Edit: Tquin + Beta: Chanh
***
Chẳng biết qua bao lâu, Du Tâm Kiều mới chịu quay mặt lại, nâng tay lau đi khóe mắt ẩm ướt.
May là nhịn được, chứ không khóc thật. Cho dù là Du Tâm Kiều năm 18 tuổi cũng chưa bao giờ khóc trước mặt Từ Ngạn Hoàn.
“Người có lỗi là em.” Du Tâm Kiều vẫn không dám nhìn thẳng anh. Cậu rũ mắt, cất giọng: “Em quên mất nhiều chuyện, lại còn phiền anh chăm sóc em.”
Lại quay về dáng vẻ “giả vờ” mạnh mẽ của trước kia, có khi qua vài hôm nữa cũng chẳng cần giả vờ. Vốn Du Tâm Kiều năm 24 tuổi là một người trưởng thành, tính cách đã điềm đạm hơn nhiều, không còn viết những gì mình nghĩ lên mặt nữa.
Từ Ngạn Hoàn từ từ thu tay về, nói: “Không phiền.”
Có lẽ anh nhớ lại mình từng nói câu này lúc ở viện, ngừng một lát, Từ Ngạn Hoàn bổ sung thêm: “Bình thường cũng không phải toàn là anh chăm sóc em.”
Có nghĩa là, em cũng săn sóc cho anh.
Du Tâm Kiều gật đầu, mắt vẫn hướng xuống: “Chờ em thích ứng được, biết đâu sẽ trở về dáng vẻ trước kia.”
“Không cần cố thích nghi.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Như bây giờ cũng tốt mà.”
Bàn tay trên drap giường vô thức siết lại, không rõ là để đồng ý với từ “cũng” hay là hình dung cho từ “rất tốt” đầy vô lý kia.
Du Tâm Kiều không nhớ gì hết, nhưng cậu có thể khẳng định, cậu của năm 24 tuổi tuyệt đối sẽ không tưởng bở nữa.
Thế là cậu nằm xuống, chùm chăn qua đình đẩu, vểnh tai nghe tiếng bước chân xa dần.
Vài ngày sau đó, hai người vẫn giữ hình thức chung sống hòa bình như vậy, mỗi ngày yên ổn trôi qua.
Vì muốn mau chóng khôi phục ký ức, Du Tâm Kiều tích cực tham gia đủ loại hoạt động, bao gồm ra ngoài đi dạo, tìm quán ăn ngon hay là nghiên cứu cách nuôi nhím, dọn nhà, nấu cơm.
Trước kia không lao động là vì lười. Nhưng Du Tâm Kiều có thể chơi piano một cách điêu luyện, chứng tỏ tay cậu không hề vụng.
Cậu bắt đầu chủ động phụ giúp chuyện bếp núc trong nhà, chỉ cần Từ Ngạn Hoàn mua thức ăn về, cậu sẽ hỗ trợ rửa sạch nguyên liệu nấu nướng. Có lúc ba bếp cùng bật, mình Từ Ngạn Hoàn không xoay xở kịp, cậu cũng rất hiểu ý để đưa anh chai xì dầu hoặc múc một thìa muối, căn cứ theo lượng đồ ăn đang nấu mà nêm nếm.
Cơm nước xong là thời gian hoạt động tự do. Dường như để tạo không gian cho Du Tâm Kiều có thể “thích ứng”, Từ Ngạn Hoàn luôn ngồi trong phòng đọc sách đến tận khuya, còn Du Tâm Kiều để tránh chạm mặt Từ Ngạn Hoàn nên cũng bắt đầu đi ngủ sớm, nhờ đó mà cậu càng ngày càng có tinh thần, vết thương trên trán cũng lành một cách nhanh chóng.
Hơn nữa Từ Ngạn Hoàn vốn là người ít nói, Du Tâm Kiều cũng chẳng còn hoạt ngôn như xưa nên giữa hai người cũng ít có trao đổi. Cậu thậm chí còn suy đoán, hai người bọn họ kết hôn chính là để sống chung qua ngày, như là mỗi bữa lại có lí do nấu dư vài món, đi siêu thị gặp khuyến mãi mua một tặng một cũng có thể không do dự mà mua.
Du Tâm Kiều bắt đầu thông suốt, nếu như việc khôi phục trí nhớ không vội vậy chẳng bằng cứ điều chỉnh tốt tâm trạng, biết đâu những kí ức đánh mất sẽ trở về vào một buổi sáng nào đó, làm cậu bất ngờ thì sao?
Hôm nay, Lương Dịch đưa Wechat của luật sư Hình cho Du Tâm Kiều, bảo cậu tự trao đổi với anh ta về vấn đề di chúc.
Du Tâm Kiều: “Hóa ra tôi có lập di chúc nữa hả?”
Lương Dịch còn nhớ vẻ hốt hoảng của Du Tâm Kiều khi nghe nói bản thân đã kết hôn, bèn hỏi: “Sao ông bình tĩnh dữ vậy?”
“Mệt rồi.” Du Tâm Kiều đáp: “Nếu mỗi lần nghe được tin gì cũng hoảng hốt thì cái ngày bản di chúc phát huy công dụng chẳng còn xa nữa rồi”.
Lương Dịch: “…”
Avatar WeChat của luật sư Hình là ảnh chụp cá nhân, mặc vest đeo cà vạt mang kính, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu điều khoanh tay để thể hiện sự chuyên nghiệp.
Cuộc nói chuyện lại “bình thường” ngoài ý muốn, không khách sáo không giả vờ, luật sư Hình tự giới thiệu bản thân xong thì vào thẳng vấn đề chính, cũng chẳng có khoe khoang về sự nghiệp. Khi Du Tâm Kiều thắc mắc một vài từ ngữ pháp luật hơi khó hiểu, anh ta đều có thể giải thích lại cho cậu bằng cách đơn giản nhất, giúp cậu hiểu được ý nghĩa của nó.
Dù vậy, để thảo luận xong nội dung của bản di chúc cũng tốn gần tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, luật sư Hình gửi tin nhắn thoại hỏi Du Tâm Kiều còn ý kiến gì về di chúc hay không, nhất là đối với phần phân chia tài sản.
Du Tâm Kiều suy nghĩ một lúc: “Nếu bản di chúc này do chính tay tôi viết, vậy cứ chốt thế đi.”
Di chúc này do chính tay Du Tâm Kiều viết hồi tháng trước, giao cho luật sư Hình chỉnh lý. Du Tâm Kiều tin tưởng bản thân năm 24 tuổi vô điều kiện.
Luật sư Hình cũng biết tình huống của Du Tâm Kiều, anh ta nói: “Nếu cần thì cậu có thể liên hệ tôi để thay đổi bất cứ lúc nào.”
Du Tâm Kiều đáp: “Chỉ cần tôi còn sống, muốn sửa lúc nào cũng được hả?”
Luật sư Hình: “Về cơ bản thì đúng vậy.”
Nói xong hai người cùng bật cười.
Kết thúc chuyện chính, Du Tâm Kiều thở phào một hơi: “Lâu lắm không làm việc, còn chưa quen với tiết tấu nhanh như này.”
“Luật sư là nghề bán đi thời gian của mình mà.” Luật sư Hình nói: “Cho nên không phải là chúng tôi muốn nhanh đâu, toàn là bệnh nghề nghiệp cả đấy.”
“Vậy có phải bây giờ tôi nên cúp điện thoại không? Tránh lãng phí thời gian của anh.”
“Không cần, bỏ thời gian để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với khách hàng cũng là chức trách của tôi.”
Người thẳng thắn luôn khiến người khác muốn thân cận, Du Tâm Kiều bật cười: “Ý là tôi có thể nhờ anh tư vấn chuyện ngoài công việc nữa hả?”
Luật sư Hình đáp dứt khoát: “Tất nhiên. Có điều những lúc thế này không gọi là “tư vấn”, tôi đề nghị cậu dùng từ “nghe ngóng” thì đúng hơn.”
Du Tâm Kiều cũng không ngại nữa, trực tiếp hỏi anh ta về tình hình lần đầu tiên cậu tới công ty luật.
Luật sư Hình trả lời: “Lúc ấy là cậu chủ động liện hệ công ty chúng tôi, nói là muốn tìm luật sư riêng, sau đó còn từ chối người của chúng tôi tới gặp mặt mà tự đến tận nơi. Nói thật, công ty luật của chúng tôi mới thành lập được năm năm, chưa có tiếng tăm trong ngành, có thể gặp được vị khách như cậu hoàn toàn là việc nằm ngoài dự đoán.”
“Vậy cuối cùng chọn anh làm luật sư riêng của tôi là do tôi tự quyết hay là——”
Du Tâm Kiều nói đến đây liền dừng, chờ đối phương tiếp lời.
“Là do cậu quyết định, đương nhiên cũng có tham khảo ý kiến của người khác.” Luật sư Hình phản ứng rất nhanh: “Lúc đó luật sư Từ vẫn còn là bạn học cũ của cậu, chúng tôi ngồi thảo luận với nhau xem ai sẽ phụ trách, cậu ấy chủ động xin rút đồng thời tiến cử tôi, tin chắc là cậu cũng đồng ý với ý kiến của Luật sư Từ mới chọn tôi.”
Điểm này giống với những gì Từ Ngạn Hoàn đã kể.
Vốn dĩ Du Tâm Kiều còn muốn hỏi về “phát ngôn động trời” của mình khi ở công ty luật, nhưng cuối cùng ngại mất mặt nên không dám hỏi thẳng ra.
Cậu chỉ đành nói lòng vòng: “Mọi người ở công ty luật đều biết chuyện tôi với anh ấy, chính là Từ Ngạn Hoàn, kết hôn rồi đúng không?”
“Đương nhiên, luật sư Từ thân với chủ nhiệm của chúng tôi lắm, lúc hai người ra nước ngoài đăng ký kết hôn, chủ nhiệm còn cho cậu ấy nghỉ phép có lương nữa.”
“Chủ nhiệm?”
“Đúng vậy, là sếp của công ty luật. Kể ra thì, nếu không phải luật sư Từ quen thân với chủ nhiệm thì khả năng cao cậu ấy sẽ không đến chỗ chúng tôi làm việc đâu.”
“Tại sao?”
“Công ty luật mới mở không có danh tiếng, lương bổng các thứ cũng bình thường. Tôi thân là cộng sự, tự mình chọn con đường khởi nghiệp thì đành chịu thôi, nhưng luật sư Từ lại là thủ khoa tốt nghiệp từ Học viện Luật, chỉ cần cậu ấy nộp CV, bất kì công ty luật nào ở thủ đô cũng không thể từ chối.”
Tháng Ba ở thủ đô tuy có nắng ấm nhưng vẫn chưa bớt hơi lạnh. Giữa trưa, trước khi ra khỏi nhà, Du Tâm Kiều vươn tay ra ngoài cửa sổ cảm nhận hơi ấm, khoác lên mình một chiếc áo bành tô thật to.
Xung quanh khu cậu sống có trung tâm thương mại quy mô lớn, cũng có những hẻm bán đồ ăn mang hương vị cổ xưa. Đi vào trong sẽ thường xuyên bắt gặp hình ảnh những cụ già ngồi trên ghế đẩu chuyện trò với nhau, hay những chú mèo nằm phơi nắng khi mặt trời lên cao.
Du Tâm Kiều rất thích chơi với động vật. Đôi khi cậu có thể dành thời gian thật lâu để ngắm mấy con mèo, ngắm đến nỗi chân cũng tê rần.
Hôm nay trong lòng Du Tâm Kiều có tâm sự, cậu mang xúc xích đến đút lần lượt cho ba con mèo rồi đứng dậy định ra về.
Lúc xoay người thì đụng trúng một cô gái đang đi chiếc Segway, trong tay còn dắt theo một chú Golden cỡ bự. Tốc độ của cả chó và xe đều nhanh, Du Tâm Kiều giật mình không trốn kịp, hai người tông sầm vào nhau.
Cô gái thủ đô nọ cũng rất hào sảng, đứng dậy cũng không vội phủi mông mà chìa tay ra kéo Du Tâm Kiều: “Xin lỗi vì đụng trúng anh nhé, anh có đứng dậy được không?”
Tới lúc hai người đối mặt nhau, cô gái kia lại thay đổi thái độ, lớn giọng gào lên: “Du Tiểu Kiều! Ông còn biết đường quay về hả?”
Cô gái tên là Tiêu Khai Nhan, là bạn thân kiêm bạn học của Du Tâm Kiều từ lúc đi nhà trẻ cho đến kỳ một lớp 11.
Năm đó Du Tâm Kiều come out còn được cô hết lòng ủng hộ, chỉ là không ngờ hậu quả có chút nghiêm trọng, dẫn đến hai người không gặp lại nhau suốt bảy năm ròng.
Tiếu Khai Nhan dẫn Du Tâm Kiều đến quán bar ngầm do cô mở gần đấy, lúc này vẫn chưa đến giờ kinh doanh nên trong quán chỉ có lác đác vài người đang dọn vệ sinh.
Tiêu Khai Nhan buộc chó ở ngoài cửa, đi vòng ra sau quầy bar, xắn tay áo đòi trổ tài cho Du Tâm Kiều xem.
Du Tâm Kiều quá hiểu cô, cậu dặn trước: “Tôi còn phải chơi đàn nữa, không thể uống rượu có nồng độ cồn cao đâu.”
Tiêu Khai Nhan liếc cậu, lấy từ dưới quầy bar một bình Yakult rồi đưa qua.
Du Tâm Kiều cười: “Quán bar ngầm của bà còn bán cả thứ này.”
“Hết cách, phải chăm sóc cả bạn nhỏ chứ biết sao.”
Hai người nói chuyện với nhau về cuộc sống gần đây. Tiêu Khai Nhan vẫn như xưa, luôn vui vẻ, thích ứng được với mọi hoàn cảnh, hưởng thụ cuộc sống. Tốt nghiệp xong, Tiêu Khai Nhan đi làm hai năm rồi góp thêm số tài sản mà ba mẹ để lại, sau khi dựng lên quán bar này thì bắt đầu chuỗi ngày nằm ăn chờ chết. Đối với Tiêu Khai Nhan, trường học hay trường đời cũng chẳng có gì khác nhau.
Nghe nói Du Tâm Kiều bị mất trí nhớ có chọn lọc, Tiêu Khai Nhan giật mình hoảng hốt đòi bổ đầu cậu ra xem bên trong có thật sự có thiếu mất phần nào không.
“Vậy chẳng phải ông cũng quên luôn mấy chuyện mất mặt từng làm hồi ở Tầm Thành à?”
“Bà biết đếm không thế, đấy là chuyện năm 17 tuổi.”
“Ờ ha. Thế cuối cùng ông có theo đuổi được người kia không?”
Năm đó Du Tâm Kiều theo đuổi Từ Ngạn Hoàn, hai tháng trôi qua mà không thấy chút kết quả nào, cậu nghĩ “có bệnh thì vái tứ phương”, quyết định nhờ đến cả Tiêu Khai Nhan hỗ trợ.
Coi như cậu không tìm lầm người, Tiêu Khai Nhan từ lúc học cấp hai đã thay bồ như thay áo, đến cả huấn luyện chú cún đực trong nhà cũng rất có tay nghề, dường như không có giống đực nào trên đời là cô không trị được.
Tiêu Khai Nhan không phụ mong đợi, dốc hết vốn liếng ra giúp bạn, cô còn muốn tận mắt chứng kiến Du Tâm Kiều thành công chinh phục được người con trai lạnh lùng nọ. Kết quả thành hay bại còn chưa biết, người thì đã biết mất trước tiên.
Du Tâm Kiều tự biết mình đuối lý, yếu ớt trả lời: “Không có.”
“Ơ sao lại vậy?” Mỹ nữ Tiêu Khai Nhan giật mình: “Với kế hoạch của tôi và nhan sắc của ông, cho dù cậu ta có là cây vạn tuế thì cũng phải nở hoa——”
“Tớ kết hôn với anh ấy rồi.” Du Tâm Kiều nói tiếp: “Mới năm ngoái.”
Tiếu Khai Nhan đỡ trán: “Kiều, ông nói chuyện liền mạch tí được không?”
Nghe xong Du Tâm Kiều miêu tả tình huống hiện tại, Tiếu Khai Nhan nhấp một ngụm Yakult, do dự mở miệng: “Nếu tôi là ông, tôi cũng sẽ suy đoán liệu cậu ta bị uy hiếp hay bị ông nắm thóp… Dù sao cũng là kết hôn chớp nhoáng, đã thế còn chưa tới nửa năm, lại nói hồi đó kháng cự ông như vậy, đột nhiên thay đổi thái độ, không hợp lẽ thường xíu nào.”
Những gì Tiêu Khai Nhan vừa nói, Du Tâm Kiều đều suy nghĩ cả rồi.
Cậu buồn bã phát hiện, thật ra mình chưa hề thông suốt, vừa nghe được tin gì mới liền đứng ngồi không yên.
Du Tâm Kiều ngả đầu ghé lên quầy bar, một tay mở điện thoại lên, màn hình di động đang dừng trên trang cá nhân của một người, công ty luật sư Tinh Thần, Lục Mộng.
Chủ nhiệm là một nữ luật sư, trông ảnh chụp thì thấy chỉ khoảng 30 tuổi. Tuy đã qua thời thanh xuân, nhưng phong thái không chê vào đâu được, toát ra sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.
Khó tránh khỏi liên tưởng tới một vài xích mích năm đó, Du Tâm Kiều buông điện thoại, đưa tay ôm đầu, ép bản thân đừng nghĩ nữa.
Tiêu Khai Nhan ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Này, ông nói cậu ta mua nhà, thế có rộng rãi không? Giá cả ra sao?”
Du Tâm Kiều nói ra tên khu nhà, Tiêu Khai Nhan líu lưỡi: “Vậy là ở gần đây còn gì, chỗ đó giá nhà cũng phải 6 số một mét. Chẳng phải ông nói điều kiện nhà cậu ta không tốt à?”
“Hồi xưa đúng là không tốt thật, bây giờ thì tôi không biết.” Du Tâm Kiều uể oải đáp. Cậu cảm giác số lần mình nói hai từ “không biết” trong khoảng thời gian gần đây nhiều hơn cả 18 năm trước cộng lại.
Tiêu Khai Nhan vẫn đang phân tích: “Theo tôi thấy ý, cậu ta viết tên ông vào sổ đỏ, đủ để chứng minh ông cũng có chỗ đứng trong lòng cậu ta.”
“Biết đâu do tôi cầm dao kề cổ ép anh ấy thì có.”
“Chẳng phải hai người ngủ chung một giường đấy sao?”
“Chỉ là tìm thấy sách của anh ấy dưới gối thôi, có lẽ lúc trước Từ Ngạn Hoàn ngủ ở phòng chính, tôi ngủ cách vách.”
“Ông không tin tưởng bản thân được chút à?”
“Không hề, bị từ chối một nghìn lần, ai có niềm tin nổi chứ.”
…
Bỗng dưng xung quanh lặng ngắt như tờ, khiến Du Tâm Kiều cảm giác có gì sai sai.
Cậu ngẩng phắt dậy, thấy Tiêu Khai Nhan đang đặt điện thoại cậu về vị trí cũ, trên mặt là biểu cảm mưu kế thành công mà cậu quá quen thuộc.
Du Tâm Kiều vội vàng cầm điện thoại lên, mở khóa, giao diện trang cá nhân biến thành hộp thoại tin nhắn, người nhận là Từ Ngạn Hoàn, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: “Tiểu Kiều bị thương”, phía sau là địa chỉ quán bar.
Đã xem, giờ có muốn thu hồi cũng không kịp.
Du Tâm Kiều: “…”
Tiêu Khai Nhan đắc ý nói: “Tôi giúp ông thử cậu ta, nếu cậu ta quan tâm ông, nội trong nửa tiếng sẽ có mặt ở đây.”
“Nhưng giờ anh ấy đang làm việc, anh ấy bận lắm!”
Du Tâm Kiều mở giao diện danh bạ, chuẩn bị nhấn phím gọi. Tiêu Khai Nhan hỏi: “Ông không muốn biết sao?”
Động tác của cậu khẽ dừng lại, ngón tay cách nút gọi không tới một cm.
“Công việc lúc nào chả làm được, vợ thì chỉ có một thôi.” Tiêu Khai Nhan nhún vai: “Tuy là hơi thất đức một tẹo, nhưng đây là cách nhanh nhất để thử xem cậu ta có quan tâm ông hay không.”
“Ông thật sự không muốn biết ư?”
Sao lại không muốn chứ.
Tiếp theo đấy, Du Tâm Kiều không ngừng đấu tranh giữa lằn ranh của đạo đức và dục vọng cá nhân. Cuối cùng, vẫn là cái sau chiếm được thắng lợi.
Để cậu ích kỉ một lần này thôi, Du Tâm Kiều thở dài.
Biết được đáp án là cậu có thể buông tay rồi.
Giống như dự đoán chẳng mấy lạc quan về khả năng giữa mình và Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều cũng không hi vọng lắm vào lần thử này.
Cho nên lúc Từ Ngạn Hoàn xuất hiện trước mặt cậu, dáng vẻ gấp gáp, thở dốc không ngừng, thậm chí vẻ lịch lãm thường thấy ở luật sư cũng mất tăm, phản ứng đầu tiên của Du Tâm Kiều chính là không biết nên phản ứng như nào.
Cậu vẫn không rõ, Du Tâm Kiều 24 tuổi sẽ làm gì.
Mặc dù Từ Ngạn Hoàn rất sốt ruột, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh như cũ. Anh không hỏi xảy ra chuyện gì, không hỏi tại sao lại nhắn cho anh một tin kì lạ như vậy, anh chỉ hỏi: “Bị thương chỗ nào? Mau cho anh xem.”
Bả vai Du Tâm Kiều bị anh nắm chặt, không thể động đậy, cậu ngẩng lên nhìn Tiêu Khai Nhan đang chỉ tay vào chiếc đồng hồ điện tử chuẩn đến từng giây, mới 19 phút 23 giây trôi qua kể từ khi tin nhắn được gửi.
Ngay khoảnh khắc Từ Ngạn Hoàn nhận được tin nhắn, anh không gọi điện hỏi rõ tình huống, cũng chẳng kịp nhắn tin trả lời, mà lập tức chạy tới đây dù chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao.
Lúc ra về, Du Tâm Kiều thấy Tiêu Khai Nhan bày ra vẻ mặt mờ ám “Đấy tôi nói có sai đâu” với mình.
Vốn tâm trạng đã phiền, nay còn thêm loạn.
Đi tới cửa, chú chó Golden không quen người lạ sủa lên hai tiếng. Đầu óc Du Tâm Kiều còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã đứng chắn trước người Từ Ngạn Hoàn.
truyện tiên hiệp hayCậu nhớ anh sợ chó.
Du Tâm Kiều giận chính mình, giận bản thân không có chí gì cả.
Bây giờ không chỉ cảm thấy phiền muộn, cậu còn muốn mang cả thế giới cùng tự hủy luôn.
Phía sau cầu thang là một đoạn hành lang dài tối mù dẫn tới cửa chính. Hai bên tường treo đầy tranh trừu tượng được vẽ bằng những nét ngẫu hứng, nghe nói ngốn không ít tiền, Tiêu Khai Nhan bảo cậu trước khi ra về nhớ ngắm thử.
Lúc này Du Tâm Kiều chẳng có tâm trạng để thưởng thức, chỉ cắm đầu bước đi. Vừa trông thấy lối dẫn lên mặt đất ngay trước mặt, cánh tay cậu lại bị người phía sau giữ lại.
Từ Ngạn Hoàn cau mày, khó hiểu hỏi: “Em sao vậy?”
Anh xác nhận Du Tâm Kiều không bị thương, còn chưa kịp hỏi gì khác thì cậu đã hất tay anh mà đi thẳng ra ngoài. Bây giờ khó khăn lắm mới giữ được người lại, cũng chỉ nhận được một câu “Tại sao lại tới?”
Không trốn được, Du Tâm Kiều dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngạn Hoàn, cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em hỏi anh, tại sao lại tới đây?”
Từ Ngạn Hoàn bị hỏi đến ngẩn người.
Du Tâm Kiều run giọng, nói tiếp: “Rõ ràng lúc trước… không hề tới, chẳng phải sao?”
Giờ phút này, có cơn gió thổi vào từ phía lối ra, không khí như trở nên nặng nề, đè lên hai người họ.
Chuyện xưa nhắc lại, đa phần đều làm người ta thấy phiền chán.
Nhưng chuyện cũ trong lòng người khác, đối với Du Tâm Kiều thì chỉ vừa xảy ra gần đây, miệng vết thương còn chảy máu đầm đìa, chưa kịp kết vảy.
Đối mặt với Từ Ngạn Hoàn, cậu không thể hỏi “Tại sao không đến?”, đáp án rất rõ ràng, bởi vì không quan tâm, không thích.
Nhưng Du Tâm Kiều có thể chất vấn chính mình, tại sao lúc ấy không buông tay, tại sao chuyện đến nước này mà còn dây dưa?
Du Tâm Kiều bắt đầu tin việc mất trí nhớ chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cậu.
Biết cậu sợ đau, cho nên khoảng thời gian bắt đầu theo đuổi không hề đơn thuần đó đau một lần không đủ, còn bắt cậu phải đau thêm lần nữa.
_______________
*Lời tác giả:Tác giả không ủng hộ cách thử mức độ quan tâm của người yêu ở chương này, tình tiết trong tiểu thuyết có bối cảnh đặc thù, mong mọi người không áp dụng vào thực tế!