Ngày đầu tiên chuyển tới Trung học số Hai ở Tầm Thành, bữa sáng của Du Tâm Kiều là một quả táo Fuji.
Khu biệt thự cậu ở nằm gần trường học, Du Tâm Kiều vừa gặm táo vừa nghe điện thoại, giọng của Du Hàm Chương từ đầu bên kia truyền đến: “Tuần sau dì giúp việc mới đi làm, tuần này con ăn tạm ở ngoài nhé, không đủ tiền thì nói với ba.”
Du Tâm Kiều qua loa “Ừm” một tiếng, cậu đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đường phố trong khu dân cư sạch sẽ ngăn nắp, gió thổi qua tán cây vang lên tiếng xào xạc.
“Mẹ đâu ạ?” Cuối cùng Du Tâm Kiều vẫn hỏi: “Vẫn chưa ăn được cơm ạ?”
Mấy ngày trước khi bị “lưu đày”, Diêu Quỳnh Anh xuất hiện tình trạng mất ngủ với chán ăn, không biết bây giờ đã đỡ chưa.
“Đỡ hơn rồi.” Có lẽ không muốn Du Tâm Kiều tự trách, Du Hàm Chương lại nói thêm: “Bác sĩ kê đơn thuốc, bây giờ mẹ con đang ngủ, con không cần lo lắng quá.”
Du Tâm Kiều lại “Vâng” một câu, không hỏi thêm gì nữa.
Tầm Thành nằm gần thủ đô, khí hậu không chênh lệch là bao.
Cậu đi bộ đến trường dọc theo con đường đã nghiên cứu trước một ngày. Du Tâm Kiều vẫn chưa nhận ra chỗ nào khác, cho đến khi lên tầng bước vào lớp học, cậu mới cắn chặt răng, phát ra tiếng lòng: “Đệt.”
Cuối đông đầu xuân, các trường học lớn ở thủ đô vẫn bật hệ thống sưởi, nhưng lớp học bên này đến cái máy sưởi còn không lắp, bước vào lớp mà như đi vào hố băng.
Cũng may hôm nay mặc áo lông vũ—— nghĩ vậy, Du Tâm Kiều kéo khóa áo cao lên, cổ áo dựng đến dưới mũi.
Tìm bừa một vị trí ở hàng sau để ngồi vào, mặc dù không lên tiếng nhưng Du Tâm Kiều vẫn là tiêu điểm chú ý của học sinh xung quanh. Kỳ hai lớp 11, trường học quản lý rất nghiêm, yêu cầu cứ đến trường là phải mặc đồng phục, Du Tâm Kiều khoác áo lông vũ màu trắng bước vào trong đám người cực kì chói mắt.
Còn mười mấy phút nữa mới đến buổi sinh hoạt sáng, ngày khai giảng đầu tiên cũng chẳng có ai nghiêm túc đọc bài.
Người đầu tiên chào hỏi với Du Tâm Kiều là một cậu trai để mái bằng. Cậu ta ngậm túi sữa, chân duỗi lên tận hàng ghế trước, nhe răng cười với Du Tâm Kiều: “Xin chào, tôi tên là Lương Dịch.”
Về sau, Du Tâm Kiều mới biết, ngôi trường cấp ba bình thường nằm ở thành phố hạng ba này thật ra cũng phân chia bè phái như nơi làm việc, mà câu đáp lại thân thiện của cậu vào ngày đầu tiên đi học đã vô hình trung chia Du Tâm Kiều vào phe cánh của Lương Dịch.
Nghe nói cậu ở khu biệt thự, Lương Dịch trợn tròn mắt: “Thế cậu theo đám bọn tôi có khác nào hạ mình đâu, phải chơi cùng hội Trần Dương mới đúng.”
Du Tâm Kiều vừa nghe Lương Dịch phổ cập xong, Trần Dương là lớp trưởng, có bố là chủ tịch quận.
“Sao vậy, tôi không thể chơi với cậu à?” Tính Du Tâm Kiều thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, lười nhảy qua nhảy lại giữa mấy đám học sinh: “Thế tôi còn uống sữa được không?”
Ban nãy Lương Dịch lấy một túi sữa bò từ trong cặp ra đưa cho cậu, vẫn còn nóng.
“Được, tất nhiên là được!” Lương Dịch vội vàng đẩy túi sữa trở về: “Đồ ăn đồ uống nhà tôi đầy luôn, về sau muốn ăn gì cứ tìm tôi!”
Cậu tưởng Lương Dịch chém gió, đợi đến giờ hoạt động buổi sáng, Du Tâm Kiều được Lương Dịch dẫn đi tham quan khắp trường. Bước vào quầy bán quà vặt nhốn nháo đầy người, cậu nghe thấy Lương Dịch gọi bác gái trung niên đứng ở quầy là mẹ.
Lương Dịch còn dẫn theo vài bạn học cậu ta quen để giới thiệu cho Du Tâm Kiều.
Nghe thì giống cảnh bang phái trong phim xã hội đen chào đón người mới rất nghiêm túc, nhưng vì mấy cậu con trai xếp thành một hàng với chiếc xúc xích nướng miễn phí ở quầy ăn vặt trong tay, trông lại hơi buồn cười.
“Từ giờ trở đi, Du Tâm Kiều sẽ là một thành viên của chính ta.” “Trùm” bang phái Lương Dịch cầm đầu cổ vũ: “Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu!”
Du Tâm Kiều không muốn ăn, đưa xúc xích nướng cho một cậu có vóc người to con.
Trông cậu chàng há miệng cắn, để nước bắn tung toé lên mặt nam sinh đối diện, Du Tâm Kiều không nhịn được, nở nụ cười đầu tiên từ khi đến Tầm Thành.
Trên đường trở về lớp học, Lương Dịch nói với Du Tâm Kiều, nhà cậu vóc người to con mở cửa hàng kim khí*, bị nước trên xúc xích nướng bắn vào mặt kia là người thừa kế tiệm trà sữa ngoài cổng trường, tương đối đặc biệt thì chắc là nam sinh tên Thẩm Đạt Dã, nhà hắn mở cửa hàng ở một chợ đầu mối nào đó trong Tầm Thành, chuyên bán nhạc cụ.
*Cửa hàng kim khí: bán các loại linh kiện như đinh ốc vít… làm từ kim loại.
Du Tâm Kiều hỏi: “Cửa hàng nhà ông có piano không?”
Du Tâm Kiều nhận ra, sở dĩ bọn họ chia thành các nhóm nhỏ không phải vì xem thường gì nhau, chỉ đơn giản là có chung chủ đề nói chuyện. Ví dụ như nhóm này đều là trong nhà làm ăn, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, ai cũng là “bộ ngoại giao” giỏi ăn nói.
Trở về lớp học vừa kịp lúc chủ nhiệm đang xếp chỗ ngồi.
Căn bản dựa vào chiều cao, học sinh chuyển trường Du Tâm Kiều được xếp ở dãy gần hành lang, hàng thứ ba từ dưới đếm lên, Lương Dịch ngồi trước mặt cậu.
Thu xếp ổn thỏa chỗ ngồi, chuẩn bị vào học.
Du Tâm Kiều vẫn chưa nhận sách giáo khoa mới, nhàm chán đưa mắt nhìn cả lớp học. Lớp tự nhiên nam nhiều nữ ít, phần lớn nữ sinh ngồi ở hàng trước, mới nửa buổi sáng, cậu đã có thể nhớ được tên của một phần ba bạn học trong lớp.
Ánh mắt đảo qua vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối cùng, Du Tâm Kiều dùng bút chọc lưng Lương Dịch: “Tiểu Dịch, chỗ kia không ai ngồi à?”
Lương Dịch run người: “Mẹ tôi còn không gọi tôi như thế…” Nói rồi quay đầu lại, không giấu được vẻ ao ước: “Dãy cuối gần cửa sổ, địa bàn của nhà vua.”
Nghe nói vị trí này đã có người bao thầu từ học kỳ trước, Du Tâm Kiều đang muốn hỏi ai mà chơi trội vậy thì chuông vào lớp reo vang, giáo viên đúng giờ bước vào lớp học.
Du Tâm Kiều bèn rút cây bút chì lại, cơ thể ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, định ngủ bù một giấc.
Buổi chiều có tiết thể dục, Lương Dịch nói khả năng cao là danh sách của giáo viên thể dục vẫn chưa đổi mới, học sinh chuyển trường – cực kỳ ghét thể dục – Du Tâm Kiều dứt khoát trốn trong lớp ngủ tiếp.
Cửa sổ đóng chặt, bên trong lớp yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của bản thân.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, tai phải của Du Tâm Kiều nghe được tiếng gõ lên thủy tinh.
Ba tiếng không nặng không nhẹ, Du Tâm Kiều bị đánh thức, quay đầu bò ra bàn theo hướng khác, vừa điều chỉnh xong tư thế, bên tai trái lại truyền tới ba tiếng—— cộc, cộc cộc, gấp gáp hơn so với ban nãy.
Cậu chỉ đành ngồi thẳng dậy, mở đôi mắt mờ mịt nhìn về phía cửa sổ, trong tầm nhìn mơ hồ xuất hiện một cánh tay mặc đồng phục học sinh. Bàn tay thon dài, ngón trỏ dựng thẳng, chỉ hướng cửa lớp học.
Cửa do Du Tâm Kiều khóa trái, cậu thở dài một hơi, cam chịu đứng dậy, đẩy ghế ra, loạng choạng đi về phía cửa lớp.
Lạch cạch, Du Tâm Kiều nắm chốt cửa kéo vào trong, người kia đã đứng ở cửa, chiếc bóng hắt xuống từ dáng người cao gầy hoàn toàn che lấp Du Tâm Kiều.
Người này cao thật đấy… Du Tâm Kiều vừa cảm thán trong lòng vừa lui ra sau để nhường đường, ai ngờ giẫm phải bút bi của bạn học nào làm rơi dưới đất, cậu trượt chân một cái, cả người đổ về phía trước theo quán tính.
Lúc trán tiếp xúc với bức tường người có độ mềm vừa phải kia, Du Tâm Kiều vẫn còn đang ngẩn ra.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với gương mặt bị ánh nắng sau lưng chói mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét tinh tế, đến lúc ấy hồn vía không biết bay đi đâu của Du Tâm Kiều mới trở về.
Nín thở hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, Du Tâm Kiều nghe thấy mình nói: “Xin lỗi… mời ngài vào.”
Tiết cuối cùng của buổi chiều là tự học.
Du Tâm Kiều xin Lương Dịch một tờ nháp, vẽ những phím đàn đen và trắng, đặt tay lên trên đàn bài Ngôi sao nhỏ.
Trong lòng thầm ngân nga—— Vì sao nhỏ lấp lánh, lấp lánh, khắp trời đều là mời ngài vào.
Mời ~ ngài ~ vào ~
Hát xong, Du Tâm Kiều quay đầu nhìn ra sau, góc Tây Nam của lớp học, vị trí vốn trống không giờ đã có người ngồi.
Chân người nọ rất dài, đặt dưới bàn học trông có hơi chật chội, cánh tay đặt lên chồng sách trên bàn, mặt vùi dưới khuỷu tay, chắc là đang ngủ.
Du Tâm Kiều nghển cổ nhìn quanh một hồi, đột nhiên cảm thấy mình giống như khách làng chơi của lầu xanh thời xưa, đắm đuối nhìn hoa khôi sau tấm bình phong mà thèm chảy nước miếng.
… Có hơi bỉ ổi.
Cuối cùng cậu vẫn chọc Lương Dịch, thấp giọng hỏi: “Cái người ở hàng cuối gần cửa sổ kia, tên gì thế?”
Lương Dịch cũng không học, nhét tiểu thuyết đang bày trên đùi vào ngăn bàn, cậu ta thoáng nghiêng đầu, thì thầm nói ra ba chữ.
“Hứa Yến cái gì cơ?” Du Tâm Kiều không nghe rõ, không hiểu tại sao con trai lại đặt tên này.
“Từ trong Lâm Tắc Từ, Ngạn trong ngạn ngữ nhưng bỏ bộ Ngôn.” Lần đầu tiên trong đời Lương Dịch cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình không đủ dùng: “Huan, huan là huan nào ý nhỉ…”
(ngạn 谚 trong ngạn ngữ 谚语 nhưng bỏ bộ ngôn 讠= 彦)
Du Tâm Kiều cố gắng ghé sát vào để nghe: “… Hoàn Hoàn?”
(Chữ em Kiều gọi là chữ Hoàn 嬛 này, nó còn âm khác là Huyên, Hoàn trong tên bạn công là 洹)
Lương Dịch giật thót, mặc kệ đang trong giờ tự học, cao giọng nói: “Đừng có gọi như vậy, lần trước Thẩm Đạt Dã gọi thế, trên ót có thêm vết sẹo kìa.”
Du Tâm Kiều hết hồn: “Cậu ấy đánh người?”
“Cái này thì không, lúc đấy tôi không có mặt, nghe nói Từ Ngạn Hoàn hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Đạt Dã, trông như muốn giết người tới nơi, dọa cậu ta quay đầu chạy vội, vấp phải cục gạch ngã sấp mặt.”
Du Tâm Kiều nghe xong bật cười: “Vậy đâu thể trách người ta được.”
Giờ ra chơi ngày hôm sau, nhờ sự phổ cập của Lương Dịch, Du Tâm Kiều được biết trong lớp còn có một người không thuộc bất cứ nhóm nào.
“Cậu Từ Ngạn Hoàn này hình như không có bạn bè, đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, chẳng ai biết nhà cậu ta ở đâu.” Lương Dịch len lén liếc ra sau lớp học rồi nhanh chóng đảo mắt về: “Bình thường cậu ta hay đến muộn trốn học, có lúc trên mặt còn bị thương, bọn tôi đoán cậu ta quen với đầu gấu, có khi thường xuyên giúp họ đánh nhau.”
Du Tâm Kiều cảm thấy suy đoán này không đáng tin: “Nghỉ học đánh nhau, nhà trường mặc kệ à?”
“Có quan tâm chứ, tôi nhớ kỳ trước cậu ta trốn học ba ngày, lúc đi học lại bị chủ nhiệm đuổi thẳng ra ngoài, báo cáo lên phòng giáo vụ để xử lý, bảo cậu ta về nhà kiểm điểm, nửa tháng sau mới quay lại học.” Lương Dịch nhún vai: “Nếu không nhờ thành tích cậu ta tốt, có khi đã bị đuổi học từ lâu rồi.”
Du Tâm Kiều lại nghĩ, đâu chỉ mỗi thành tích tốt.
Trên thực tế, cho dù 17 năm qua bạn bè của Du Tâm Kiều trải khắp nơi, nhưng cậu chưa từng gặp kiểu người như Từ Ngạn Hoàn—— Nói cậu ấy là học sinh giỏi, cậu ấy lại biết đánh nhau, nói cậu ấy lạnh lùng, cậu ấy cũng rất dữ, nói cậu ấy không có bạn bè chắc chắn rất khó gần, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có con gái gửi thư tình cho cậu ấy tới tấp.
Đi học chưa được ba ngày, Du Tâm Kiều ngồi cạnh cửa sổ gần hành lang đã giúp đỡ chuyển không ít thứ: sách giáo khoa, hộp bút, truyện… Đương nhiên không thể thiếu những phong thư đủ kiểu dáng xinh xắn, đa số mặt trên viết tên Từ Ngạn Hoàn.
Thậm chí con gái cùng lớp cũng nhờ cậu đưa hộ.
Lớp phó văn nghệ Hà Đường Nguyệt ngồi dãy trước trước nữa bị hỏi tại sao không tự mình đưa, cô nàng hất bím tóc đuôi ngựa, đáp lại rất hùng hồn: “Nếu như cậu ấy chưa buồn đọc đã ném vào thùng rác, người khác mà biết là tôi đưa thì mất mặt lắm, cậu ấy không đồng ý tôi còn biết đường đổi mục tiêu khác chứ.”
Du Tâm Kiều: “…”
Lần tiếp theo phải nhận nhiệm vụ, Du Tâm Kiều không kiên nhẫn nổi nữa.
Cậu đang dùng điện thoại tra địa điểm bán piano ở Tầm thành, dành ra một cánh tay chuyển thư cho bạn học tổ hai, bạn học kia còn mải tám chuyện tung giời với bạn cùng bàn, không để ý cánh tay vung vẩy của Du Tâm Kiều.
Gọi hai tiếng mà đối phương không đáp, Du Tâm Kiều soạt cái đứng dậy, hướng về góc Tây Nam: “Hoàn Hoàn, cậu có thư!”
Dứt lời, lớp học ồn ào giống như bị ấn nút tạm dừng, lấp tức lặng ngắt như tờ.
Khiến cho tiếng gọi “Hoàn Hoàn” lảnh lót của Du Tâm Kiều giống như bị vọng lại.
Mà giữa bầu không khí im lặng kỳ dị này, Du Tâm Kiều nhìn thấy ở trong góc, cái người còn ngủ nhiều hơn cậu chầm chậm ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt lần trước còn chưa kịp nhìn kỹ.
Ánh mắt nhìn thẳng qua, gương mặt lạnh lùng giống hệt trong ấn tượng, nhưng đôi mắt không hề lộ vẻ dữ dằn.
Cậu bất chợt nhớ tới câu kia, dãy cuối gần cửa sổ, địa bàn của nhà vua.
Nghĩ kỹ thì thật ra có hơi vô lý, dãy cuối gần cửa sổ tầng một rõ ràng là địa điểm giáo viên chủ nhiệm xuất quỷ nhập thần.
Có điều… Du Tâm Kiều nuốt khan, không dằn lòng được mà âm thầm tán thưởng——
Gương mặt này đúng là, có chất vua đấy.
Trong nửa phút, não Du Tâm Kiều nhảy qua hàng ngàn suy nghĩ, “vua” đứng dậy từ chỗ ngồi, vươn đôi chân dài, bước qua đám người đang hóng hớt, đi tới tổ một gần hành lang.
Đôi mắt liếc nhìn phong thư màu hồng nhạt trong tay người trước mặt, Từ Ngạn Hoàn lẳng lặng nhíu mày, giống như đụng phải chuyện phiền phức.
Từ Ngạn Hoàn cất giọng thờ ơ: “Cậu viết?”
Hết chương 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT