Tần Thư lựa chọn đi tìm Trình Tử Mộ, điều này chứng minh sự tín nhiệm đối với hắn đã bắt đầu có vết nứt rồi.
Tôi rất mong chờ những việc tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Nhưng không ngờ là sau khi Trình Tử Mộ nói xong thì cũng không để Tần Thư có thời gian suy nghĩ linh tinh, hắn vội vàng giải thích:
“Tiểu Thư, anh và cô ta chỉ là quan hệ hợp tác bình thường. Anh không nói với em chuyện cô ta là mối tình đầu của anh, vì anh nghĩ việc hợp tác cũng không liên quan gì đến quá khứ cả, việc Lạc Hoan xuất hiện ở đây cũng không có gì đặc biệt.”
Lời giải thích của Trình Tử Mộ giống hệt như tôi trước kia:
“Anh và cô ấy chỉ là bạn học cùng trường, sau này sẽ chú ý đúng mực hơn.”
Nếu muốn tìm lý do thì có cả ngàn cả vạn cái cớ khác nhau, Tần Thư chỉ im lặng một hồi rồi mới nói:
“Trình Tử Mộ, anh đừng gạt em.”
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười cười rồi ôm lấy cô ấy vào trong ngực “Không lừa em.”
Tôi thực sự cảm thấy rất buồn cười, Tần Thư vẫn giống như trước đây, cô ấy vẫn dễ bị mắc lừa như vậy.
Nhưng thực ra quan hệ của bọn họ đã sớm có vết nứt rồi, chỉ cần một giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Mà giọt nước đó rất nhanh đã xuất hiện.
Hôm ấy là một ngày cuối tuần, cũng là sinh nhật của Tần Thư.
Trong nhà hàng phát ra tiếng nhạc violin du dương, Tần Thư ngẩn người nhìn điện thoại. Trình Tử Mộ đã đến trễ nửa giờ, gọi điện cũng không ai nghe máy.
Đôi lúc chuông điện thoại rung lên khiến cho Tần Thư hi vọng rồi lại thất vọng, vì toàn bộ đều là cuộc gọi quảng cáo.
Tôi biết Trình Tử Mộ sẽ không đến đây, vì Lạc Hoan ngất xỉu trước mặt hắn và đã được đưa tới bệnh viện.
Tôi cũng không biết có phải đàn ông khi có bạch nguyệt quang hay mối tình đầu đều sẽ như thế hay không, nhưng lần trước khi Cố Lê ám chỉ với tôi là muốn ở bên nhau, lúc đó tôi đã muốn thoát khỏi sự trói buộc của mối quan hệ hiện tại.
Tôi nghĩ Lạc Hoan cũng như thế, nhất định cô ta đã ám chỉ với Trình Tử Mộ là muốn gương vỡ lại lành.
So với tôi và Cố Lê, Trình Tử Mộ và Lạc Hoan đã từng có thời gian yêu nhau, khả năng hắn dao động lại càng lớn hơn.
Cho nên hôm nay Tần Thư lại thua cuộc rồi.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không còn ý cười của cô ấy, tôi lại cảm thấy đau lòng.
Tôi đang đợi cô ấy và Trình Tử Mộ chia tay, nhưng chia tay xong thì sẽ thế nào?
Rồi sẽ có “Trình Tử Mộ” khác xuất hiện và cùng cô ấy kết hôn sinh con, sống bên nhau đến già.
9
Nhưng kết quả là bọn họ thậm chí còn không chia tay.
Trình Tử Mộ bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì quá đột ngột nên khiến tôi lầm tưởng là mình hoa mắt.
Hắn chạy đến nhà hàng, trên tay cầm theo áo khoác đen, áo sơ mi thấm mồ hôi ướt đẫm. Tóc mái của hắn cũng lộn xộn, tay kia còn cầm theo một bó hoa hồng.
Cả người hắn chật vật nhưng lại lãng mạn một cách lạ kỳ.
Hắn nhìn sắc mặt Tần Thư đã trở nên cứng đờ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi:
“Tiểu Thư, xin lỗi, anh tới muộn rồi.
“Trên đường xe anh gặp vấn đề, điện thoại di động cũng vừa hết pin. Anh mượn điện thoại người khác gọi cho em nhưng em lại không nhấc máy.”
Khuôn mặt Tần Thư lộ ra vẻ kinh ngạc, Trình Tử Mộ dừng một chút rồi mới nói:
“Anh chạy ra đường bắt taxi nhưng không bắt được. Gọi điện cho trợ lý thì lại bị tắc đường không đến kịp. Anh định ôm theo cả bó hoa hồng nhưng vì lớn quá không chạy được, nên chỉ mang được cho em bó hoa nhỏ có vài bông. Nói ra thì có chút buồn cười, hình như mọi thứ trên đường đi đều cản trở anh đến tìm em, nhưng cũng may mắn là em vẫn còn đợi anh.”
Tần Thư bật khóc, lúc đầu chỉ là im lặng rơi nước mắt, nhưng vài giây sau thì nhào vào ngực Trình Tử Mộ rồi khóc lên thành tiếng.
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình khi đó, tôi chỉ biết là mình còn sốc hơn cả Tần Thư.
Trình Tử Mộ cũng không rõ cô ấy khóc vì cái gì, chỉ cho là vì mình đến chậm nên khiến Tần Thư buồn lòng, hắn vừa luôn miệng xin lỗi vừa an ủi Tần Thư.
Một hồi lâu sau, Tần Thư mới rời khỏi vòng tay hắn. Cô ấy định vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, đột nhiên lại bị Trình Tử Mộ kéo cổ tay. Sau đó hắn quỳ một gối xuống đất, và đột ngột đưa ra một chiếc nhẫn trước mặt Tần Thư.
Hắn nghiêm túc mở miệng: “Tần Thư, em nguyện ý gả cho anh không?”
Đối với tôi thì đây quả thực là một màn cầu hôn thất bại.
Không có hoa, không có không khí lãng mạn, cũng không có đám bạn hò reo. Chỉ có một người cầu hôn trong bộ dạng chật vật, và cô gái được cầu hôn thì đã khóc đến lem cả lớp trang điểm.
Vài giây sau, Tần Thư hỏi một vấn đề mà chính tôi cũng muốn hỏi hắn:
“Chúng ta mới ở bên nhau nửa năm, có phải là quá nhanh rồi không?”
“Tiểu Thư, anh xác định là anh yêu em nên muốn nhanh chóng cưới em về nhà, anh chờ không nổi. Nhưng nếu em cảm thấy nhanh quá thì để lần sau anh chuẩn bị cẩn thận, chuyện hôm nay đột ngột quá, nhưng anh vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thư à.”
Bởi vì xác định là yêu cô ấy nên muốn nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới tôi và Tần Thư bên nhau 5 năm, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng có ý tưởng là muốn cầu hôn cô ấy.
Nhìn Tần Thư vươn tay để đeo nhẫn, tôi chỉ cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, tôi lập tức bay ra khỏi nhà hàng.
Sự hối hận và ghen tị trong lòng từng chút một thiêu đốt trái tim tôi.
Chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì đã bay đến phòng bệnh của Lạc Hoan.
Cô ta đang ăn cháo rồi tủm tỉm nói cười với người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, chính là cái tên lắm mồm hôm trước - Tiêu tổng.
Khi nhìn thấy hắn thờ ơ thì Lạc Hoan cũng dần mất đi kiên nhẫn.
“Tiêu Nhiên, anh có tinh thần công việc một chút được không? Lúc em chọn hạng mục thì cũng không nghĩ tới là hợp tác cùng công ty Trình Tử Mộ. Hắn còn chẳng để ý thì anh khó chịu cái gì?”
“Với lại quá khứ của em và hắn đã qua từ 800 năm trước rồi, còn anh thì sao? Hôm ở tiệc rượu thì nói nhăng nói cuội làm cho Trình Tử Mộ ghim em đến giờ, lần trước em làm sai có tí xíu mà hắn mắng em không kịp vuốt mặt, mắng em khóc luôn tại chỗ, em có thần kinh mới có ý định quay về với hắn.”
Sau một lúc lâu, Tiêu Nhiên mới thở dài rồi vuốt ve khuôn mặt cô ta:
“Cũng không phải là chỉ làm sai tí xíu đâu, cái dự án đó em đụng chỗ nào là xòe chỗ đó, Trình Tử Mộ mấy lần gọi điện giục anh phải đổi người rồi đấy.”
Đụng đâu hỏng đó?
Vậy nên mỗi lần Trình Tử Mộ nói là dự án xuất hiện vấn đề, thì thực sự chỉ là vấn đề mà thôi?
Những câu nói tiếp theo tôi không kịp nghe nữa, tâm tình tôi ch.ết lặng rồi bay ra khỏi bệnh viện.
Chỉ trong một khoảnh khắc mà tất cả dường như đã thay đổi, hai người họ yêu đương rồi chia tay như bình thường. Lạc Hoan chỉ đơn giản là hợp tác chứ không phải muốn nối lại tình xưa, Trình Tử Mộ cũng không còn vương vấn người yêu cũ.
Lạc Hoan và Cố Lê không giống nhau, Trình Tử Mộ và tôi cũng không giống nhau.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế này?
10
Lúc bọn họ có ý định kết hôn là vào một buổi sáng sau khi Tần Thư nhận lời, Trình Tử Mộ lập tức đăng lên vòng bạn bè:
“Vợ tôi nè.”
Cùng với đó là bức ảnh của Tần Thư, rất đơn giản nhưng cũng dễ dàng nhận ra.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã định ngày cưới là vào nửa năm sau.
Tôi nhìn hai người họ chọn nhà hàng, chọn váy cưới, đặt cỗ cưới, thiết kế thiệp mời,... mà lồng ngực như bị một cơn gió lạnh thổi qua, xót xa đến mức không chịu nổi.
Mà cảm giác đó lại càng khó chịu hơn khi nhìn Tần Thư mặc váy cưới rồi bước ra khỏi phòng thử đồ.
Tôi không cam lòng mà vuốt ve khuôn mặt cô ấy, tôi rất hận, hận Trình Tử Mộ cướp đi mọi thứ của tôi.
Tất cả những thứ này đáng lẽ ra là tôi cùng Tần Thư làm mới đúng.
Có lẽ là sự không cam lòng ấy của tôi đã khiến trời xanh cảm động, tôi có cơ hội trao đổi linh hồn với Trình Tử Mộ.
Hôm đó trời mưa rất to, bọn họ đi ra từ trung tâm thương mại thì gặp phải một tên côn đồ, Trình Tử Mộ đã bị đ.âm 3 nhát khi cố gắng bảo vệ Tần Thư cùng một đứa trẻ lạc đường ở bên cạnh.
M.áu hòa với nước mưa đã nhuộm đỏ chiếc váy trắng của Tần Thư.
Tôi nhìn cô ấy bình tĩnh mở điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó đi cùng Trình Tử Mộ đến bệnh viện. Mãi đến khi Trình Tử Mộ được đưa vào phòng cấp cứu, Tần Thư mới dựa vào một góc tường và ngồi gục xuống khóc lên thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy khóc thảm thương như vậy.
Nhìn Tần Thư khóc, tôi chỉ cảm thấy cô ấy yêu Trình Tử Mộ rất nhiều.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao tôi lại là người duy nhất không thể thoát khỏi mối quan hệ trước kia.
Tại sao lại chỉ có một mình tôi đau khổ?
Rõ ràng tôi cũng vì đi tìm Tần Thư mà tai nạn ch.ết ngay tại chỗ, tại sao cô ấy chưa từng vì tôi mà khóc thương tâm như vậy?
Cảm giác ghen tị và tức giận đã lấn áp lý trí của tôi. Một vài hôm sau, khi Trình Tử Mộ vẫn hôn mê bất tỉnh, còn linh hồn của hắn vừa bị thoát ra ngoài, tôi nhân cơ hội đó mà nhập vào cơ thể hắn ta.
Ban đêm tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến thành Trình Tử Mộ.
Tôi nhìn người mà mình nhung nhớ suốt bao nhiêu ngày tháng, gần như bỏ qua vết thương của mình mà ôm chặt lấy Tần Thư.
“Tiểu Thư à, anh rất nhớ em.”
Vài ngày sau thì tôi xuất viện, tôi cùng Tần Thư trở về nhà của Trình Tử Mộ.
Để tránh cho cô ấy phát hiện ra điểm khác thường, tôi liền nói:
“Tiểu Thư, vì hôn mê đã lâu nên có một vài chuyện anh đã quên mất.”
Cô ấy chu đáo nói là không có vấn đề gì, chỉ cần tôi khỏe mạnh bình an là được.
Lúc tôi còn là hồn ma thì đã nhìn thấy Trình Tử Mộ rất nhiều lần, cũng có thể học theo những thói quen của hắn.
Mà Tần Thư cũng không phát hiện.
Khoảnh khắc đó chúng tôi dường như đã trở lại trước kia, khi mà Cố Lê chưa trở về Trung Quốc.
Chỉ tiếc là người trong mắt Tần Thư lại không phải là tôi.
Tôi hi vọng được cưới cô ấy, nhưng lại không cam lòng mình chỉ là một thế thân. Tần Thư càng đối xử tốt với tôi thì tâm trạng tôi lại càng thêm ghen ghét.
Loại tâm lý vặn vẹo này khiến tôi bắt đầu nổi giận và cáu kỉnh nhiều hơn, thậm chí tôi còn muốn làm tổn thương Tần Thư để khiến cô ấy chán ghét Trình Tử Mộ.
Vì thế, tôi đi tìm Lạc Hoan.
11
Hạng mục mà Trình Tử Mộ hợp tác cùng Lạc Hoan đã đến giai đoạn kết thúc, những công đoạn còn lại đều sẽ do bên phía Lạc Hoan xử lý.
Tôi nhờ người gọi Lạc Hoan đến văn phòng, cô ta bày ra vẻ mặt khó chịu, vừa mở miệng là ngữ khí bàn công việc:
“Trình tổng, có chuyện gì?”
Khi nhìn cô ta thì tôi lại chợt nhớ tới Cố Lê, dù trước đây Cố Lê không thích tôi nhưng cũng không có thái độ với tôi như thế này.
Tôi nhớ lúc ở bệnh viện, Lạc Hoan từng nói rằng Trình Tử Mộ đã mắng cô ta khóc luôn tại chỗ, tôi liền nhẹ giọng nói xin lỗi với cô ta.
“Lần trước là do tôi không khống chế được cảm xúc, xin lỗi.”
Vẻ mặt Lạc Hoan không chút thay đổi “À, lần đó thì đúng là tôi sai.”
Sau đó cô ta lại sốt ruột nhìn tôi “Trình tổng, anh rốt cuộc muốn nói cái gì, tôi rất bận.”
“… Tôi bị thương phải nằm bệnh viện, cô có biết không?”
“Biết.”
“Cô không có gì muốn hỏi sao?”
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt quái dị “Bị thương xong thì não anh bị hỏng luôn rồi à?”
Tôi lập tức ngẩn người, không hiểu tại sao cô ta lại khác Cố Lê như vậy, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc Trình Tử Mộ bị thương. Nếu đã là mối tình đầu thì chẳng phải nên tỏ vẻ quan tâm một chút sao?
Trước khi Lạc Hoan mở cửa rời khỏi văn phòng, tôi buột miệng nói một câu:
“Đợi xong hạng mục này thì chúng ta ăn một bữa cơm đi.”
Lạc Hoan dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn tôi, chắc hẳn là cô ta đã phải nhẫn nhịn lắm thì mới không ch.ửi tôi té tát.
“Trình tổng, nếu anh rảnh quá thì đến bệnh viện kiểm tra đầu óc đi, xem có bị hỏng chỗ nào không.”
Tôi chợt nhớ ra là Trình Tử Mộ từng công khai chuẩn bị kết hôn với Tần Thư trong vòng bạn bè, Lạc Hoan chắc hẳn đã biết.
Tôi mở điện thoại vào khung chat với Lạc Hoan, quả nhiên ngoài những tin nhắn bàn công chuyện thì không có việc riêng nào khác.
Tôi thực sự không hiểu, chẳng lẽ hai bọn họ chưa từng lưu luyến đối phương sao?
Có lẽ là vì tính cách tôi đột nhiên thay đổi, cuối cùng Tần Thư cũng phát hiện ra vấn đề. Buổi tối hôm đó khi chúng tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, cô ấy dựa đầu vào ngực tôi và nhẹ nhàng nghịch mấy ngón tay tôi.
“Tử Mộ, gần đây anh làm sao vậy?”
Lúc đó tôi còn suy nghĩ đến chuyện mời Lạc Hoan ăn cơm, bèn thuận miệng trả lời.
“Làm sao cái gì cơ?”
Tần Thư chỉ trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi:
“Tử Mộ, em chưa từng nói với anh lý do chia tay bạn trai cũ đúng không?”
Trái tim tôi đột nhiên trầm xuống.
“Trước khi chia tay với em thì hắn cũng giống như bộ dạng của anh bây giờ. Lúc ở bên cạnh nhau thì thường xuyên thất thần, liên tục tìm lý do để cãi nhau với em. Chuyện này chỉ đơn giản là b.ạo lực lạnh để ép buộc em phải nói lời chia tay trước, thực ra chuyện này em đều biết cả. Bây giờ ở trên người anh, em bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của hắn trước kia rồi.”
“Nói ra cũng thấy buồn cười, em cũng không rõ là anh biến thành hắn, hay là hắn biến thành anh, hay là tất cả đàn ông đều sẽ giống như vậy.”
“Anh có nhớ lần đó cầu hôn thì anh đã nói gì với em không? Anh nói là yêu em.”
Nhìn Tần Thư bình tĩnh nói chuyện, tôi như cảm thấy m.áu đang chảy ngược trong người mình, cơ thể cũng run lên, từ trái tim truyền đến một cơn đau nhói.
“Tiểu Thư…” Tôi cũng không rõ là tôi đau đớn, hay sự đau đớn đó xuất phát từ trái tim của chính cơ thể này.
“Trình Tử Mộ, nếu anh không yêu em, vậy thì cũng không cần kết hôn nữa.”
Tần Thư nói xong thì đứng dậy trở về phòng ngủ. Tôi duỗi tay rồi nắm lấy cổ tay cô ấy, trong phòng khách chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ màn hình tivi.
Tôi cúi đầu xuống, âm thanh có chút nghẹn ngào:
“Nghe nói bạn trai cũ của em đã ch.ết, em đã thật sự… quên hắn rồi sao?”
“Nếu chưa quên hắn thì sẽ không bắt đầu một mối quan hệ mới, nếu không thì sẽ rất bất công, dù là với anh hay là với hắn.”