Giang Sơn Như Họa - Tứ Diệp Linh Lan

Lời mời của Lý Xá


1 năm

trướctiếp

Trong ba ngày này chỉ xảy ra một vài chuyện nhỏ, lúc tin Phương Nhược Hề trở thành a hoàn của Đường Dạ tung ra đã được hai ngày, khách khứa lui tới quán trọ “Thanh Lân”  tăng gấp mấy lần so với ngày thường, công việc kinh doanh rõ ràng khá khẩm hơn hẳn. Hoa Vô Đa vừa ra khỏi cửa đã có thể cảm giác được cả chục đôi mắt đang ngó chăm chăm mình, thật là phiền muốn chết…
Có một chuyện khiến cho Hoa Vô Đa hết sức ngờ vực, dường như Đường Dạ chưa từng cố ý giấu diếm chuyện gì với cô, cô căn bản không cần phải nghe lén hoặc nhìn lén làm gì, mọi chuyện hắn làm đều có cô ở bên, nhưng chuyện gì cô cũng không hiểu, ngoại trừ việc mơ hồ đoán được thân phận khác của Đường Dạ, nhưng hình như việc này là hắn cố ý làm cho cô biết được, vậy nên, cô càng hành sự thận trọng hơn.
Hoa Vô Đa cứ thế mà ở lại Tây uyển, tới ngày tiếp theo thì Phương Viên biến mất, không biết đi đằng nào rồi. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi, có hỏi thì cũng vô ích thôi…
Tây uyển bây giờ chỉ còn lại hai người là Hoa Vô Đa và Đường Dạ. Trừ lúc đi ngủ buổi tối, hai người dính nhau như hình với bóng, đến nỗi cô có cảm giác như mình thật sự là a hoàn của hắn vậy. Mỗi ngày cô đều phải làm hai việc, buổi sáng mang nước rửa mặt, buổi tối mang nước rửa chân vào phòng của hắn. Hai chậu nước này rất giống nhau, có một lần cô cố ý đổi hai cái với nhau, buổi sáng mang chậu nước rửa chân vào cho Đường Dạ rửa mặt, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Ta không rửa chân.” Thấy vậy, cô vội vàng giả vờ giả vịt làm ra vẻ không cẩn thận, nói: “Trời ơi, lấy nhầm rồi, ta đi đổi lại đây.”
Thực ra mang nước rửa chân là một công việc thấp hèn, nhưng Hoa Vô Đa chưa từng đem việc này để trong lòng, cô chỉ nghĩ chỉ rằng mang có một chậu nước thôi mà, nhưng nếu hắn dám bắt cô giúp rửa chân thì đừng hòng nhá, may mà hắn chưa bao giờ có yêu cầu này…

Hoa Vô Đa làm a hoàn thật vô cùng thoải mái, thoạt trông có vẻ trời yên biển lặng, nhưng dường như trong thâm tâm cô luôn luôn có một dự cảm không tốt, cứ như đây là một ván cờ(1) vậy, càng trông có vẻ yên bình thì lại càng ẩn giấu hiểm họa khôn lường. Trong lòng Hoa Vô Đa biết rõ như vậy, nhưng vẫn không vội vàng không nóng nảy mà cứ gặp sự thì biến theo lẽ thường. Ban ngày không có việc gì làm, cô kéo cái ghế dựa ra nằm sưởi nắng, hai chân vắt lên bàn, nằm trên ghế vừa đọc quyển sách mới mua trên chợ mấy ngày trước vừa hì hục gặm táo, khi thì cười khúc khích, lúc thì cười sằng sặc như điên khiến Đường Dạ cũng không nhịn được mà liên tục liếc mắt nhìn cô…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp