Nhan Hựu cho rằng cô chạy đủ nhanh, Phó Lâm Thịnh sẽ không phát hiện là cô đã cứu anh, nhưng không ngờ nửa tháng sau, lúc cô ngồi bên bờ sông ăn kẹo dẻo, đang một mình bỗng có người ngồi bên cạnh cô, Nhan Hựu quay đầu lại, liền nhìn thấy Phó Lâm Thịnh.
Anh như thể là vừa mới xuất viện không lâu, sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, mày tinh mày kiếm mục, phá lệ tuấn mỹ, không giống với dáng vẻ hơi âm nhu của Trì Trác, dung nhan của anh, là loại mỹ cảm mang tính xâm lược này.
Nhan Hựu nhìn thấy anh, ngẩn người, lập tức im lặng tiếp tục ăn kẹo dẻo.
Phó Lâm Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, tâm tình vô cùng phức tạp, khi anh từ bệnh viện biết được chủ nhân của cuộc gọi cấp cứu kia là Nhan Hựu, tâm tình anh ngũ vị tạp trần, anh không nghĩ tới, anh đối với Nhan Hựu làm ra loại chuyện này, cô thế nhưng không để anh tự sinh tự diệt, ngược lại còn gọi điện thoại cứu anh.
Trong lúc nhất thời, trong lòng anh có loại áy náy khó hiểu.
Anh nghĩ cái gì, Nhan Hựu cũng không biết, cô ăn kẹo dẻo xong, sau đó ném tăm tre vào thùng rác, lập tức đứng dậy rời đi.
Hai người không nói một câu, bầu không khí ngượng ngùng vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT