<!--StartFragment-->Chương 2
Mặc Thiên Hạ tựa vào lòng chàng, chỉ cảm thấy mắt cay cay, không mở ra nổi.
Trước người là cảm giá băng lãnh của khôi giáp, nhưng cánh tay ôm mình, mới ấm nóng chân thực làm sao.
Mười bốn năm.
Chàng dạy nàng đàn cổ và sáo, chàng mang nàng thăm thú giang sơn… Toàn bộ của nàng, chỉ liên quan đến một mình chàng, trong mắt nàng không thể dung thêm ai nữa.
Quyền vị, tiền bạc, trước vòng ôm ấm áp này, chỉ tựa bụi trần.
Ánh nến lay động trong doanh trướng yên tĩnh, Tả Tịch Cảnh cắn chặt răng, buông nàng ra, lại hạ mình quỳ xuống, “Tham kiến hoàng hậu, mạt tướng tội thất lễ, đủ để tru di.”
Nàng nhìn đường cong trên mặt chàng như khắc tượng, giương khóe môi cười giảo hoạt, “Tru di… Chẳng phải là ta cũng bị chém sao?”
Thân thể chàng cứng đờ, ngẩng đầu lên lườm nàng một cái.
Lòng nàng trần đầy vui sướng, tựa như lạc mất hồn, cũng tự mình quỳ xuống, chỉ biết nhìn chàng mà cười.
Ánh mắt nàng đen láy tựa Hắc Diệu Thạch, sóng mắt lưu chuyển, Tả Tịch Cảnh than nhẹ một tiếng, thanh sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn mang theo tia tức giận, “Sa trường hung hiểm, đao kiếm vô tình, đệ ấy sao có thể để một nữ tử nhu nhược như nàng… Với lại, nếu như ta sơ suất, chẳng phải liên lịu tới nàng rồi.”
Chàng nhìn nàng lạnh nhạt một hồi, mấp máy môi, rốt cuộc lâu sau, giơ tay nâng nàng đứng dậy.
“Đa tạ hoàng hậu không để ý an nguy bản thân, viện quân ta trong lúc nước sôi lửa bỏng.” Chàng nhìn nàng nói, kiềm chế nét mặt, “Mạt tướng liền sai người đưa nương nương vào thiên trướng nghỉ…”
“Tả Tịch Cảnh.” Mặc Thiên Hạ đột nhiên không còn tươi cười nữa, lạnh lùng quát chàng, “Chàng đối với ta thế nào?”
Chàng cau mày lại.
“Quân dưới trướng, lại thêm các tướng toàn bộ đều nghe lệnh chàng, dù có thái hậu toàn lực trợ giúp Dịch ca ca, thì ngôi vị hoàng đế đối với chàng mà nói, ngồi lên nào có khó khăn, nhưng chỉ vì trước khi tiên hoàng quy tiên căn dặn chàng không được quên huyết thống huynh đệ, được lắm, chỉ vì vậy mà chàng nhường ngôi hoàng đế kia”, giọng nàng trở nên gấp gáp, “Nhưng dù thế, thì chàng lấy tư cách gì mà nhường ta cho Dịch ca ca?”
Nến gả đỏ tươi, nhưng không phải gả cho người trong lòng, chàng có biết khi đó nàng khổ sở đau lòng tới mức nào?!
“Ta không phải cái ghế rồng kia, ta là người có mệnh có tâm, vì sao ta phải trở thành vật hi sinh cho chàng đại công vô tư?” Nói xong lời này, nàng đã hơi tức giận, hốc mắt đỏ bừng, “Chàng đã từng hỏi qua ta có tình nguyện hay không chưa?!”
“Thập Nhị đệ đối với nàng thế nào, chúng ta đều hiểu rõ.”
Tầm mắt chàng rơi vào khoảng không, “Đệ ấy suốt mười bốn năm lòng không thay tâm không đổi, nguyện dùng quyền uy vô thượng đó bảo vệ nàng một đời bình an, ta thân là huynh trưởng, tuyệt đối không đoạt người thương của đệ đệ.”
“Huống chi, nàng biết ta đối với ngôi vị kia không có lòng.” Tay chàng hơi nắm chặt, “Quanh năm ta chinh chiến sa trường, rủi cho ngày nào đó phơi thây nơi cát bụi, ta chỉ cầu thái bình hưng thịnh, dân chúng no đủ, không phải chịu khổ, mà không phải hoàng quyền kia.”
"Được…”
Thật lâu sau, nàng nhẹ vươn tay lau khóe mắt, "Được lắm, lòng chàng mang thiên hạ, dân chúng, lại không chấp nhận ta ở bên, chàng không hiểu ta cũng chỉ cầu bình yên qua ngày, chỉ cần có chàng?"
Chỉ cần có chàng, chỉ cần là chàng.
"Hạ Nhi." Chàng nhắm chặt mắt, giọng điệu ẩn nhẫn, "… Ta không thể cho nàng cuộc sống bình yên."
"Rừng núi ruộng nương, Thái cúc đông ly*, làm một đôi phu thê bình thường." Nàng gằn từng tiếng, "Ta hôm nay tới đây, chính là cho chàng cơ hội cuối cùng."
*Thái cúc đông ly: cụm này lấy từ hai thơ câu nổi tiếng trong bài Ẩm Tửu Thi (Kỳ Ngũ) của Đào Uyên Minh, ý chỉ cuộc sống an nhàn bình thản.
Thái cúc đông ly hạ
Du nhiên kiến nam sơn.
( Hái cúc chân rào phía đông
Thong dong ngắm núi chập chùng hướng nam. )
Những lời nói hôm nay của hai người, nếu như ai nghe được, đó chính là tội chết khó tránh.
Nhưng nàng không sợ.
Nàng đã đuổi theo tới tận nơi này, còn sợ gì đao kiếm sinh tử nữa?
Ánh mắt Tả Tịch Cảnh nhìn không ra chút nào dao động, nhưng bàn tay nắm chặt lại ẩn ẩn rỉ máu.
"Được… Được lắm." Mặc Thiên Hạ lui về sau một bước, thanh âm run rẩy, "Từ nay về sau, ta chính là Tả thị hoàng hậu, hậu cung cùng triều đình, không còn can hệ."
Về sau cả đời tâm tàn như tro, không còn ánh sáng.
Ta sẽ không bức chàng nữa.
. . .
Quá canh ba, Tả Tịch Cảnh mới thả ra mấy chư vị phó tướng, bày kế bố trận xong.
Quân doanh trang nghiêm, chàng ra khỏi doanh trướng, vô thức chậm rãi bước tới thiên trướng.
"Tướng quân." Hai thủ vệ mặt không chút thay đổi hành lễ với chàng.
Chàng gật gật đầu, ý bảo bọn họ rời đến chỗ nào xa xa trướng chút.
Vén rèm vải lên, mới thấy trong doanh trướng chỉ có một ánh nến nhỏ, Mực Thiên Hạ một thân áo trắng mỏng manh, trên người đắp tấm chăn cũng mỏng, đang nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại ngủ say.
Chàng nhẹ nhàng tới bên cạnh nàng, xoay người ngồi trên giường nhỏ.
Nốt ruồi lệ trên mặt nàng khắc này trông càng đậm hơn.
Khi nàng còn rất nhỏ, chàng từng thấy qua dáng vẻ ngủ trưa của nàng, tiểu nha đầu cả ngày dính bên mình, nay đã trở thành một nữ tử kinh diễm như vậy rồi.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, nhớ tới vừa rồi nàng đối chọi với mình, dáng vẻ thất vọng bao nhiêu, tựa như hãy còn rưng rưng nước mắt.
Đem cô gái mình yêu chắp tay nhường kẻ khác, nhìn nàng toàn thân lụa đỏ đứng bên cạnh nam nhân khác, chàng đã phải chịu đả kích tới mức nào?
Mười bốn năm, cuồng dại đợi chờ, cưng chiều cùng che chở nàng, nào có ít hơn Tả Tịch Dịch chút nào?
Là chàng nhát gan, là chàng quá do dự, Tả Tịch Dịch lòng rất rõ ràng biểu lộ, nhưng chàng chỉ bàng quan đứng một bên, suốt mười bốn năm chưa từng thể hiện tâm ý của bản thân với nàng.
Ai hiểu được chàng cầu, chỉ là một đời tham thú non sông, cùng nàng nắm tay suốt kiếp.
Nghĩ đến nhập thần, thân chàng còn chưa động, lại đột nhiên cảm giác thấy một đôi môi non mịn ép chặt vào cổ, kéo cả người mình xuống.
Tức thời, môi anh đào liền mềm nhẹ trườn lên, rơi vào đôi môi của chàng.
Trong mắt chàng nổi lên tầng tầng sóng lớn, lại đối lại một tầng nước quyến luyến.
Hương thơm độc nhất của nàng, thân thể mềm mại của nàng… Mỗi một thứ, đều đủ cướp đi toàn bộ lý trí của chàng.
Đây là lựa chọn khó khăn nhất đời chàng.
Mực Thiên Hạ cẩn thận nhìn gương mặt chàng mang theo đấu tranh, cong khóe môi cười, đột nhiên nắm lấy tay chàng, từ từ hướng về phía đai lưng.
"Chỉ mong lòng người cũng như lòng ta.”
Nàng đánh cược, cược chàng sẽ tới gặp nàng.
Cũng cược chàng… Cuối cùng cũng không bỏ rơi nàng lần nữa.
Lâu sau, đáy mắt chàng khôi phục lại bình tĩnh, mà lại ẩn chứa ánh nhìn rực lửa, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị chàng áp chặt dưới thân.
Con ngươi vốn luôn tĩnh lặng của chàng, cuối cùng cùng cũng phải đầu hàng.
"Quyết không phụ lại ý tương tư."
…
Mấy độ triền miên, toàn thân nàng mệt tới không thể nhúc nhích, lại vẫn như còn đang e ngại điều gì, chưa tới canh năm đã tỉnh giấc.
Người bên cạnh đã không thấy đâu, lòng nàng cả kinh, lập tức từ trên tháp ngồi dậy.
"Tỉnh rồi?" Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy chàng đang mặc một bộ thanh y rộng rãi, cúi đầu viết gì đó, trên mặt cũng mang theo chút lười biếng sau dư vị triền miên.
"Lại đây." Chàng đón lấy ánh mắt nàng, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Nàng thân thể đau nhức, thấy chàng không phải đã rời đi như mình lo, trong lòng cảm xúc mãnh liệt, mắt càng thấy xót, chỉ ngồi đó đáng thương nhìn chàng.
Chàng thở dài một hơi, hạ bút, đến trước giường, đem cả người nàng ôm vào lòng.
"Đau sao?" Đi đến ghế dài, chàng ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi nàng.
Nàng lắc lắc đầu, ngón tay nắm lấy ống tay áo chàng, muốn nói gì nhưng rốt cuộc lại thôi.
Chàng cũng nhìn nàng, nhìn nàng trước mắt không dấu vẻ kinh diễm, môi mỏng nhẹ hiện ý cười, "Đừng sợ, ta không rời đi."
"Thật?" Nàng tựa vào trên bả vai chàng.
"Ừ. " Chàng thu lại ánh mắt, thâm thúy trầm lãnh, "Đã sa vào trò cười thiên hạ mất rồi, thấy thẹn với hoàng gia, nên tính... Cùng Thập Nhị đệ tranh đoạt mỹ nhân, ta sẽ không phụ nàng nữa."
Chàng vừa dứt lời, mắt nàng liền ánh lên vô số tia hạnh phúc.
"Hạ Nhi." Chàng làm bộ bất đắc dĩ, mà chan chứa tình yêu, "Ta đã hồ đồ tận mười bốn năm, khiến nàng tủi thân như vậy."
"Không tủi thân." Nàng cười, "Kế thừa được từ chàng, lại trò giỏi hơn thầy dũng cảm không sợ hãi, chàng phải tự hào vì ta mới đúng."
Chàng chỉ lắc lắc đầu, yêu thương hôn nhẹ lên thái dương nàng.
"Tướng quân!" Ngoài doanh trướng bỗng truyền đến một tiếng hô to, lập tức có âm thanh quỳ xuống.
"Bẩm tướng quân, hoàng thượng… Giá lâm."
<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT