh phiền không sao chịu nổi, nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng hỏi nó có phương pháp kéo Tống Úc Nghi ra khỏi cốt truyện không, nó lại im lặng không nói dù chỉ một tiếng. "Cậu xem, ngay cả cậu cũng không có cách nào, tôi tự nhiên cũng không có suy nghĩ." "Hừ." Hệ thống cũng náo loạn chút tính tình, nói chuyện rốt cục mang theo chút cảm xúc: "Cũng không nên lấy những lời này lừa gạt tôi, nghĩ biện pháp vốn là chuyện của cô." "Ngay cả chút biện pháp này cũng nghĩ không ra, cô còn có dũng khí đến học vật lý sao?" "...." Cô không nghĩ tới mình còn có thể bị hệ thống bật lại một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Cái này có thể giống nhau sao..." "Sao lại không giống vậy? Đi thôi!” Hệ thống này… cũng quá bá đạo một chút đi, cô không khỏi mặc niệm ở đáy lòng. ... Chiếu theo tình huống do hệ thống cung cấp, hiện tại Tống Úc Nghi đã tìm được Ôn Kiều. Cho nên, cô cũng không tốn nhiều công sức, trực tiếp đi về phía trường y. Khi đến trước trường y, cô mới thật sự cảm thấy rằng đừng khuyên người khác học y. Dù chưa vào lầu nhưng cô đã cảm thấy một loại áp lực nặng nề rồi. Chu Vạn Ninh kiểm tra lịch học hôm nay của Ôn Kiều, biết tiết học này của cậu ấy là một tiết lý thuyết. Nhưng mà, cô không trực tiếp đến lớp học của cậu ấy, dù sao cô tới nơi này không phải tìm cậu ấy, chỉ cần ở dưới lầu chặn người cậu nên chặn là được rồi. ... Ôn Kiều gần đây tâm tình không tốt lắm, nhưng tính tình cậu lạnh lùng, bình thường lại không quá kết giao với người khác, ngược lại khiến người ta nhìn không ra. Cậu ấy không biết rốt cuộc mình là bị làm sao, rõ ràng trước kia chỉ cần vào trường, cậu sẽ không nghĩ chuyện không liên quan đến nó nữa. Thế nhưng, mấy ngày nay, trong đầu cậu ấy lại nhiều lần hiện ra một thân ảnh khác. Ngón tay trắng thon dài đặt trên chén sứ trắng, xuyên thấu qua không khí truyền vào tai cậu hơi thở nhẹ nhàng, ngữ điệu thanh đạm ôn hòa, ngẩng đầu làm bộ không thèm để ý, sườn mặt trơn bóng, tú lệ trong tầm mắt... Khi Omega kia khom lưng bên cạnh cậu ấy, Ôn Kiều hình như mơ hồ ngửi thấy mùi bưởi nhạt nhẽo, rất nông, trong thanh ngọt lại mang theo chút hương vị rất nhỏ chát đắng. Cứ như vậy trong mùi ớt sặc cả phòng, bất ngờ xông vào khoang mũi cậu ấy, sau đó lại nhanh chóng biến mất, giống như một hồi ảo giác. Mà chính cậu cũng suy nghĩ, cũng không chút hoài nghi đó kỳ thật chính là ảo giác. Dù sao Beta trời sinh không quá mẫn cảm đối với nhận thức pheromone, hơn nữa không có tuyến có thể sinh ra pheromone, muốn cảm nhận được pheromone của Alpha và Beta, đối với bọn họ mà nói quá khó khăn. Thế nhưng, hương vị ngọt ngào lại hơi chát kia, lại giống như vẫn lượn lờ quanh người cậu ấy, quấn quanh không ngớt, khiến cậu ấy không phân biệt được rốt cuộc là thật hay giả. Từ đêm đó bắt đầu thay đổi ngày đêm không ngớt, khiến Ôn Kiều không phân biệt được cảm giác ảo giác chân thật cùng giả dối, tra tấn cậu ấy đủ sặc[1] . Làm cho Ôn Kiều cảm giác mình giống như đang ở trong sương mù đi lại trong vách núi, tùy thời lo lắng sợ hãi bước tiếp theo của mình rơi xuống hư thực. Loại kích thích cùng sợ hãi không ngừng đan xen, ngược lại làm cho cỗ hương vị như có như không kia ở trong đầu cậu ấy càng thêm khắc sâu. Quả thực, mau làm cho Ôn Kiều điên cuồng đi. Loại điên ma này, là từ đáy lòng từng chút sinh sôi nảy nở lên men. Nó im lặng không lên tiếng, rồi lại chạy cực nhanh, khiến Ôn Kiều không chú ý, liền chen chúc cả trái tim. Hơn nữa, loại tâm tư này, càng ngày càng làm cho cậu ấy khó có thể khống chế. Thế cho nên, khi Ôn Kiều nhìn thấy người kia dưới lầu giảng dạy, không khống chế được muốn lập tức đi về phía cô. Cậu dùng hết sức lực khống chế được cỗ xúc động này của mình, lại không khống chế được suy nghĩ trong lòng mình bay lên. Ôn Kiều nhịn không được nghĩ, người này, có phải là tới tìm mình hay không? Rõ ràng biết tình huống này có thể xảy ra tỷ lệ nhỏ đến đáng thương, nhưng cậu ấy vẫn nhịn không được nghĩ. Có lẽ đêm đó, cô cũng nhớ Ôn Kiều, có lẽ cô cũng giống như cậu ấy hỏi thăm tên cô, có lẽ... Cô vẫn như trước là tới tìm Cố Yến Cẩn kia. Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng này, Ôn Kiều liền cảm thấy trái tim đau muốn chết như rách rưới, trong lúc đó, còn mang theo tức giận nói không rõ ràng. Rõ ràng, rõ ràng mới gặp qua một lần... Tuy nhiên, người đứng ở dưới lầu giảng dạy kia tựa như đã chờ một lát, lúc trong đầu Ôn Kiều không ngừng suy nghĩ lung tung, liền đã đi về phía cậu ấy. Chỉ trong nháy mắt, trái tim Ôn Kiều đã cấp tốc phình lên, nhảy lên. Đầu óc Beta đã dừng bước dần trở nên trống rỗng, vẻ mặt sững sờ nhìn về phía trước. Cô đang tìm cậu… phải không? Nếu như vậy, nếu là như vậy, có phải cậu ấy nên chủ động một chút, trước khi cô mở miệng liền chào hỏi cô trước? Nếu vậy... Ôn Kiều không ngừng suy nghĩ về những gì ông nên nói với biểu hiện của mình khi Omega đến. Nhưng cuối cùng, cho đến khi người nọ đi tới trước người cậu ấy, khẽ cười chào hỏi cậu, cậu cũng chỉ là mặt lạnh, nhẹ nhàng gật đầu. Chính loại lãnh đạm cứng ngắc này khiến cậu ấy ảo não không thôi, nhưng mà, ngay sau đó Ôn Kiều lại lập tức nghĩ rằng không sao, nếu cô đã tới tìm cậu ấy thì nhất định còn có thể nói chuyện với cậu ấy, chỉ cần khi đó... Ôn Kiều cố gắng điều chỉnh biểu tình của mình, theo bản năng muốn biểu hiện tốt hơn một chút ở trước mặt người nọ. Thế nhưng, không đợi cậu ấy không thuần thục kéo ra một nụ cười cứng ngắc, người nọ liền lướt qua bên cạnh cậu. Ôn Kiều lại ngửi được mùi vị kia, nhàn nhạt, thanh ngọt, hơi chát vị bưởi. Sau đó, là giọng nói ôn hòa của cô đối với người đàn ông phía sau cậu: "Tống Úc Nghi, đã lâu không gặp." —————————————— Quả nhiên không phải đến tìm mình... Ôn Kiều nhìn người từ bên cạnh mình đi tới, giữa lông mày xẹt qua một tia tối nghĩa. Hai lần đều là như vậy. Lần trước là bởi vì bị Cố Yến Cẩn không hiểu sao mang đi, cho nên mới có thể gặp được người này. Lần này cũng vậy, cho dù gặp lại, cũng là bởi vì người khác, bởi vì tên Omega quấn quít lấy cậu, còn thập phần kiêu ngạo khiến người ta chán ghét. Các sinh viên y khoa vội vã và tranh giành từng giây. Chỉ chốc lát sau, dưới lầu giảng dạy liền không còn chật chội, mà Ôn Kiều vẫn đứng tại chỗ, cậu nhìn người nọ cực kỳ thuần thục đẩy xe lăn cho Omega phía sau, sau đó khom lưng nói chuyện với người trên xe lăn, mặt mày cong cong giống như tùy thời đều ẩn chứa ý cười. Cô có thể không biết, khi cô nhìn về phía người khác, rất dễ khiến người ta hiểu lầm ý cười khách khí trong mắt cô thành tình ý. Omega và Alpha là phù hợp với nhau nhất, có thể giữ lại gen tuyệt vời của cả hai ở mức độ lớn nhất, và mỗi Omega nên có Alpha duy nhất của riêng mình. Bỗng nhiên, Ôn Kiều nhớ tới những lời này. Đây gần như là một khái niệm mà cậu ấy đã được thấm nhuần kể từ khi được sinh ra, bởi vì Alpha là những người tốt nhất trong xã hội, với gen tốt nhất, Beta tầm thường và Omega không bao giờ có thể bắt kịp với họ. Vì vậy, để phát triển xã hội có trật tự và nhanh chóng hơn, họ nên cung cấp cho Alpha không gian tốt hơn để phát triển. Để mọi người để lại gen tốt nhất, họ đã tạo ra cái gọi là trung tâm kiểm tra phù hợp, cho phép Alpha và Omega phù hợp, Beta và Beta phù hợp... Cho tới nay, Ôn Kiều đều không thích suy tư ý nghĩa và đúng sai đằng sau những chuyện này. Nhưng bây giờ, khi Ôn Kiều nhìn Omega ngồi trên xe lăn mấy ngày gần đây vẫn quấn lấy cậu ấy, kiều nịnh, kiêu ngạo lại đáng ghét, cho dù đen mặt, cũng dễ dàng chiếm được toàn bộ sự chú ý của người kia. Đột nhiên, cậu ấy bắt đầu tự hỏi. Omega nhất định phải ở cùng một chỗ với Alpha sao? Xã hội định nghĩa Beta tầm thường, thực sự... cũng không thể đến với Omega sao? Người trong tầm mắt dùng giọng nói ấm áp dỗ dành Omega trên xe lăn vài câu, sau đó đứng thẳng dậy, tiếp tục đẩy xe lăn phía sau Omega, động tác tự nhiên, cúi đầu giống như sủng nịch... Nhìn một màn này, Ôn Kiều cuối cùng nhịn không được dùng đầu lưỡi khó nhịn đâm lên đỉnh cằm, buông xuống đầu ngón tay bên cạnh. Đáy mắt cậu hơi hơi thu lại lại ám sắc, nhưng bởi vì nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt, mà làm cho cậu ấy thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như trước. Ôn Kiều thu liễm người nọ trong dư quang của mình, cho nên, cậu ấy có thể nhìn thấy khi người nọ ngẩng đầu, phát hiện đáy mắt cậu vẫn còn tại chỗ, liền cảm thấy kinh ngạc. Sau đó, cô nhanh chóng thu lại sự ngạc nhiên của mình, mở miệng nói với cậu ấy, nói: "Học trưởng, gặp lại sau." . Gặp lại… Lần này, rốt cục cậu ấy cũng hướng về phía người rời đi kia, lộ ra một nụ cười phù hợp với định nghĩa tính cách người khác cho cậu, thoạt nhìn xa cách lại xinh đẹp, ngụy trang thập phần tự nhiên. Gặp lại, đương nhiên sẽ gặp lại, Ôn Kiều thích từ này. Bởi vì, cậu ấy sẽ tăng gấp đôi số lần bọn họ gặp mặt, vô số lần kéo dài. Cho đến mỗi ngày sau đó, cô sẽ thức dậy từ vòng tay của cậu, cho đến khi đôi mắt của cô chỉ có mình cậu ấy, cho đến khi cô chỉ thuộc về một mình Ôn Kiều cậu. Cái gọi là độ phù hợp của pheromone hoàn toàn là gạt người, đây là lần đầu tiên Ôn Kiều nghĩ như vậy. Rõ ràng Beta cũng có thể làm cho Omega mang thai, cũng có thể mở khoang sinh sản của Omega, rõ ràng cậu cũng có thể làm cho người kia không khép chân lại được, cũng có thể tiến vào chỗ sâu nhất của người kia, để cho người nọ ở trong ngực cậu ấy run rẩy khóc ra... Suy nghĩ trong đầu quá kích động lại điên cuồng, Beta nhịn không được vươn lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đã dần dần biến mất, chậm rãi thu hồi sắc mặt. Ôn Kiều cũng có thể làm cho người kia mang thai, cậu ấy và cô cũng có thể có con cái của bọn họ, cho nên, cậu vốn nên thích hợp với Chu Vạn Ninh. —————————————— Tính tình của Tống Úc Nghi thật sự rất thối. Tuy nhiên, cũng may lúc cô tới tìm cậu ta, cô đã hỏi qua hệ thống, biết được nguyên nhân ban đầu cậu ta đến tìm Ôn Kiều, là vì Ngô Hồng Hiên đứng sau Ôn Kiều, Cho nên mới coi như không bị Tống Úc Nghi tính tình xấu xa còn không có công mà trở về [2]  Ngô Hồng Hiên là thầy của Ôn Kiều, cũng là bậc thầy y học nổi danh trong nước, luôn là người dẫn dắt về thần kinh và cột sống, có cống hiến rất lớn vì sự phát triển của y học trong nước, chỉ cần nghĩ một chút, liền biết ý nghĩ của Tống Úc Nghi khi tiếp cận Ôn Kiều. Cậu ta muốn Ngô Hồng Hiên chữa khỏi hai chân cho cậu ta. Từ sau khi mẹ của Tống Úc Nghi và ông ngoại lần lượt qua đời, cậu ta không còn là Tống thiếu gia hoành hành bá đạo như trước kia, không ai nịnh bợ ở hoàng thành nữa. Cho nên, chỉ dựa vào cái gọi là tiểu công tử Tống gia của cậu ta, cùng thái độ không quan tâm của cha, là làm không ra chuyện gì. Càng không nói, cho dù mẹ và ông ngoại của Tống Úc Nghi còn sống, cũng không có khả năng dựa vào cường quyền để Ngô Hồng Hiên cúi đầu. Ngô lão tiền bối cả đời y giả nhân tâm, cứu sống người bị thương suốt mấy chục năm chưa bao giờ dừng lại. Nhưng tính tình của ông cũng cực kỳ cường ngạnh, cả đời ghét nhất chính là những tầng lớp thượng lưu kia, dùng tiền quyền ép ép người khác làm việc. Cho nên, cho dù lúc ấy Cố Yến Cẩn có thiên phú ngang hàng với Ôn Kiều, ông cũng chỉ lựa chọn Ôn Kiều, mà Ôn Kiều là đệ tử cuối cùng của Ngô Hồng Hiên, cũng là đệ tử quan môn được sủng ái nhất, đây cũng là do Ôn Kiều có xuất thân bình thường nhưng lại có thể chống lại Cố Yến Cẩn. Ban đầu cũng là chỗ dựa lớn nhất. Khi Tống Úc Nghi vừa xảy ra chuyện, ông ngoại cậu ta cũng từng đi tìm Ngô Hồng Hiên. Nhưng khi đó Tống Úc Nghi đang tự bạo không muốn trị liệu, Ngô Hồng Hiên cũng cực kỳ không nể mặt, hơn nữa khi đó thân thể của ông ngoại cậu ta tương đối không tốt, vì thế liền gác lại. Cho nên, theo Tống Úc Nghi hiện tại mà nói, muốn Ngô Hồng Hiên đến trị liệu hai chân của mình, biện pháp duy nhất, cũng chỉ có thể là tới tìm Ôn Kiều. Tuy nhiên, trong cốt truyện ban đầu, Tống Úc Nghi cuối cùng cũng không thể thật sự để giáo sư Ngô trị chân cho cậu ta. Mà là sau khi đã điên cuồng mê luyến Ôn Kiều, để có thể khiến cho Ôn Kiều áy náy, mà để cho Ôn Kiều phẫu thuật cho cậu ta… Tuy rằng không biết vì sao Tống Úc Nghi lại đột nhiên muốn chữa khỏi hai chân của cậu, nhưng mà, điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến việc cô đi làm nhiệm vụ. Hơn nữa, tuy rằng Tống Úc Nghi tính tình thật sự rất xấu, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng dễ dỗ dành. Cô chỉ là nói mấy câu, người kia vốn giương nanh múa vuốt giống như muốn nuốt sống, bóc lột cô, sau khi bắt đầu nhìn thấy liền ngoan ngoãn cho cô đẩy xe. “Này, cô có thể làm gì được để tôi gặp giáo sư Ngô không?" Omega ngồi trên xe lăn hiển nhiên vẫn rất hoài nghi với cô, đầu cậu ta hơi nghiêng về phía sau, một đôi mắt xinh đẹp đến mức vô cùng không tín nhiệm. "Cô đừng đến chơi tôi một lần nữa chứ? Chuyện lần trước tôi còn chưa quên đâu..." Tống Úc Nghi sau khi tri hậu giác bắt đầu cảm thấy tức giận. Rõ ràng mấy ngày trước sau khi bị nữ nhân này đùa giỡn, cậu ta liền quyết định cho cô xem một màn đặc sắc. Đặc biệt là sau khi cô trào phúng cậu ta không có một chút tác dụng cùng thành tựu, cậu ta liền nghĩ nhất định, nhất định phải chữa khỏi chân mình. Sau đó trở về lĩnh vực thuộc về Tống Úc Nghi cậu, đoạt lại tất cả vinh dự thuộc về cậu ta, sau đó bày ra trước mặt cô, để cho cô nhìn một cái, để cho cô sau này không còn dám cuồng vọng nói chuyện với cậu ta như thế nữa. Thế nhưng, khi Tống Úc Nghi nhìn thấy người nọ đi về phía cậu ta, đỏ mặt cho rằng cô đang nhìn thấy mình mặt dày mày dạn quấn lấy một Beta như vậy, lại muốn nói những lời khiến cô không ngẩng đầu lên nổi, cho nên ngay cả bàn tay đặt ở hai bên xe lăn cũng vô ý thức dùng sức căng thẳng. Cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, hình như đặc biệt không chịu nổi những lời cô nói với anh sẽ khiến anh buồn. Cô hẳn là có loại năng lực rất đáng ghét, có thể dùng giọng điệu bình thản nâng tổn thương của cô dành cho anh nghiêm trọng hơn mấy trăm lần so với những người khác. Tuy nhiên, việc người nọ không nói với cậu ta sẽ làm cho cậu ta khổ sở. Đúng vậy, Tống Úc Nghi thừa nhận mình tự ti, mẫn cảm, nhu nhược lại vô dụng, tính tình chán ghét lại âm u. Người nọ chỉ tự nhiên giúp cậu ta đẩy xe lăn mà cậu ta đã tự mình đẩy hơn nửa ngày, cúi người ôn nhu nói với cậu ta, cô có thể giúp cậu vứt bỏ khuôn mặt nghiền nát kiêu ngạo của mình, đi cầu xin cái gọi là cha của cậu ta và hoàn toàn không quen biết. Mấy ngày nay vẫn như cũ ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cậu một cái, cũng không thể cầu được bất kỳ biện pháp nào để có thể nhìn thấy giáo sư Ngô. Rốt cục, Tống Úc Nghi cũng nguyện ý thừa nhận cậu tự ti lại mẫn cảm, nhu nhược lại vô dụng, tính tình chán ghét lại âm u, nhưng mà, cậu ta vẫn sẽ không vứt bỏ kiêu ngạo của cậu đối với cô, bởi vì, nếu lại vứt bỏ tầng kiêu ngạo bên ngoài, cậu ta chỉ có thể, thực sự không còn bất cứ điều gì... ...... Cô đương nhiên không biết trong lòng Tống Úc Nghi quanh co, cô chỉ cảm thấy đứa bé này còn rất thù hận. Một chút chuyện nhỏ thôi, dĩ nhiên còn nhớ lâu như vậy. Trong lúc nhất thời, thật đúng là cảm thấy cậu ta vừa tức giận vừa buồn cười. Người bị cô đẩy nghiêng đầu phóng ra lời nói ác độc, theo cô thấy, giống như là vươn móng vuốt làm ra biểu tình hung ác, muốn hù dọa người khác, lại không thể mang đến cho người ta bất kỳ thương tổn nào, giống như mèo giả hồ giả oai. Cho nên, cô chẳng những không có bị cậu ta dọa sợ, thậm chí còn đột nhiên đưa tay vuốt đi mái tóc thoạt nhìn rất mềm mại rất thuận. Đợi đến khi cậu ta không dám tin mở to đôi mắt, chậm rãi quay đầu nhìn cô, cô mới ra vẻ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát sinh mở miệng nói với cậu ta: "Đầu tiên, cậu hẳn nên gọi tôi là đàn chị." Omega độ cong nghiêng người đã tức giận đến mức ngay cả môi cũng run lên, theo cô thấy, càng lúc trông cậu càng giống như bị quan xúc nuông chiều tàn nhẫn[3] . Về sau khi lại bị người cậu ta xem là kẻ hầu trêu chọc, Tống Úc Nghi mở to hai mắt, biểu tình thế nào cũng không thể tin được. Nhìn thấy biểu tình này của cậu ta, cô càng nhịn không được muốn cười, thế nhưng, cô thật sự không dám cười ra tiếng ở trước mặt vị phản diện hậu kỳ này, lại đổ thêm dầu vào lửa, vì thế, cô đành phải nhanh chóng nói xong lời tiếp theo: "Yên tâm đi, khi vợ của giáo sư Ngô làm giáo sư thỉnh giảng ở Y Quốc, đã từng dẫn dắt tôi vài năm rồi.” Nói đến chuyện này, cô vẫn còn chút xấu hổ bởi vì giáo sư Triệu đối xử với cô quả thật rất tốt. Nhưng sau này, sau khi về nước, cô lại thay đổi phương hướng học tập và nghiên cứu. Nhìn như vậy, cô đột nhiên còn có chút không dám đến thăm giáo sư Triệu nữa. Chiếu theo tính tình nóng nảy của Triệu lão sư, sẽ giết chết cô đi... Nghĩ như vậy, ngay cả giọng điệu nói của cô cũng yếu đi một chút: "Hẳn là... có thể giúp chúng ta gặp giáo sư Ngô, chắc vậy." —————————————— Tống Úc Nghi thật không ngờ Chu Vạn Ninh nói cùng cậu đến một nơi, liền giúp cậu ta gặp chỗ ở của giáo sư Ngô, là ở chỗ này. Khi cậu ta ở chỗ này, cả người đều nhịn không được run rẩy. Cho dù miệng có đóng chặt hơn nữa, Tống Úc Nghi cũng có thể cảm thấy rõ ràng hàm răng bên trong va chạm trên dưới không khống chế được. Nếu là... nếu hiện tại cậu ta có thể đứng lên, như vậy, Tống Úc Nghi nhất định sẽ không để ý cái gì tự tôn cái gì kiêu ngạo, cứ như vậy liều lĩnh xoay người chạy trốn Nhưng hiện tại, cậu ta chịu sự khống chế trên xe lăn. Ngay cả hoảng hốt muốn chuyển động xe lăn rời đi, cũng sẽ bị người phía sau ngăn cản khống chế. “Chu Vạn Ninh, đàn chị… đưa tôi trở lại... Tôi cầu xin chị... Để tôi trở về, tôi không cần ở đây..." Lần đầu tiên cậu ta mềm giọng trước mặt cô, gần như là khẩn cầu muốn cô cho phép cậu ta rời đi. "Không được." ...Cô dựa vào cái gì mà ngẩng đầu nhìn người nọ, lẩm bẩm mở miệng, lần đầu tiên cảm thấy cô thật sự tàn nhẫn. Loại vết thương này bị xé rách hoàn toàn cảm giác rất khó chịu, đối với cậu ta mà nói đặc biệt là, cho nên cậu ta đỏ ừng hai mắt, rống to giận dữ hỏi ra tiếng: "Dựa vào cái gì?! Rốt cuộc là dựa vào cái gì, Chu Vạn Ninh chị muốn dẫn tôi đến nơi này!” Rống xong, liền mặc kệ ẩm ướt lung lay sắp đổ trong hốc mắt, dùng sức xoay tay người phía sau ra, muốn điều khiển xe lăn xoay người rời đi. "Tống Úc Nghi, cậu lại muốn chạy trốn sao?" Cô không dùng khí lực quá lớn, liền dừng chiếc xe lăn xoay người muốn đi kia lại. Sống lưng gầy gò trong tầm mắt run rẩy, nhưng vẫn thẳng tắp như trước: "Nơi này, không phải mới là kiêu ngạo của cậu sao?" ...... Đây là một con đường vòng quanh núi ở vùng ngoại ô, bình thường rất được một số thanh niên thích đua xe đua hoan nghênh, thỉnh thoảng cũng sẽ được coi là một số địa điểm đua xe riêng, cô không dám đi đường vòng núi, vì vậy chỉ chọn một con đường thẳng dưới chân núi. Nhưng mặc dù vậy, cậu ta cũng rất khẩn trương, có chút thần kinh kiểm tra dây an toàn bên cạnh từ sau khi lên xe. Sau đó, lại theo bản năng sờ sờ giấy phép lái xe của mình, mới chuẩn bị mở siêu xe. Trong nước có điều kiện nghiêm khắc như vậy, tất nhiên cô không thể thật sự làm một chiếc xe đua cho Tống Úc Nghi. Ngay cả chiếc xe mà cô chuẩn bị lái bây giờ, kỳ thật cũng là của Tống Úc Nghi. Chẳng qua xe của cậu ta liền bị ném vào trong gara ăn tro từ sau khi cậu ta gặp chuyện không may suy đồi, về sau lại bị kẻ gọi là anh trai kia chiếm đoạt, cô mất chút công phu mới lấy ra được: "Tống Úc Nghi, tôi muốn bắt đầu." Cô không đợi đến khi cậu trả lời, dù sao thì cô cũng không cần, chỉ chuyên chú nhìn tất cả mặt đồng hồ trong xe dần dần sáng lên, cùng cảm thụ cảm giác khởi động động cơ. Siêu xe thực sự rất khác với những chiếc xe thông thường, cô nhìn vào những con số tăng lên trên đồng hồ tốc độ ... 60… 80… 120... 180... Cô không dám lái xe quá nhanh, nhưng tốc độ tăng cực nhanh này còn làm cho da đầu tê dại, máu không ngừng hội tụ nhanh về phía trái tim, kích thích đến mức khiến người ta không dám mạnh mẽ hô hấp phong cảnh ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ biến thành một đường thẳng đột nhiên biến mất. Đợi đến khi xe chậm rãi dừng lại, cô vẫn có thể cảm giác được cảm giác ù tai này, ở trong thân thể mình thật lâu không tiêu. Thật vất vả mới có thể chậm lại một chút, rốt cục cô nhìn về phía người bên cạnh có chút sững sờ: "Có phải tôi chạy hơi chậm hay không?" "Đây là tốc độ nhanh nhất mà tôi dám chạy, vì vậy, có vẻ như các tay đua thực sự rất mạnh mẽ." ... Tống Úc Nghi cảm thấy cảm giác ù tai của mình rất nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả người mới bắt đầu bên cạnh. Bởi vì đợi đến khi người nọ đều đã chậm lại, lại tiếp tục lải nhải với cậu ta, cậu còn chưa thể phục hồi tinh thần lại, đã rất lâu không có cảm thụ qua, tốc độ như vậy, từ trước kia mặc kệ đường băng kia, đều không thể nghi ngờ người có thể chạy xe nhanh nhất, đến bây giờ, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả tốc độ đi lại bình thường của người thường cũng không kịp. ...... Cậu ta thật sự không muốn đi nghe những người khác nói chuyện vào lúc này, thế nhưng, lời nói của người bên cạnh thật sự là quá nhiều. "... Cậu có còn nhớ chiếc xe này là của cậu không?” Đương nhiên còn nhớ rõ, vì cướp chiếc xe này, cậu ta còn đánh một trận cùng con cháu Lý gia kia. “Tôi tìm anh trai cậu, đem mấy chiếc xe của cậu ra ngoài." Đó không phải là anh trai của cậu ta, Tống Úc Nghĩ cũng không chỉ có mấy chiếc xe, cậu ta nghĩ cô có thể thật sự là kẻ ngốc, lại bị người ta lừa gạt. Thế nhưng, ngay sau đó, tay cậu bị nhét vào một thứ lạnh lẽo: "Ồ, chìa khóa chiếc xe này đưa cho cậu trước." "Ừm... Nhưng bây giờ cậu cũng không thể lái xe, phải đợi giáo sư Ngô chữa khỏi chân cậu, sau khi hoàn toàn phục hồi thành công mới được." Cô cho rằng bây giờ hai chân cậu ta không cử động được, có thể lái chiếc xe này lên không? Thật ngu ngốc. "Dù sao thì..." Người ở bên cạnh cậu ta đột nhiên kề sát vào bên tai hắn, thanh âm bị cố ý hạ thấp. Tống Úc Nghi có thể cảm nhận được khí lưu ấm áp kia không ngừng phun vào bên tai mình, làm cho cậu ta ngứa ngáy muốn né tránh. "... Tôi có lén cải tiến cho cậu một chiếc, cho nên cậu hiện tại cũng có thể chậm rãi lái. Tuy nhiên, tốc độ rất chậm, hơn nữa." Người nọ tăng thêm ngữ khí, hình như rất nghiêm túc, nhìn về phía tầm mắt của cậu ta một cách rất nghiêm túc, đôi mắt hạnh xinh đẹp kia tràn ngập vẻ chuyên chu. "Lái phụ của cậu nhất định phải có người." "Nói cách khác, phải có người đi cùng mới được!” ...... Tống Úc Nghi một mực nói với mình, muốn kiêu ngạo, muốn tùy ý, bị coi là cuồng vọng không sao, bị coi là kiêu ngạo, trong mắt không có người khác cũng không sao, bị mọi người chán ghét, cũng không sao. Chỉ cần, không bị người ta phát hiện ra vẻ tự ti, mẫn cảm của cậu ta, hiện tại cậu ta nhu nhược cùng vô năng. Như vậy, cậu vẫn là Tống Úc Nghi độc nhất vô nhị lại thiên phú tuyệt hảo trước kia, nhưng hiện tại, cậu ta lại rất đột ngột, bắt đầu cảm thấy cái này màn nguỵ trang trên người nhiều năm như vậy sắp giả bộ không nổi nữa. Người bên cạnh còn đang lải nhải không ngớt, nhưng cậu ra đã không có bất kỳ tinh lực phân tâm nào để nghe. Nhưng mà, coi như là đã đến lúc này, cậu ta vẫn không muốn cho cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cho nên, cậu ta muốn tận lực ôm người nọ vào trong ngực hắn, không cho cô nhìn thấy mình đang nằm ở trên vai cô đang nhu nhược khóc lóc, nếu như, cậu ta là nói nếu như… Nếu người ngồi ghế phụ của cậu ta cần phải ở lại lâu dài, liệu cô có muốn không?
Không làm được

Không làm được

Không làm được

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play