Đế đô phồn hoa náo nhiệt, hai tỷ muội Cao gia ngồi trong xe ngựa, một an tĩnh hiền thục rũ mắt có tâm sự, một lặng lẽ vén màn xe, theo khe hở nhìn ra bên ngoài.
"Khả Nhi..." Tịnh Thục vốn không muốn quản giáo muội muội, nhưng kiểu vén màn xe ngó ra bên ngoài, bấy giờ không phải là đại gia khuê tú.
Nhũ danh của nhị cô nương Cao Tịnh Nhàn, là Khả Nhi, nàng nghịch ngợm le lưỡi, buông tay xuống, ngồi thẳng người. "Tỷ tỷ, lần này đến Kinh thành có thể len lén gặp tỷ phu một lần hay không?"
Khuôn mặt Tịnh Thục đỏ lên, sẵng giọng: "Đừng nói nhảm, nào có ai trước hôn sự tự mình gặp mặt, truyền đi, còn muốn danh tiết không hả?"
Khả Nhi cong môi, trong lòng không phục, lại không dám nói gì. Nàng cảm thấy tỷ tỷ đã bị mẫu thân quản giáo đến hơi cổ hủ, cứ giống như ông ngoại, lão phu tử bảo thủ. May thay, mẫu thân quản giáo nhị nữ nhi không quá nghiêm khắc, dù sao từ nhỏ nàng đã không nghe lời, sau đó mẫu thân cũng lười phí sức với nàng.
Cao gia ở Kinh thành có một tòa trạch được hoàng thượng ban thưởng, bởi vì lão thái gia đã quen ở tại quê nhà, nơi này vẫn trống không, chỉ có vài hạ nhân giữ nhà quét dọn.
Tịnh Thục đã đến kinh hai lần, cũng là vì để thỉnh an Cửu vương phi. Lần này vào phủ Cửu vương, cũng càng thêm câu nệ hơn so với trước, dù sao đã là người có hôn ước, hơn nữa hôn ước này còn có chút không giải thích được.
Cửu vương phi nhìn thấy người ở quê vừa đến, đương nhiên vô cùng vui vẻ, thân thiết kéo tay hai tỷ muội ngồi vào sạp quý phi, ân cần hỏi han.
Nói đến hôn sự của Tịnh Thục, Cửu vương phi thở dài: "Vốn muốn gả con cho Quách Khải, đứa bé kia ta nhìn lớn lên, cùng Lý Duy tình như thủ túc, có bản lĩnh, tính tình cũng hào sảng. Đáng tiếc... Không có duyên phận, hắn có mối tình thắm thiết với một tiểu thiếp, trước đó vài ngày đã sinh ra thứ tử, người như vậy vạn vạn không thể gả cho hắn. Ta đã làm chủ đẩy cửa hôn sự Quách gia này đi, vốn muốn sau này tìm một giai tế, ai ngờ trưởng công chúa cầu xin hoàng thượng, nhanh như vậy đã ban hôn, sau khi Thánh chỉ đến phủ Quận Vương, ta mới nghe nói."
Thì ra đây không phải là hôn sự cô mẫu giúp mình xem, tiếng đánh trống trong lòng Tịnh Thục kêu vang. Ở Kinh thành nhiều quý nữ như vậy lại không chọn, tại sao phủ Quận Vương muốn chọn một nữ tử hương dã như mình, chẳng lẽ Chu Lãng này có bệnh không tiện nói ra? Hoặc giả thân thể tàn tật, dung mạo xấu xí, hoặc do tính tình, thanh danh không tốt?
Tiểu cô nương mím chặt môi, rũ mắt không ngừng run rẩy, dường như Cửu vương phi nhìn thấu lo lắng của nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, Chu Lãng này cũng là đứa trẻ ngoan, khi còn bé đã thông minh anh tuấn, mấy năm nay cữu cữu y nhận được chức quan ở ở Lương châu, không thường hồi kinh, ta cũng không còn gặp nữa. Tuy nhiên, cũng không kém là bao. Nghe nói Chu gia đã phái người đi Lương châu đón y hồi kinh, ít ngày nữa sẽ đến, lúc đó, ta sẽ an bài, để con nhìn từ xa một lần, sẽ an tâm ngay thôi."
Khả Nhi vỗ tay bảo tốt: "Tốt quá, con đã muốn xem thử đến cùng tỷ phu có xấu xí hay không? Ha ha!"
"Ngươi nha đầu này..." Cửu vương phi sủng ái sờ đầu Khả Nhi, đối với hai đứa bé này thật sự thích từ trong đáy lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ hồng, ngập ngừng nói: "Không cần đâu ạ, trước sau gì cũng phải gả, thấy hay không thấy thì có khác gì nhau."
Cửu vương phi biết nàng giống Mạnh thị, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, cũng không nhiều lời, chỉ chờ Chu Lãng hồi kinh, sẽ tìm lý do dẫn nàng đi xem một chút.
17 tháng tám, Cửu vương phi dẫn theo hai cô nương đến phủ Thừa Tướng thăm biểu tỷ Mai thị của mình.
Ở trên xe ngựa, mới nói ra ngọn nguồn cho hai cô nương. "Mấy ngày nay Chu Lãng đã về nhà, nếu ta cố ý gọi y đến phủ Cửu vương, không khỏi có vẻ cố ý. Y luôn có giao hảo với Tư Mã Duệ, hôm nay sẽ đến phủ Thừa tướng làm khách, cho nên chúng ta cũng đến Tướng phủ làm khách, xem như vô tình gặp được, sẽ không có ai nói gì."
"Dạ." Khả Nhi vui mừng gật đầu: "Con phải nhìn xem, tỷ phu tương lai so với Duệ ca ca thì như thế nào?"
"Khả Nhi..." Tịnh Thục đỏ mặt sẵng giọng.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng ngượng ngùng, thật ra thì tỷ cũng rất muốn gặp mà? Lỡ như dáng dấp tỷ phu quá xấu, có phải tỷ không cần phải gả qua nữa đúng không?" Tiểu nha đầu cười khanh khách.
Tịnh Thục không muốn nói chuyện với nàng, cúi thấp đầu chỉnh trang y phục, sợ trên người mình có chỗ không ổn.
Vào Tướng phủ, thì có hai gã thanh niên nam tử tiến lên đón, trong lòng Tịnh Thục nhảy thành một đoàn, trên mặt nóng bừng. Tiểu Đường phóng khoáng mở cửa cho dân, nam nữ chưa lập gia đình ở chung một chỗ du sơn ngoạn thủy cũng không phải là chuyện gì ly kỳ, chứ đừng nói là vô tình gặp được rồi nhìn nhau một cái.
Nàng thừa dịp tiếng bước chân người đến còn ở rất xa, ngước mắt lên rèm nhìn một cái thật nhanh, rồi vội vàng cúi đầu.
Hai nam tử trẻ tuổi, một cao một thấp, một trắng một đen, người bên trái mặc xiêm áo Mặc Lan, sắc mặt hơi đen, ngũ quan cũng không phải rất xuất chúng, nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề, tao nhã lễ độ. Bên phải thì mặc y phục màu nguyệt sắc (trắng), mặt mày phi phàm, khí chất lỗi lạc, như ngọc thụ lâm phong.
Nếu trong hai người kia có một người là vị hôn phu của mình, dĩ nhiên Tịnh Thục hy vọng là người bên phải đó.
Hai người đến gần, cùng nhau cho hành lễ với Cửu vương phi. "Vương Khang bái kiến Cửu vương phi." Thanh niên áo lam quỳ xuống đất.
Trong lòng Tịnh Thục vui mừng, hắn tên là Vương Khang, vậy người bên cạnh này —— chính là Chu Lãng nhỉ.
"Ra mắt dì, mẫu thân đã bày trà bánh ở hậu hoa viên, chờ dì cùng ngắm hoa." Tư Mã Duệ cúi người hành lễ.
Nhìn thấy Tư Mã Duệ, Khả Nhi nhảy cẫng lên chạy hai bước đến gần, kéo tay áo của hắn như giới thiệu cho Tịnh Thục: "Tỷ tỷ, đây chính là sư phụ Duệ ca ca của muội, huynh ấy viết chữ khá tốt, ông ngoại còn kém huynh ấy. Từ năm trước muội đã học chữ cùng Duệ ca ca, đám biểu ca cũng không dám cười chữ muội khó xem nữa."
Trong hai người này không có ai là vị hôn phu của mình, trong lòng đột nhiên có chút mất mác, gương mặt nóng lên của Tịnh Thục hơi hòa hoãn, thoáng ngẩng đầu nhìn Tư Mã Duệ. Khó trách muội muội còn nhỏ tuổi đã động xuân tâm, một vị giai công tử như vậy, đúng là rung động lòng người.
Tư Mã Duệ dẫn theo đoàn người đi đến hậu hoa viên, Mai thị cũng không biết ý đồ thật sự của Cửu vương phi, chỉ cho là như bình thường đến tán gẫu, kêu mọi người ngồi xuống nói chuyện.
Mấy ngày trước Tư Mã Duệ đã được dì dặn dò, chỉ chờ Chu Lãng đến sẽ dẫn y đến dạo hậu hoa viên, sau đó giả vờ như vô tình gặp được, rồi để y đến bái kiến mẫu thân và Cửu vương phi.
Chu Lãng vừa vào Tướng phủ, lập tức kéo cổ tay Tư Mã Duệ đi ra ngoài: "Mấy năm không gặp, chúng ta đi ra ngoài tỷ thí một chút."
"Đừng mà." Không hoàn thành nhiệm vụ dì giao phó, sao Tư Mã Duệ có thể để y đi ra ngoài: "Ngươi vừa trở về đã đánh đánh giết giết, ở Lương châu còn chưa đánh đủ à? Đi, đến thư phòng ta ngồi một lát."
Tư Mã Duệ và Vương Khang một trái một phải mang Chu Lãng đến thư phòng, sau khi ôn chuyện, thì dẫn y đến hậu hoa viên đi dạo.
"Chu Lãng, tiểu tử ngươi thật có phúc khí, Thánh thượng ban hôn, ngươi chẳng tốn sức lực đã có thể thú được một mỹ kiều nương về nhà." Mới vừa rồi tỷ tỷ Khả Nhi, Tư Mã Duệ đã gặp, là một cô nương e thẹn dung mạo xinh đẹp, tiện nghi cho tên tiểu tử đáng chết Chu Lãng này rồi.
"Hừ! Ta không hiếm lạ." Chu Lãng căm hận nói.
Tư Mã Duệ nghi ngờ nhìn y, buồn bực nói: "Cô nương Cao gia kia chọc gì đến ngươi rồi hả?"
"Chẳng qua chỉ là thông gia chính trị thôi, những năm ta ở Tây Bắc này, trong nhà chẳng quan tâm. Hôm nay lúc cần đến con cờ là ta, tìm một nữ nhân môn đăng hộ đối ép buộc nhét cho ta. Chưa từng gặp mặt, không biết xấu hay đẹp, tính tình thế nào, cứ như vậy mù mắt thành thân, có thể tốt được à?" Chu Lãng không tin tổ mẫu sẽ suy nghĩ cho mình, cửa hôn sự này, nhất định là có lợi cho Chu gia.
Tư Mã Duệ cười khúc khích: "Chu Lãng, vị hôn thê này của ngươi... Nghe nói rất xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngàn dặm mới tìm được một cô nương tốt như thế đấy."
Vương Khang hồi tưởng lại hai cô nương vừa nãy, dường như hiểu ra cái gì. Mới vừa rồi vẫn không nói thêm vào, giờ phút này cướp lời: "Ai nói không phải, có lẽ hai cô nương vừa rồi Cửu vương phi dẫn đến thì trong đó có một người là vị hôn thê của ngươi. Giọng nói các nàng đều là khẩu âm Liễu châu mềm mại dịu dàng, tiểu tử Quách Khải kia không có phúc, nghe nói vốn muốn gả cho Quách Khải, nhưng Quách Khải nâng tiểu thiếp nọ như nâng bảo bối, nên không muốn. Lúc này mới tiện nghi cho ngươi."
Bước chân Chu Lãng dừng lại, sắc mặt chợt biến: "Ngươi nói gì? Vốn muốn gả cho Quách Khải, hắn không cần nên mới cho ta?"
Vương Khang vừa thấy mình đã gây họa, bị dọa sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Chuyện Quách Khải này, người biết cũng không nhiều, Vương Khang cũng chỉ tình cờ nghe nói.
Tư Mã Duệ vội vàng hòa giải: "Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, đây là duyên phận, là duyên phận mà ngươi và cô nương Cao gia đã tu luyện mấy đời."
Chu Lãng đã giận dữ, nắm chặt quả đấm vang lên răng rắc, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta cũng biết, làm sao tổ mẫu sẽ nhớ đến ta? Quả nhiên vì người ta không muốn, mới cho ta, ta đây phải đến chỗ bọn họ tính sổ, thê này ta không muốn, ta trở về Lương châu tự mình thú."
Chu Lãng xoay người rời đi, tựa như một trận lốc xoáy nhanh chóng biến mất, Tư Mã Duệ cả kéo cũng không kéo được.
Đến chỗ dì phục mệnh, đương nhiên Tư Mã Duệ không dám nói ra chân tướng, chỉ nói là có gã sai vặt đến gọi Chu Lãng về nhà. Cửu vương phi nghe nói Chu Lãng đến cổng hậu hoa viên lại vội vã rời đi, thở dài, chỉ đành chấp nhận. Lần này không thể gặp mặt, vậy chờ đêm động phòng hoa chúc thôi.<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT