Nhưng anh vẫn cười nói: "Những kẻ đáng bị trừng trị kia tôi không đáng chết."
Tôi còn muốn hỏi thêm một chuyện thì nghe anh đột nhiên nói: "Huyền Vũ."
"Là cái gì? Thuốc cứu những người trong danh sách sao?" Tôi tưởng nếu anh đã cứu người thì nhất định sẽ cứu đến cùng.
Người đàn ông mặc đồ đen quay đầu, cười khổ: "Tên của tôi."
Tôi sửng sốt, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tôi theo bản năng ho một tiếng: "Đặng Cẩm Thu."
Anh hơi mím môi, đứng yên trước cửa sổ, không nói gì thêm nữa.
Căn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt buồn tẻ, tối qua gần như tôi không ngủ được, ngồi một lúc không hiểu vì sao cả người lại nóng lên, bất giác ngáp một cái rồi nằm xuống.
Biết Huyền Vũ đang ở đây làm vậy không tốt, nhưng tôi vẫn muốn ngủ một giấc.
Tiềm thức bảo tôi đứng dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn và tê liệt khiến tôi không thể làm gì cả.
Huyền Vũ thở dài, đi tới, nhẹ nhàng bế tôi lên giường: "Đặng Tiểu Hà nhỏ máu của cô ta vào đồ ăn cô ta nấu, trong đó có trứng cổ, em cũng bị trúng cổ rồi." Anh xoa đầu tôi, "Cô ta vốn định chuyển mị tình cổ trong người sang cho em, sau này cô ta chết rồi sẽ linh hồn sẽ không bị bắt đi nữa."
Rõ ràng anh chỉ vuốt v3 mái tóc tôi nhưng tôi lại thấy có một ngọn lửa đang đốt cháy mình.
Đầu lại bắt đầu choáng váng như đêm qua.
Có nghĩa là ngoài kế hoạch triều hồi lũ quạ để thay mình trả thù, Đặng Tiểu Hà còn định dùng tôi làm thế thân cho mị tình cổ mà cô ta trúng, như vậy cô ta sẽ không bị tên cặn bã kia cướp mất linh hồn.
Đó là cách cô ta thoát khỏi sự khống chế ngoại trừ cái chết.
Nhưng bây giờ cô ta lại bị hớp hồn bởi vì...
Ngẩng đầu nhìn Huyền Vũ, tôi mơ hồ đoán anh đã cứu mình.
Nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao anh lại cứu tôi.
Không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này...
Sau một cuộc hoan ái, tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối, đen trong phòng không bật, chỉ có ánh đèn đường hắt vào.
Tâm trí và cơ thể tôi vẫn còn choáng váng, tôi theo bản năng cuộn tròn trong cái chăn ấm áp.
Nhưng ngay lập tức tôi tỉnh táo lại!
Huyền Vũ không ở đây!
Tôi vội đưa tay sờ cổ, chắc chắn móng vuốt chim vẫn còn trên người, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi quay sang sờ di động, nhìn vào màn hình, đã hơn mười giờ tối.
Hơn nữa cả hai điện thoại đều chuyển sang chế độ im lặng, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của cảnh sát Cố.
Còn cả tin nhắn của cô ấy, một trong số đó vừa gửi đến cách đây vài phút: Mở điện thoại thì lập tức báo tình hình, Huyền Vũ tới đây hỗ trợ bị giữ chân, cô đang gặp nguy hiểm!
Tôi tự hỏi mình thì có gì mà gặp nguy hiểm chứ.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe một giọng nói u uất truyền từ góc tối: "Tỉnh dậy rồi thì trả móng vuốt cho tao, Huyền Vũ sẽ không đến đâu."
Giọng nói đó là của bạn trai cũ của Đặng Tiểu Hà!
Theo tiếng nói chuyện, hắn từ góc tối chậm rãi bước ra.
Bây giờ tôi mới nhận ra hắn không ổn, không phải vì tôi mới tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng, mà vì khuôn mặt hắn phủ đầy lông chim màu đen.
Nói chính xác là thậm chí không phải lông chim mà như lông vịt mới bị vặt ra.
Đôi mắt mù của hắn mọc đầy lông tơ, các đặc điểm trên khuôn mặt đều bị che khuất, hệt một người chim!
Hắn ta từng bước đến gần tôi, đưa tay: "Đưa móng vuốt chim cho tao!"
Tôi nhìn hắn chằm chằm, không dám liếc nhìn móng vuốt chim đang đeo trên cổ mình.
Lúc này tôi đang quấn trong chăn, ngồi ở đầu giường, vẫn có thể cảm nhận sự mát lạnh do móng vuốt chim mang đến.
Hơn nữa tôi vừa chạm vào nó, khẳng định nó còn ở đây.
Quan sát "người chim" này, rõ ràng hắn đã đợi ở đây một thời gian.
Hắn không lấy móng vuốt chim trong lúc tôi đang ngủ, vậy lời giải thích duy nhất chính là...
Hắn cũng như mọi người, không thể nhìn thấy móng vuốt.
Nhưng không biết tại sao ngay cả khi móng vuốt chim đang ở trên cổ tôi, tôi vẫn không thể cởi ra được.
Thế tại sao hắn biết tôi đang giữ móng vuốt chim?
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, tôi nhìn bàn tay đang dang ra của hắn: "Đồ vật tà khí như nó tôi nào dám đeo trên người! Lúc Đặng Tiểu Hà đưa cho tôi, tôi đã để cùng đống quần áo rồi." Nói rồi tôi quấn chặt chăn hơn, "Tôi không mặc quần áo, đừng qua đây!
1
Tay nắm chặt di động dưới chăn, sau khi dùng vân tay mở khóa, tôi trực tiếp gọi điện cho cảnh sát Cố.
Toàn bộ cuộc gọi nhỡ cuối cùng đều là của cô ấy, tôi không cần tìm số cô ấy trong danh bạ.
Nhưng người chim vẫn từng bước đến gần tôi: "Đừng hòng nói dối tao!"
Tôi muốn giải thích thì thấy hắn búng nhẹ tay phải, móng tay tróc ra để lộ một đôi đũa đen kịt dày cộm, những con côn trùng kỳ lạ nhầy nhụa như giun đất từ đầu ngón tay hắn bò ra.
Khi con giun chuyển động, thái dương tôi đau nhói, sau đó trán từ từ hóp lại, cả đầu như bị rạch ra.
Y hệt đau đầu khi say rượu, hoặc như chứng đau nửa đầu nghiêm trọng.
Tôi khịt mũi, di động rơi xuống, tôi theo bản năng ôm đầu, ấn mạnh vào thái dương để đỡ đau.
Quả nhiên Huyền Vũ nói không sai, cổ trùng sẽ chui vào não!
Cố chịu đau, tôi lớn tiếng: "Tôi nói rồi, cái móng vuốt chim kia tôi để ở khách sạn! Dù anh có kích hoạt mị tình cổ cũng không có tác dụng đâu, tôi không có giữ!"
Có vẻ hắn vẫn không tin, ngón tay xoay nhẹ một cái, cổ trùng dài ra.
Tôi nghe có tiếng "két két", sau đó hình như có con giun bò vào đầu mình, đau đến mức không có từ nào diễn tả, mồ hôi lạnh từ trán tuôn ra như mưa.
Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, không biết phải làm gì, tôi cuộn tròn mình trong chăn vì đau đớn dữ dội.
Dưới cơn đau tê tái, tôi không có cách nào khác đành phải lẩm bẩm: "Tôi đi lấy cho anh, tôi lấy!"
Thấy tôi đau như vậy vẫn không thay đổi lời nói, hắn dừng lại.
Tôi toát mồ hôi hột, nằm trên giường thở hổn hển.
Người chim lạnh lùng nói: "Huyền Vũ tưởng độ tinh khí cho mày là có thể cứu mày thoát khỏi sự khống chế của mị tình cổ sao?"
Xem ra Huyền Vũ thật sự muốn cứu tôi.
Tôi đau đến không thể cử động, muốn chui vào chăn nghỉ ngơi, nhưng hắn lại hừ lạnh: "Mày định kéo dài thời gian chờ Huyền Vũ tới cứu mày à? Không phải nữ cảnh sát kia đã nói với mày anh ta bị giữ chân rồi sao?"
Người chim đi tới bên giường, sắc mặt âm trầm, dùng đôi mắt đầy lông tơ nhìn tôi, "Mày có biết ai đang giữ chân Huyền Vũ không? Là Đặng Tiểu Hà và những kẻ dính mị tình cổ từng ngủ chung với cô ta đấy."
Hắn có vẻ rất tự hào, cười ha ha, "Vốn dĩ với năng lực của Huyền Vũ, Đặng Tiểu Hà không thể giữ chân anh ta, nhưng anh ta không nên vì giải mị tình cổ trong người mày mà giao hoan với mày, chính mình cũng bị nhiễm trùng cổ. Cổ có cổ mẹ, cổ mẹ mà Đặng Tiểu Hà trúng đang ở đầu ngón tay của tao. Cổ trùng mà Huyền Vũ trúng nhiễm từ mày, trùng mẹ bò ngược dòng, chính là thứ đang ở trong người Đặng Tiểu Hà, dù anh ta có lợi hại đến đâu, một khi động tĩnh cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của cổ trùng."
Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay lên để trùng mẹ trượt trên mặt tôi.
Đầu như muốn nổ tung, tôi run rẩy ngồi dậy, nói với hắn: "Đợi tôi mặc quần áo xong sẽ đi!"
Xúc cảm với trùng mẹ hệt như giun đất, trắng mịn, lạnh băng, vô cùng ghê tởm.
Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc, dù đôi mắt bị lông tơ che mất một nửa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo phát ra từ đó.
Ngay cả ánh mắt của hắn cũng như rắn độc bò ngang mặt tôi.
Tôi kìm nén nỗi sợ của mình, để mặc anh ta xem xét, hai mắt dán chặt vào trùng mẹ đang cuộn tròn trên đầu ngón tay hắn.
Nếu không như vậy, tôi sợ mình sẽ theo bản năng nhìn móng vuốt chim đang đeo trên cổ mình.
Sau khi chắc chắn tôi không nói dối, hắn bỏ tay ra: "Mau lên."
"Anh sang bên kia đi, để tôi mặc quần áo." Tôi lại nói.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vươn tay sờ cổ tôi: "Trước khi mày tỉnh dậy tao đã kiểm tra, nếu không phải trong cơ thể của mày còn tinh khí của Huyền Vũ và mị tình cổ, mày đoán xem tao sẽ làm gì? Tao sẽ..."
Tưởng tượng ra cảnh bản thân trong lúc ngủ bị hắn quan sát, nói không chừng...
Cơn giận dâng lên, tôi mắng hắn: "Nếu muốn sớm có móng vuốt chim thì mau quay lưng lại đi!"
Hắn đảo mắt nhìn tôi lần nữa, xác định tôi không thể giở trò, hắn mới chậm rãi đi đến góc tối khi nãy, đứng quay lưng vào tường.
Quấn mình trong chăn bông, tôi duỗi chân nhặt quần áo dưới đất, liếc nhìn bóng lưng người chim.
Y hệt lập trình, hình như chỉ cần hắn gọi điện Đặng Tiểu Hà sẽ không có cách nào phản kháng.
Mà tôi rõ ràng đã nói dối hắn nhưng hắn lại không phát hiện.
Tên đàn ông này không thể kiểm soát tôi mạnh như với Đặng Tiểu Hà.
Hạ quyết tâm, tôi kéo chăn lên đầu, vừa mặc quần áo vừa nhìn hai chiếc di động.
Quả nhiên di động của đội trưởng Văn có tin nhắn từ cảnh sát Cố, là một ký hiệu bằng tay.
Cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt, chứng tỏ họ vẫn có thể nghe được động tĩnh ở nơi này.
Mặc quần áo xong, tôi không trì hoãn, lập tức dẫn người chim đến khách sạn ban đầu để lấy hành lý.
Hình như người chim vẫn sợ tôi bỏ chạy, đầu trùm mũ, ra hiệu bảo tôi đi.
Ở trước cửa khách sạn rất dễ gọi taxi.
Lên xe, tôi cuối cùng cũng biết được tên người chim, Hàn Phi Mặc.
Tới khách sạn, tôi vốn định đến quầy lễ tân chào hỏi, nhưng Hàn Phi Mặc sợ tôi giở trò nên trực tiếp giật thẻ phòng, kéo tôi vào thang máy.
Khách sạn nằm giữa công ty và nhà thuê, phòng tôi đang ở đang có giá đặc biệt, nếu không tôi đã không ở đây liên tục mười ngày.
Khi Hàn Phi Mặc mở cửa, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ và không có gì cả.
Hắn lập tức cởi mũ trùm đầu, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi cũng khá bất ngờ, đi vòng quanh phòng một vòng, thấy hắn lại giơ tay, vội nói: "Để tôi hỏi lễ tân đã."
Sợ hắn không tin, tôi đưa hắn xem bộ quần áo còn treo ngoài cửa sổ.
Tôi xuống quầy lễ tân, hỏi mới biết cảnh sát đã lấy vali đi, họ nói bên trong có bằng chứng quan trọng.
Tôi vội giải thích với Hàn Phi Mặc: "Giữa trưa họ có hỏi gần đây có xảy ra chuyện gì lạ không, tôi đã kể về móng vuốt chim kia, họ hỏi tôi để ở đâu, tôi đã nói họ biết."
Hàn Phi Mặc hừ lạnh: "Tao biết chúng cầm đi, chúng tưởng lấy được móng vuốt chim là có thể giúp được Huyền Vũ à!"
Sau đó hắn kéo tôi ra ngoài.
Ngay cả khi lễ tân yêu cầu tôi trả thẻ phòng để hoàn lại tiền đặt cọc phòng cho tôi, hắn cũng phớt lờ.
Đến nhà thuê ở chung cư, trời đã sáng, cả tòa an tĩnh.
Tôi gắng sức nhìn xung quanh, không nói đến đội trưởng Văn và cảnh sát Cố, ngay cả bảo vệ cũng biến mất.
Hàn Phi Mặc có vẻ quen thuộc nơi này hơn tôi, hắn đi thẳng đến căn phòng cho thuê ngày trước.
Hắn thế mà có chìa khóa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa, mùi thối nồng nặc lập tức khiến đầu tôi ong ong.
Tôi nhận ra Đặng Tiểu Hà giữ chân Huyền Vũ là chuyện thế nào.
Cạnh bức tường gần cửa có một xác chết đã thối rữa, trên trán bò ra vô số con giun, tất cả đều hướng về phía Huyền Vũ đang ngồi trên sô pha.
Đây rõ ràng là thi thể của Đặng Tiểu Hà!
Sàn nhà đầy giòi bọ như con giun màu đen tối qua.
Xung quanh phòng có mấy người đàn ông với lông tơ trên người nửa quỳ dưới đất, cầm những con sâu bọ này nhét vào miệng như đang ăn uống.
Kỳ lạ hơn là trong phòng khách có vô số phụ nữ đang lơ lửng giữa không trung đang nhìn Huyền Vũ ở chính giữa.
1
Trong số đó có Đặng Tiểu Hà vừa qua đời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT