Thừa tướng phủ--

-A..c..cẩn..t..thận...kh..ông...NHƯ NGUYỆT! –Tô Tử Lăng hai tay khua loạn lên, lại không ngừng nói mớ gọi tên Cố Như Nguyệt.

-Mặc Sinh! Mặc Sinh! Ta ở đây! –Cố Như Nguyệt nghe âm thanh người đang nằm trên giường kêu tên nàng liền bản thân cũng thanh tỉnh, nắm lấy tay đối phương lay động.

Tô Tử Lăng thần trí dần dần cũng tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Như Nguyệt vẻ mặt đau lòng có, lo lắng có. Nàng mặc bản thân còn thương tích, bất dậy ôm lấy đối phương nói.

-Thật may quá, ngươi không có bị làm sao!

Cố Như Nguyệt ban đầu là ngạc nhiên, sau liền đau lòng đến rơi lệ rõ ràng người bị thương là Tô Tử Lăng nhưng vẫn đi quan tâm lấy nàng, cũng không tự chủ mà trách mắng Tô Tử Lăng.

-Ngươi còn để ý ta làm gì, lo cho ngươi đi, ngươi là đồ đáng ghét, sao lại để bản thân thương tích nặng đến vậy, ngươi có biết lúc đó ta lo sắp chết đi được.

-Khụ khụ...ngươi đừng giận nữa, cũng đừng đánh mạnh vậy, ta mới tỉnh thôi mà. –Bị Cố Như Nguyệt đánh tuy không mạnh có điều đụng vào vết thương liền muốn ho khan vài tiếng.

-A xin lỗi..t..ta...ta không cố ý...đ..để ta đi lấy cho ngươi ít nước...a... –Cố Như Nguyệt giờ mới nhận ra nàng đánh trúng vào vết thương Tô Tử lăng lòng phát hoảng lên, tính đứng dậy lấy nước cho Tô Tử Lăng uống nhưng Tô Tử Lăng dùng sức kéo Cố Như Nguyệt ôm vào lòng nàng.

-Đừng đi, ta rất sợ ngươi nếu đi ta sẽ không gặp được ngươi mất, mấy ngày qua ngươi luôn lảng tránh ta. Ngươi biết không, ngươi thà đánh ta, thà mắng ta còn hơn ngươi lạnh lùng với ta, trốn ta, ta thực sẽ đau lòng. –Tô Tử Lăng không kiểm soát suy nghĩ mà bày tỏ, nàng từ lúc tỉnh đều chỉ có suy nghĩ chỉ cần Cố Như Nguyệt không sao thì những vết thương kia cần gì quản. Chỉ là lúc này những lời của nàng nói liền chưa từng hỏi tại vì sao.

-Mặc Sinh... –Cố Như Nguyệt không biết lời nói của Tô Tử Lăng mang cảm xúc gì nhưng nàng vẫn thấy ấm áp, nàng đang rất vui mừng. Nhớ lại cái cảnh Tô Tử Lăng đang nằm trên nền đất toàn thân bao phủ là máu cùng vết thương, tâm nàng gần như chết lặng, nàng lúc đó sợ. Sợ Tô Tử Lăng sẽ không thể mở mắt cùng nàng cãi nhau, sợ Tô Tử Lăng không đối nàng trêu chọc nữa, sợ Tô Tử Lăng không thể đối nàng làm trò khiến càng cười, còn càng sợ hơn khi bản thân nàng cần Tô Tử Lăng nhiều tới mức nào. Chính xác hơn là Cố Như Nguyệt đã không biết từ bao giờ liền có một loại tình cảm khó nói với Tô tử Lăng....

Cả hai như vậy giữ một tư thế ôm cho tới khi cảm giác lo lắng dần tan đi, Tô Tử Lăng nhận ra ôm Cố Như Nguyệt lâu như vậy liền có chút ngượng ngùng, nên vẫn là cùng Cố Như Nguyệt tách ra.

-Khụ, quận chúa..không biết ta làm sao về được phòng vậy, với ai giúp ta băng bó vết thương vậy. –Cảm giác nóng trên mặt cứ bủa vây lấy Tô Tử Lăng, nàng liền kiếm chủ đề nào đó để quên.

Cố Như Nguyệt có phần không thích ứng nổi thái độ của Tô Tử Lăng, một phút trước còn thân mặt kêu tên nàng, nhưng một phút sau lại đổi xưng hô "quận chúa" một tiếng, bản thân có phần khó chịu, có điều nàng cũng sẽ chưa để tâm nhiều, vẫn cùng Tô Tử Lăng giải thích.

-Là lúc chúng ta trở về vẫn không thấy ngươi đâu cả, đúng lúc có một thị vệ trông thấy ngươi một mình hướng phía tây đi vào trong rừng, nên ta cùng mọi người mới tiến cùng đi tìm, lại tìm mãi chưa thấy ngươi tung tích. Sau đó đúng lúc không xa liền nghe tiếng người hét, chúng ta như vậy bám theo hướng âm thanh tìm được ngươi thân đầy máu nằm trên đất, xung quanh còn có rất nhiều sói lớn, thực muốn dọa người. –Nhớ lại cảnh tượng ngổn ngang, xác sói nằm la liệt khắp nơi, mà Tô Tử Lăng một mình nằm chính giữa, có thể hiểu ra một mình nàng đã phải cùng bầy sói vật lộn ta sống ngươi chết tới mức nào. Người đi tìm nàng nhìn thấy đều một trận rét lạnh.

-Vậy, các ngươi không còn thấy ai nằm cùng ta xung quanh đó nữa sao? –Tô Tư Lăng giật mình, rõ ràng không phải chỉ có mình nàng, những xác tên áo đen xung quanh đó thế nào liền không thấy Cố Như Nguyệt kể.

-Ân không có. –Cố Như Nguyệt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Tử Lăng nhưng vẫn thành thực đáp, nàng cố nhớ lại cảnh cũ đi vào rừng thì ngoài thấy Tô Tử Lăng nằm trên đất thì cũng không thấy có bất kì người lạ mặt nào xung quanh đó.

Biết Cố Như Nguyệt sẽ không đối nàng lừa gạt, Tô tử Lăng lại rơi vào trầm mặc suy tư, nàng quả thực không tưởng kẻ phía sau như thế nào liền hạ thủ sạch sẽ đến vậy. Người chết xác cũng không thấy, muốn đối chứng tuyệt nhiên cũng chẳng có đầu mối.

-Mặc Sinh, ngươi làm sao vậy? –Nhìn Tô Tử Lăng sắc mặt trở nên khó coi, Cố Như Nguyệt còn tưởng nàng bị đau ở đâu đó.

-A, ta không sao, vậy đưa ta về là ngươi giúp ta băng vết thương sao? –Tô Tử Lăng vẫn là không nói ra chuyện bị ám sát cho Cố Như Nguyệt.

-Không, là đều để đại phu của phụ thân ngươi mang đến giúp, ta cái gì cũng chẳng thể giúp ngươi. Ta thực vô dụng đi! –Cố Như Nguyệt c ắn môi dưới đau lòng nói, nàng nhìn vốn muốn giúp đối phương băng bó vết thương nhưng tay chân lại vụng về.

Tô Tử Lăng cũng thầm thở nhẹ, còn sợ thân phận đã bại lộ, thế nhưng liếc thấy Cố Như Nguyệt đang tự trách cứ bản thân, Tô Tử Lăng vừa buồn cười lại đau lòng,  không tự nhủ tay đưa lên đầu đối phương an ủi.

-Người nào nói ngươi vô dụng chứ, nếu không có ngươi đi tìm ta thì có khi ta thực biến thành đồ ăn cho dã thú rồi nào có ngồi đây nhìn ngươi khóc đến không có phong thái chứ ha ha ha...a...đau....cái lão hổ nhà ngươi...

-Hừ ngươi dám cười bổn quận chúa. –Cố Như Nguyệt nộ phát, không phải nàng không thương tiếc Tô Tử Lăng mà bởi cái miệng Tô Tử Lăng mỗi lần phát ngôn đều chẳng một lời tử tế.

-Còn không phải bởi ngươi sắp khóc nên ta mới cố ý chọc ngươi đó sao. –Tô Tử Lăng bị Cố Như Nguyệt nhéo bên hông đau đến muốn rơi lệ.

-Hứ, không cần ngươi quan tâm. –Cố Như Nguyệt không thèm để ý Tô Tử Lăng nữa, nàng đứng dậy bỏ ra ngoài, thực ra chính là đi thông báo cho mọi người tình trạng của Tô Tử Lăng.

Tô Tử Lăng cũng không có ý lôi kéo lại Cố Như Nguyệt, nàng hiện còn phải cẩn thận suy nghĩ thật kỹ chuyện ám sát kia.

*Rầm*-Lăng nhi, ngươi cơ thể thế nào, có chỗ nào không tốt! Ngươi thực khiến chúng ta lo muốn chết! –Mộ Dung Mẫn cùng Tô Hoàn nghe bên người Cố Như Nguyệt tiểu Liên thông báo Tô Tử Lăng đã tỉnh lại liền tức tốc chạy tới, không màng cánh cửa có hay không bị đạp tới hỏng.

-Nga! Mẫu thân, ngươi bình tĩnh đi, ta cơ thể liền đã ổn, chỉ có vết thương ngoài da thôi. –Tô Tử Lăng một phen thầm tội nghiệp cho cánh cửa.

-Ngươi không được giấu chúng ta bệnh, có vấn đề gì liền đối chúng ta thông báo biết chưa! –Mộ Dung Mẫn đau lòng, nàng đây là lần đầu tiên nhìn nữ nhi nàng một thân thương tích băng bó khắp nơi như vậy. Nếu bản thân nàng không phải người học võ hẳn liền sớm ngất lâu rồi.

-Phu nhân, ngươi đừng lo lắng nữa, nàng cũng đã tỉnh, cũng liền nói khỏe còn gì. –Tô Hoàn tính tình có phần khác, chính là dù lo lắng nhưng mặt bên ngoài vẫn trấn định.

-Lão gia, ngươi như vậy nói được sao! Lăng nhi bị thương như vậy mà ngươi một câu lại không lo lắng! –Mộ Dung Mẫn liếc xéo Tô Hoàn, nàng đương nhiên hiểu tính cách hắn trong nóng ngoài lạnh, nhưng hiện giờ nàng nào có tâm tư để ý cái đó chứ.

-Ta..ta là... –Tô Hoàn thân đổ mồ hôi, lão bà của hắn tức giận, hắn dù là đương kim thừa tướng cao cao thì cũng đều sợ a.

-Mẫu thân đừng giận, phụ thân cũng là vẫn đối ta lo lắng đấy thôi. –Tô Tử Lăng xem tình trạng mẫu thân nàng đang giận bèn đối Tô Hoàn nói giúp vài câu.

-Ngốc nhỉ tử ngươi! Hừ ta mặc kệ phụ tử các ngươi! –Mộ Dung Mẫn sinh hỏa khí, nàng đang muốn giúp Tô Tử Lăng kiếm công đạo lại cuối cùng bị coi thừa thãi, nàng nói câu sau liền đi ra khỏi phòng.

-Ách, phụ thân, mẫu thân giận lây ta rồi. –Tô Tử Lăng chỉ muốn làm việc tốt liền bị hiểu nhầm.

-Khụ! Đừng lo, lát ta đi xin lỗi mẫu thân ngươi! –Tô Hoàn cũng sớm muốn hoảng rồi, lát nếu không xin lỗi được lão bà nhà hắn thì đêm nay hắn muốn thảm.

Tô Tử Lăng gật đầu ý cười, nhìn phụ mẫu nhà nàng tình phu thê thắm thiết thế kia cũng vài phần ghen tị.

-Đúng rồi, Lăng nhi ngươi thế nào lại đi đến cái địa phương đó, làm sao liền bị bầy sói tấn công? –Tô hoàn giờ mới chú tâm tới chính sự.

-Phụ thân, chuyện này e là có kẻ muốn mạng ta. –Tô Tử Lăng thành thực đáp.

-Là sao? Kẻ nào lại có gan muốn mạng ngươi! –Tô Hoàn nghe xong tâm không khỏi tức giận, Mặc Sinh nhi tử hắn đã đành giờ lại muốn đối nữ nhi hắn hạ thủ.

-Ta không biết, có điều hẳn đều là muốn lấy mạng ca ca. –Tô Tử Lăng cũng cảm giác nếu nàng không cùng ca ca nàng đổi thân phận thì với bản lĩnh của ca ca nàng sớm hẳn được gặp diêm vương đi.

-Ngươi nói vậy cũng rất đúng, ngươi với hắn tráo đổi, đương nhiên vẫn nghĩ ca ca ngươi vẫn sống tốt liền muốn một lần nữa hạ thủ. Tiếc rằng lại chưa thể tra ra là kẻ nào. –Tô Hoàn trầm tư suy xét, gần đây việc điều tra ít nhiều đều bị ngắt quãng, lại còn phát sinh chuyện kia thực không thể lường trước nổi, cũng vẫn may nếu hôm đi săn hắn không vì Tô Tử Lăng chuẩn bị thêm nữ đại phu thì không chỉ đem mạng Tô Tử Lăng trôi đi đâu còn có mấy trăm nhân mạng Tô gia hẳn sớm máu chảy đầu rơi.

-Phụ thận cũng chớ nghĩ nhiều quá, địch tối ta sáng, nếu đã muốn giết ta chắc chắn ngay từ đầu đã chuẩn bị kĩ mọi kế hoạch rồi, chúng ta cũng chỉ từ nay suy xét cẩn thận từng bước thôi. –Tô Tử Lăng an ủi Tô Hoàn.

-Cũng chỉ trách ta khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh. Lăng nhi ngươi liệu có hận ta! –Tô Hoàn tâm nổi lên áy náy đau xót.

-Phụ thân ta đã nói rồi, đây là ta tự nguyện, hơn nữa nếu ta không thay ca ca thì có lẽ ca ca cũng sợ chẳng qua khỏi rồi. –Nếu vì ngoại nhân mà hi sinh thì nàng sẽ không nguyện ý, nhưng đây đều là thân nhân của nàng, cho dù có bị tróc da thịt thì nàng vẫn nguyện ý.

.

.

Tâm tư nhỏ bé của tác giả:

Không biết có bao nhiêu bạn đang theo dõi truyện của mình, mình rất cảm ơn khi được các bạn đã và đang theo dõi. Tuy truyện mình lâu lắm mới đăng, rồi cảm xúc viết của mình rất tùy hứng chưa kể có một thời gian vì áp lực công việc nên muốn có ý dừng viết truyện. Nên cuối cùng điều mình muốn nói vẫn là mong có nhiều bạn ủng hộ truyện của mình nhiều hơn để mình có nghị lực viết tiếp! ^_^ 

Thân ái chào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play