Gần rạng sáng, có một vị khách đi tới một homestay nọ.

Khi đẩy cửa, trên cửa vang lên tiếng chuông gió khiến cho người khách kia giật mình. Lúc này, lễ tân ngủ gật ở phía sau quầy mới tỉnh lại, theo bản năng sờ miệng một cái rồi mới nhiệt tình gọi khách tới.

“Anh muốn ở đây sao?” Khách là một người đàn ông trẻ, trông hơi gầy, nhưng cơ thể rất cao. Chỉ là trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai khiến cho người ta nhìn không rõ bộ dáng.

Tuy nhiên, quầy lễ tân homestay bên cạnh khu thắng cảnh, chất lượng chuyên môn cũng rất cao. Cho dù vị khách kia thoạt nhìn trầm mặc ít nói, bộ dáng không muốn nhiều lời thì lễ tân cũng rất tích cực hỏi: “Việc anh chọn chỗ này của chúng tôi làm nơi nghỉ ngơi tuyệt đối không sai lầm đâu, những nơi khác đã sớm không có người, đã thế khách sạn lại rất đắt.”

“Nơi này có tầng ba, người sống ở đây đều là người trẻ tuổi giống như anh đấy, bọn họ đều rất thích hoàn cảnh và cách phục vụ của chúng tôi…”

“Đều là người trẻ tuổi sao?” Đột nhiên bị cắt ngang nên lễ tân có chút sững sờ, dừng một chút mới lấy lại được tinh thần.

“Đúng, đều là những đôi tình nhân trẻ tuổi tới đây chơi.” Có lẽ là nghĩ đến chuyện gì, lễ tân gãi gãi ót của mình, có chút ngượng ngùng nói: “Nếu quý khách để ý, tôi có thể an bài cho anh ở tầng hai, tầng hai chỉ có một chị gái độc thân thôi.”

“Bộ dạng còn tương đối xinh đẹp nha.” Bốn phía không có người, nhưng lễ tân vẫn nhìn xung quanh một chút rồi mới hơi nghiêng người về phía trước hạ thấp thanh âm mà nói với điệu ngượng ngùng. Người khách kia còn chưa có phản ứng gì, ngược lại hơi đỏ mặt trước.

Đây là một điểm đến du lịch nổi tiếng gần xa, các thị trấn xung quanh dựa vào du lịch để kiếm sống. Mà trong số những người thường xuyên đến thăm nơi này thì nam nữ trẻ tuổi chiếm đa số. Phía sau chậm rãi, loại này chiếm đa số liền mang theo một tia ý tứ ái muội khó hiểu.

Vì vậy, khu du lịch này, thậm chí còn bí mật trở thành nơi mà nhiều người trẻ tuổi tìm kiếm để tình cờ gặp gỡ.

“Không cần.” thanh âm khách nhân vắng vẻ, tựa hồ là không hề hứng thú với những thứ này. Anh kéo một chiếc vali màu đen nhỏ bên chân và đi đến quầy đăng ký.

Lễ tân lúc này mới phát hiện, vị khách nhân nửa đêm này một mình đến thăm, có khuôn mặt thật thanh tuấn, đường nét lưu loát lại hơi mang theo vẻ tái nhợt, không hiểu sao lại tăng thêm chút khí thế bệnh yếu, thật sự là vô cùng hấp dẫn.

“Vẫn nên mở phòng trên tầng ba cho tôi đi.”

Nhận thấy mình có chút thất thần, lễ tân có chút ảo não, luống cuống tay chân check-in cho khách. Đợi đến khi làm thủ tục nhận phòng xong, lễ tân đưa chìa khóa và thẻ phòng cho khách, sau khi nhìn anh đi xa, lễ tân lại chuyển tầm mắt trở lại.

Vẫn mở sổ đăng ký bày ra trên quầy, viết ba chữ “Tần Mộ Xuyên”.

——————————————

Người con trai làm ở quầy lễ tân tên là Lạc Hoài.

Một cô gái trong đôi tình nhân trẻ tuổi, thích gọi cậu là Tiểu Lạc, nói trông cậu rất nhỏ, siêu giống thiếu niên hàng xóm trong các bộ anime, thỉnh thoảng còn muốn động thủ nhéo mặt cậu.

Tuy nhiên, lần nào cô ấy cũng đều không thành công vì mỗi khi bạn trai cô phát hiện thì sẽ đen mặt kéo cô ra xa. Đến bây giờ, cậu trai trẻ trong đôi tình nhân kia khi nhìn thấy cậu, đều là một bộ dáng vô cùng lo lắng.

Đây thật đúng là oan uổng lớn rồi,

Lạc Hoài không dám nhìn ánh mắt u oán của cậu trai trong đôi tình nhân, thẳng đến khi đôi tình nhân trẻ tuổi kia đi xa, cậu mới bình tĩnh lại, ngồi ở vị trí quầy lễ tân của mình, mở màn hình điện thoại di động lên, lại nghiêm túc xem video bên trong.

Tuy nhiên, lần này cũng không thể làm cho cậu an tâm nhìn được bao lâu.

Bởi vì, ngay khi cậu đang xem chăm chú, quầy trên đầu lại vang lên tiếng 'lạch cạch' của thứ gì đó bị đập lên khiến cho cậu sợ tới mức trong lòng lắc lư. Thân thể còn chưa kịp phản ứng, điện thoại di động đã bị đập “ba” một tiếng trên mặt bàn.

Cậu bất chấp nỗi đau lòng cho chiếc điện thoại mình mới mua được không lâu, trước tiên giữ thái độ chuyên nghiệp phục vụ, đứng dậy hỏi khách của mình: “Khách phòng 303, xin hỏi có thể giúp gì cho anh không?”

Khách 303, Lạc Hoài cầm lấy chìa khóa và thẻ phòng được chụp trên quầy, là vị khách nhận phòng hai đêm trước.

“Tôi muốn đổi phòng.” Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không nhưng Lạc Hoài luôn cảm thấy vị khách nói năng ngắn gọn này, giọng điệu rất lạnh lùng, không hiểu sao lại có loại cảm giác không dễ chọc.

Tuy nhiên, cậu đã không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tận tâm hỏi: “Tôi có thể hỏi tại sao anh lại muốn thay đổi phòng không?”

“Bởi vì…” Vị khách trẻ thanh tuấn kia dừng lại một chút rồi mới tiếp tục trả lời: “...Căn phòng đó bị rò rỉ và ẩm ướt vào ban đêm.”

“Phải vậy không?” Lạc Hoài vừa sửa đổi tin nhắn trên máy tính, vừa nói chuyện phiếm: “Vậy lát nữa để tôi nói cho chú Trương, để chú ấy rảnh thì lên xem một chút.”

“Chú Trương?”

“Đúng vậy, chú Trương là chủ nhân của nhà nghỉ này mà.”

“Cậu không phải là chủ sao?” Khách nhân nâng mắt lên, lộ ra đôi mắt thanh lăng kia.

“Hả? Tôi không phải.” Cậu Lạc đang thao tác ở quầy lễ tân cũng bối rối, theo bản năng gãi gãi đầu mình, giải thích: “Nhà trọ này là của vợ chồng chú Trương, tôi chỉ là người đến làm thu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play