*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Địa điểm kỳ đầu tiên của Hoang Dã được quay ở một ngọn núi không lớn không nhỏ ở vùng ngoại thành, trên núi có suối, địa thế rộng lớn, những chỗ khá nguy hiểm đều đã được đánh dấu lại.
Một đường thông thuận, sau hai giờ chạy xe thì cũng đã đến đích, sau khi xuống xe thì sẽ bắt đầu quay chụp ngay lập tức.
Khác với kỳ trước chính là kỳ Hoang Dã này, đạo diễn bất chấp chuẩn bị dùng hình thức phát sóng trực tiếp để tiến hành quay chụp, việc này có nghĩa là nhất cử nhất động của các khách quý đều sẽ được tung ra ngoài, sẽ có biểu tình động tác phản ứng chân thật nhất.
Thật ra đạo diễn cũng có chút lo lắng, chỉ sợ làm không tốt thì sẽ tiêu cả chương trình, nhưng bây giờ gameshow quá nhiều, nếu không có điểm bạo nào thì sẽ không thể nào tìm được đường sống từ một đống lớn tổng nghệ được.
Đạo diễn ngồi xổm sau camera: "Một lúc nữa phải vào núi rồi, bây giờ giao tất cả đồ đạc của mọi người ra đây, mỗi người chỉ có thể mang một túi nhỏ chứa một ít đồ dùng cần thiết, không cho phép mang công cụ liên lạc, đồ ăn và các loại đồ lung tung khác."
Động tác của các quý ông đều rất nhanh, ngoại trừ công cụ liên lạc thì chỉ mang theo đồ dùng cần thiết, hai người phụ nữ thì hơi rắc rối một chút vì họ còn cần phải chọn lựa đồ trang điểm.
Trong túi của Cố Tinh Thần chỉ có một quyển sách, một cái khăn choàng cổ bằng lông dê siêu to khổng lồ, cùng với đồ dùng rửa ráy đơn giản.
Lúc kiểm tra sách, cậu cầm cuốn sách huơ huơ, nói: "Đạo diễn, tôi mang theo quyển sách chắc không sao hở?"
Đạo diễn gật đầu: "Có thể đem sách."
Hai người phụ nữ thu thập đồ đạc mất không ít thời gian, Ngô Nhất Nam cười cười nhưng đáy mắt lại không mang theo ý cười: "Làm phụ nữ đúng là cần chú ý một chút, không giống như bọn đàn ông thô lỗ như chúng ta, quan trọng nhất chính là bản thân mình còn mặt thì chỉ cần lau một cái là xong việc."
Lê Chính Phi không trả lời mà chỉ bình tĩnh quan sát xung quanh, Tưởng Thư Dục mắc lo chú ý Cố Tinh Thần nên cũng không đáp trả.
Cố Tinh Thần đeo túi xong, cười nói: "Bây giờ nam giới cũng rất để ý nha, anh Nhất Nam, em cũng phải đắp mặt nạ nè, chắc chắn Thư Dục cũng phải xài mặt nạ mà, đúng không?"
Tưởng Thư Dục bị điểm danh, theo bản năng mà gật đầu.
Không ai đón ý hùa theo nên Ngô Nhất Nam cũng chỉ có thể xấu hổ nói phải, sau đó thì không nói gì nữa.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, có rất nhiều cư dân mạng nghe tiếng gió chạy tới và đều đang ngồi xổm trước máy tính xem livestream, thấy Ngô Nhất Nam nói như vậy, bắt đầu xoẹt xoẹt xoẹt phát bình luận ra.
― Móa, Ngô Nhất Nam không hổ có tiếng dễ đắc tội người khác, chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể đắc tội chết với hai nữ nghệ sỹ rồi.
― Còn không phải à, nếu không phải tại cái miệng của anh ta thì kỹ thuật diễn và năng lực MC của anh ta vẫn khá lắm, đã sớm không cần phải trở thành dáng vẻ này rồi.
― Ngô Nhất Nam là đang kỳ thị nữ giới hả, phụ nữ người ta rắc rối chút thì làm sao vậy, anh ta không có vợ à?
―#Cố Tinh Thần# quá hay, chỉ có cậu ta giúp chị gái nói chuyện, đúng là người vừa đẹp vừa tốt bụng.
― Lầu trên, vừa đẹp vừa tốt bụng là dùng như thế này sao? Đừng có thấy người ta đẹp trai là đã nói người ta vừa đẹp vừa tốt bụng đi, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi, lâu ngày thấy lòng người hiểu không hả?
― Fans đừng thổi phồng nữa, anti đừng nhảy nhót nữa, để tôi yên tĩnh xem video không được à?
Cù Linh liếc mắt lướt qua người Ngô Nhất Nam, sau đó nhìn qua Cố Tinh Thần, nói: "Chúng tôi xong rồi, bây giờ có thể xuất phát."
Đạo diễn chỉ vào phía có cột dải lụa màu đỏ ở trên núi: "Đi vào phạm vi đánh dấu bằng dải lụa đỏ đó là sẽ bắt đầu kỳ đầu tiên sinh tồn nơi hoang dã hai ngày hai đêm của chúng ta, mong mọi người chú ý an toàn, cố gắng sinh tồn."
Đạo diễn dừng một chút rồi nói: "Khi mọi người đến chỗ dừng chân thì tự thương lượng chia thành hai tổ đi nhé."
Thật ra kỳ đầu tiên của tiết mục này không có đáng sợ như mọi người tưởng tượng, còn có cả chỗ dừng chân nữa, một hàng sáu người bắt đầu lên đường đi lên núi.
Lê Chính Phi là người lớn tuổi nhất dẫn đầu lên tiếng: "Chúng ta cứ vừa đi vừa thương lượng xem chia tổ như thế nào đi, hai tổ thì mỗi tổ là ba người, mọi người có ý kiến gì không?"
"Vậy thì." Ngô Nhất Nam nói: "Tôi muốn ở chung một tổ với thầy Lê, hai người còn có đề tài để nói chứ với người trẻ tuổi thì tôi sợ sẽ có sự khác biệt."
Ngô Nhất Nam dư quang đảo qua hai người phụ nữ, hắn ta không muốn cùng một tổ với phụ nữ, vừa rắc rối lại không có tác dụng gì, đến lúc đó việc gì cũng phải do hắn ta làm hết.
Lê Chính Phi không biết nói gì mà chờ những người khác lên tiếng.
Tưởng Thư Dục nhanh chóng động não, chị Liêu kêu hắn phải ngán chân Cố Tinh Thần, vậy nếu ở chung một tổ thì sẽ quá rõ ràng nên cứ tách ra là tốt nhất.
"Tôi cũng muốn chung một tổ với thầy Lê."
Cù Linh có chút tức giận, đây là đều không muốn chung một tổ với cô và Kiều Mộng Tâm mà, ghét bỏ các cô là phụ nữ. Nhưng tổ tiết mục đã nói là tự do chia tổ nên cô còn có thể nói gì được đây, chẳng lẽ nói cô không thèm quay nữa? Cô đã sớm biết tiết mục này rất hay trở mặt, nên cho dù chịu thiệt đi nữa thì cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống thôi.
Kiều Mộng Tâm chính là một cô gái mỏng manh, là do người đại diện đề cử cô ta đến, nói là cả nhóm hiện giờ đều hoạt động cá nhân nên có được một cái tổng nghệ để lộ mặt đã rất không dễ dàng rồi. Chứ nếu không thì cô ta cũng sẽ không tới cái show rách nát này, sinh tồn nơi hoang dã, nghe thôi là đã biết không phải tiết mục nhẹ nhàng vui vẻ gì nổi.
Bây giờ nhìn thấy ba người đàn ông đối diện cùng một tổ thì vành mắt lập tức đỏ lên, nếu bắt cô ta dọn đá, khiêng gỗ thì làm sao bây giờ?
Cái loại tình huống giằng co không hề có kịch bản này đúng là làm tổ đạo diễn thích nhất, nơi nào có người nơi đó sẽ có tranh chấp, có tranh chấp có đối lập thì sẽ có điểm bạo!
― Chị gái nhỏ thiệt đáng thương, đôi mắt đỏ hết rồi kìa.
― Cái này thì hơi có sao rồi đấy, rõ ràng là bắt nạt phụ nữ.
― Sao Ngô Nhất Nam thiếu đòn như vậy chứ!
Người qua đường lòng đầy căm phẫn, fans của Cù Linh và Kiều Mộng Tâm thì càng tức giận xoát bình luận, làn đạn đều bị các cô ấy bạo xoát, tuy rằng fans hai nhà đều ít nhưng lúc cần thiết giữ gìn idol của mình thì cũng sẽ tự động thò đầu ra.
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt: "Úi, bên trái là chị gái ca hậu, bên phải là em gái mỹ nữ, tôi là đang chuẩn bị đi lên đỉnh cao nhân sinh hay sao? Cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này nha."
Cậu cười toe nhìn hai người phụ nữ, sau đó làm động tác 'mạnh mẽ' rồi chớp chớp mắt: "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ hai người thật tốt."
*Động tác 'mạnh mẽ':
Ngay lập tức, sắc mặt của Cù Linh khá hơn nhiều, vừa rồi cô cho rằng Cố Tinh Thần nhất định sẽ ghét bỏ cô và Kiều Mộng Tâm nhưng không ngờ EQ của cậu vẫn rất cao, chẳng những không ghét bỏ mà ngược lại có thể làm hòa hoãn bầu không khí.
Kiều Mộng Tâm tức khắc tươi cười, vốn dĩ cô ta chỉ mới mười chín tuổi, lớn lên lại ngoan ngoãn điềm đạm nên lúc cười rộ lên cực kỳ đẹp mắt.
"Anh Tinh Thần, vậy làm phiền anh chăm sóc bọn em rồi, anh yên tâm, em sẽ cố gắng hỗ trợ anh!"
Sau đó lại nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Nếu anh không chê em gây cản trở chứ không làm được việc gì."
Vừa nghe xong câu này, Cố Tinh Thần và Cù Linh đều phá lên cười.
― Mẹ kiếp, anh trai được lắm, cái động tác chớp mắt đó chọc tới tui rồi! Tui có thể!
― Còn nói không phải là người vừa đẹp vừa tốt bụng à? Người mới nãy ơi mặt có đau không?
― Lúc này mới đến chỗ nào đâu chứ! Mặt ai đau còn chưa biết đâu!
Trên mạng bởi vì làn đối qua đáp lại mà nhiệt độ bắt đầu đi lên, số người trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu ùn ùn tăng dần. Tổ tiết mục ở bên cạnh lập tức cắt nối vài hình ảnh đăng lên trên Weibo, siêu thoại lập tức leo lên trang đầu.
Chia tổ đã xong, một hàng sáu người lại bắt đầu đi đến đích đến.
Vì để làm cho các nghệ sỹ thích ứng với kỳ đầu tiên quay chụp nên tổ tiết mục đã sắp xếp hai chỗ cắm trại, khoảng cách lều trại của hai đội cũng không xa, chính là ở hai bên của dòng suối.
Địa thế của hai bên cũng không khác nhau mấy, sau khi đến nơi, có thể là do áy náy nên đội trưởng Lê Chính Phi để cho bọn Cố Tinh Thần chọn chỗ trước.
Cù Linh và Kiều Mộng Tâm đều nhìn về phía Cố Tinh Thần, thể hiện ra muốn cậu quyết định.
Cố Tinh Thần sờ sờ mũi: "Vậy tôi chọn ha."
Cậu quan sát một lát rồi chỉ vào bên kia dòng suối nói: "Chúng ta qua bên kia đi."
Cù Linh gật đầu, Kiều Mộng Tâm không nói hai lời mà đi qua phía bên kia ngay, còn Cố Tinh Thần thì gật đầu một cái với ba người còn lại xem như chào hỏi rồi mới đi qua.
Sau khi đuổi kịp các cô gái, Kiều Mộng Tâm nói: "Anh Tinh Thần, vì sao chúng ta lại chọn bên kia vậy?"
Cố Tinh Thần mỉm cười, tràn đầy tự tin nói: "Bên kia nhìn khá hợp mắt."
Kiều Mộng Tâm:...
Dường như cảm giác có một chút không đáng tin cậy ở đâu đây là như thế nào?
Hai bên lều trại chỉ cách xa nhau không quá 20 mét, gần như không có sự khác biệt nào, không cần thiết phải chọn lựa.
Nói là nơi dừng chân là còn hơi lố đó, đây chỉ là một mảnh đất cỏ rỗng tuếch, chỉ có một cái lều gỗ được dựng theo khung sẵn, không có nóc nhà cũng không có 'vách tường', cứ như thế trống huơ trống hoác, bên cạnh chất mấy đống cỏ khô.
"Trời ơi, buổi tối chúng ta phải ngủ thế nào chứ, sẽ không phải ngủ trong mấy cái giá gỗ này đi?" Kiều Mộng Tâm la lên.
Cù Linh bình tĩnh hơn nhiều: "Bên cạnh có đống cỏ khô, chắc là để cho chúng ta tự đắp nóc nhà và vách tường."
Kiều Mộng Tâm: "Điên hết rồi!"
Cố Tinh Thần thở dài: "Tôi nói mà làm sao tổ đạo diễn lại tốt bụng như thế được, thấy cảnh này làm cho tôi yên tâm hơn rồi."
Kiều Mộng Tâm ngạc nhiên nhìn cậu, trong mắt toàn là 'anh không bị gì chứ'.
Cố Tinh Thần bỏ túi xuống, cậu nhìn quanh bốn phía rồi nói: "Em không xem quý rồi à? Nếu tổ đạo diễn mà chuẩn bị đầy đủ đồ cho mình thì mới là càng có việc đáng sợ hơn đấy."
Cậu ông cụ non thở dài: "Không biết gì mới là đáng sợ."
Hai người phụ nữ đều bị cậu chọc cười.
Ba người vừa mới thả đồ xuống thì anh camera đưa một thẻ nhiệm vụ cho họ, Cố Tinh Thần mở ra thì thấy bên trong viết:
[Hai ngày hai đêm sinh tồn bắt đầu, mọi người tự tìm kiếm thức ăn, dựng phòng ốc, hy vọng mọi người sẽ vượt qua hai ngày hai đêm vui vẻ này, thời gian kết thúc: Ngày 7 tháng 3 lúc 10:00.]
Cố Tinh Thần nhỏ giọng đọc xong, tóm tắt nói: "Ý chính là tự do hoạt động, đảm bảo bản thân sống đến 10:00 sáng ngày thứ ba."
Kiều Mộng Tâm cười khổ: "Em thấy hơi hối hận khi tham gia tiết mục này rồi, em chỉ là trạch nữ, là kiểu suốt ngày ăn dầm nằm dề ở trong nhà ấy, anh trai cơm hộp chính là cơm cha áo mẹ của em. Ở cái nơi hoang vắng này, chắc là em thật sự sẽ trở thành người nghệ sỹ đầu tiên bị đói chết quá."
Còn Cù Linh thì lạc quan hơn xíu, cô nhìn cô gái có chút đáng thương nên an ủi nói: "Yên tâm đi, nếu đã kêu chúng ta đi tìm thực vật thì nhất định chúng ta có thể tìm được mà, cho dù không tìm được đi nữa thì chỉ bị đói hai ngày mà thôi, coi như trị liệu giảm cân đi, qua mấy kỳ là chị đảm bảo em có thể giảm được 8 kg 10 kg luôn đấy."
Thời tiết tháng ba không quá ấm áp, vừa nãy mặt trời còn treo trên cao mà bây giờ đã trốn vào đám mây nên càng làm cho bốn phía có vẻ lạnh buốt.
Cố Tinh Thần cởi áo khoác ra, bên trong là áo hoodie màu vàng nhạt có lót nhung, tóc mềm mại tung xõa trên đầu.
Cậu vén tay áo: "Được rồi, chúng ta cứ đắp nhà ở trước đã rồi hẵng đi tìm thức ăn, nếu không thì một lát nữa sẽ không có nơi tránh gió, buổi tối sẽ lạnh chết mất."
Giống như Cù Linh đã nói, cùng lắm thì nhịn đói coi như giảm cân, nhưng nếu không có chỗ chắn gió thì rắc rối to rồi đó.
Hai người phụ nữ lập tức thoát áo khoác vén tay áo lên, Cố Tinh Thần ngăn lại: "Hai người đừng cởi áo khoác, một lát nữa nóng lên thì hẵng cởi, tôi là nam nên thể chất nhiệt, còn hai người là nữ không giống đâu."
Cù Linh cười rộ lên: "Cậu thế mà biết săn sóc ghê, yên tâm đi, tôi tập thể hình hàng năm mà, thân thể không kém hơn cậu đâu."
Cù Linh cởi áo khoác dày ra, bên trong là áo dệt kim, phía dưới là quần jean bó làm cho các đường cong trên cơ thể của cô đều hiện ra ngoài.
Tuy cô là ca hậu nhưng đã nổi tiếng từ rất sớm, bây giờ chẳng qua mới 34, 35 tuổi thôi, tóc cột đuôi ngựa nên nhìn cô càng trẻ ra thêm vài tuổi, làn da thoạt nhìn cực kỳ bóng loáng.
Làn đạn một mảnh khen ngợi.
― Quào, không hổ là nữ thần của tui, thần nhan!
― Anh trai quá săn sóc, quá ấm áp rồi!
― Nữ thần có chí khí, tôi cảm thấy tổ ba người này sẽ vả mặt tổ ba người bên kia, mong chờ!
Cố Tinh Thần cũng theo đó tủm tỉm cười, cậu lại khen cô một câu dáng người đẹp, lời nói thật tình thật lòng không mang theo bất kỳ ý nghĩ gì.
Kiều Mộng Tâm tự biết bản thân thể nhược nên không cởi áo khoác mà ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ sắp xếp.
Cố Tinh Thần nhớ lại các video mà cậu đã xem, nói: "Hai người có ý kiến gì hay kinh nghiệm gì không, nếu không thì tôi dựa vào suy nghĩ của mình để làm nhé."
Hai người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cố Tinh Thần gật đầu rồi nói: "Vậy được rồi, hai người đem đống cỏ khô lại đây đi, tôi làm cho."
Cố Tinh Thần nghĩ rất đơn giản là chỉ cần đem đống cỏ khô đắp lên, miễn sao tránh gió là được rồi. Nhưng lý tưởng rất tốt đẹp hiện thực lại rất tổn thương, đắp cỏ khô cũng là một kỹ năng sống hàng đầu đấy, bên này mới đắp xong thì bên kia lại rớt, cậu làm hơn nửa ngày mới miễn cưỡng che hết được khung gỗ.
Bên này bọn họ không dễ dàng gì, đối diện bên kia cũng rất gian nan.
Kiều Mộng Tâm đi qua tìm hiểu tin tức trở về, cô ta thấy lều trại bên mình coi như đã được đắp ổn thì mới thở dài nói: "Ba tên thợ giày cũng không bằng một mình anh Tinh Thần, ngốc muốn chết."
Lúc này đã quá chiều, bụng mọi người đã bắt đầu kêu ùng ục, Cố Tinh Thần mặc áo khoác vào rồi đánh giá lều trại của mình cảm thấy khá hài lòng, ít nhất còn có thể tránh được gió.
"Đi đi đi, đi tìm thức ăn thôi, cơm trưa cơm chiều, tốt nhất là tìm được luôn cả cơm sáng ngày mai."
Lục Tấn Tắc click mở phần mềm phát sóng trực tiếp, đúng vào lúc Cố Tinh Thần nhảy từ giá gỗ xuống, lại còn hơi lảo đảo làm cho tim anh run rẩy theo.
END CHƯƠNG 12.