Tôi và "Thanh xuân không hối tiếc" trò chuyện hơn một năm mới dần hiểu nhau.
Sau hai năm tâm sự, hắn mới đồng ý gặp tôi.
Hắn có thuê một ao cá lớn, nuôi cá bằng mồi sống nên chỗ ở tương đối hẻo lánh. Hắn chỉ tôi số hiệu của xe buýt, bảo tôi không được tự lái xe hay đi đường sắt mà bắt buộc phải đi xe buýt.
Đến chỗ hẹn, hắn đón tôi.
Lúc tới, hắn đón tôi bằng một chiếc xe bán tải, còn mang cho tôi sữa đậu nành đựng trong bình giữ nhiệt cùng một đôi giày leo núi phù hợp với chân tôi.
Con người hắn giỏi giang, hiền lành lịch sự hệt như khi chat trên mạng vậy.
Trên đường, hắn còn cho tôi xem chứng minh thư, bằng lái xe và giấy phép lái xe, bảo tôi chụp ảnh gửi về gia đình để người nhà khỏi lo lắng.
Tên thật của hắn là Chu Gia Hào, lớn hơn tôi hai tuổi.
Suốt chặng đường, hắn kể tôi nghe lợi ích của việc nuôi cá bằng mồi sống, cá hắn nuôi ăn rất ngon thế nào, một năm có thể sản xuất bao nhiêu, nguồn tiêu thụ ra sao.
Đặc biệt là lươn hắn nuôi cung không đủ cầu, đều phải đặt trước.
Hắn nói nhiều, vui tính, ân cần, lại có sự nghiệp thành công, có lý tưởng, có mục tiêu, sẵn sàng làm việc.
Giữa hắn và tôi không hề có sự xấu hổ của hai người quen nhau qua mạng mới gặp nhau, chúng tôi hệt như hai người bạn thân lâu năm.
Ao cá ở trong núi, xe bán tải vượt địa hình mất hơn một tiếng mới đến nơi.
Xuống xe, đập vào mắt là hồ cá lớn cũng những con cá tung tăng khi được thả mồi.
Chu Gia Hào đưa tôi đi xem, nói tôi biết cá nào nuôi trong ao nào, nuôi bao lâu thì có thể bán.
Nhưng ánh mắt tôi lại chú ý đến một cô gái đang ném mồi vào ao.
Cô ấy mặc quần liền ủng đang dùng hai tay bốc từng đàn giun đỏ tươi đang quằn quại trong cái rổ nhựa bên cạnh, ném xuống ao cho đàn cá đang chờ an.
Những con giun đó to ít nhất cũng bằng ngón út, lúc cô ấy cầm, rất nhiều con còn lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng cô ấy không hề sợ, cứ liên tục ném giun xuống ao cá.
"Đó là em gái của anh, Chu Gia Giai, mười tám tuổi, không đi đỗ đại học nên ở nhà giúp anh nuôi cá." Chu Gia Hào ngượng ngùng giới thiệu, rồi dịu dàng hỏi, "Em sợ giun không? Sao mặt mũi trắng bệch thế? Vậy đừng nhìn nữa, anh dẫn em vào trong."
"Không có." Tôi muốn dời mắt đi nhưng có thế nào cũng không dời đi được.
Em gái hắn?
Chu Gia Giai?
Sao hắn dám nói thế, đó rõ ràng là em gái tôi!
Kể từ lúc con bé mất tích năm mười sáu tuổi, bố mẹ tôi điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng mẹ tôi không chịu nổi cú sốc, nhảy lầu tự sát, bố tôi cả ngày say rượu...
Chỉ trong một tháng, gia đình tôi tan nhà nát cửa.
Hai năm nay, ngày nào tôi cũng xem ảnh của nó, biết rõ nó đến mức không thể biết rõ hơn, chỉ cần nhìn thoáng một cái là biết có phải nó không.
Kết quả lại biến thành em gái hắn?
Em gái tôi, ngay cả nhìn thấy con muỗi cũng sợ tới mức nép vào lòng mẹ, được cho học đàn, học múa từ nhỏ, nhưng bây giờ nó lại phải cầm giun đất cho cá ăn!
"Tô Vân?" Chu Gia Hào thấy tôi sững sờ, vỗ vỗ lưng tôi, "Sợ à? Không sao đấy chứ?"
Vẫn là dáng vẻ ân cần như mọi khi!
Thảo nào có thể lừa được em gái tôi!
"Em chỉ không ngờ con bé còn nhỏ mà to gan như vậy." Tôi nghiến răng, dời mắt đi, cười với hắn.
"Cũng không có gì, từ nhỏ nó đã theo gia đình nuôi cá, quen rồi, không giống như em." Chu Gia Hào thản nhiên chỉ vào tôi, "Em bảo em thích ăn canh lươn đúng không? Để anh kêu Gia Giai bắt mấy con lên đi nấu cho em ăn."
Dứt lời, hắn vẫy tay về phía đối diện, gọi em gái, bảo con bé bắt mấy con lươn.
Chu Gia Giai thế mà cũng nhiệt tình đáp lại, gọi Chu Gia Hào là anh, thậm chí còn cười nói: "Kia là Tô Vân sao? Xinh quá!"
Rõ ràng là khuôn mặt của Tô Vũ nhưng tính cách sảng khoái nhiệt tình này lại không hề giống.
Tô Vũ khá nhút nhát, luôn ăn nói nhỏ nhẹ, sao có thể thế này...
Vì vậy tôi nói với Chu Gia Hào mình chưa từng thấy người ta nuôi lươn, muốn xem bắt lươn thế nào.
Chu Gia Hào không từ chối, trực tiếp dẫn tôi đến bên ao lươn.
Xung quanh bờ ao dựng rất nhiều cột xi măng, trên đó có nhiều thùng gỗ lớn được đục lỗ dùng xích sắt neo lại, vừa dài vừa vuông vắn nhìn y hệt quan tài.
Thùng gỗ trồi lên mặt nước khoảng 20cm, nghe nói lươn thỉnh thoảng sẽ phải ngoi lên mặt nước để thở nên phải để một phần của thùng gỗ ngoài không khí.
Không biết vì sao, tôi bỗng nghĩ tới cách nuôi cá bằng xác chết ở Myanmar.
Bọn họ đặt thi thể của người thân đã khuất vào quan tài, khóe một lỗ nhỏ trên quan tài rồi cho xuống nước. Sau đó lươn sẽ chui vào lỗ để rỉa xác lấy thức ăn, sau ba tháng, người nhà mới mở quan tài, bắt lươn bên trong đem đi chế biến.
"Yên tâm đi, không phải xác chết, là mồi sống." Chu Gia Hào nhìn ra liên tưởng cả tôi, cười nói, "Nếu nuôi cả ao lươn to đùng này bằng xác chết mà còn ba tháng ra một lô hàng thì giết người mệt lắm."
Hắn thẳng thắn đến mức tôi không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc Chu Gia Giang bưng một cái rổ nhựa tới, cô ấy tươi cười với tôi, lau hai bàn tay dính đầy chất nhờn của giun rồi cùng Chu Gia Hào mở nắp thùng gỗ.
Tôi đứng bên bờ nhìn những con giun đất mập mạp luồn lách trong rỗ, còn kêu éc éc nhả nước bọt.
"Tự tay em nuôi đấy." Thấy tôi nhìn chằm chằm, Chu Gia Giai bốc lên cho tôi xem.
Khi cô ấy đưa tay ra, tôi thấy trên tay phải cô ấy có một vết sẹo sậm màu, tuy nó không lớn nhưng nhìn khá rõ vì màu đậm hơn vùng da bên cạnh.
Năm Tô Vũ tám tuổi, con bé ở dưới quê chơi pháo, tàn pháo bắn lên tay làm phỏng, để lại vết sẹo như vậy.
Con bé đã khóc rất lâu, nói rằng tay mà bị sẹo thì không thể dùng để chơi đàn nữa.
Nhưng bây giờ, những ngón tay mảnh khảnh của con bé vốn quen với việc chơi đàn lại cầm nắm đám giun đất đỏ tươi đang vặn vẹo ném vào thùng gỗ đã mở ra, trên mặt còn tươi cười thỏa mãn.
Con bé ngày xưa dính lấy tôi như vậy, nhưng hiện tại tôi đứng ngay trước mặt nó, nó lại không hề nhận ra tôi!
Còn thay đổi thành một người hoàn toàn khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT