“Đã về rồi ~”
Thấy Nguyễn Nhan về nhà, Đạm Đài Tích tự nhiên ngồi dậy từ ghế dài, chỉ một đống đồ đặt dưới chân, nhướn mày nói bằng giọng khoe khoang: “Đồ đã chuẩn bị xong, chúng ta bán những thứ này là được.”
Nguyễn Nhan vốn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, đợi đến lúc nhìn rõ những thứ vũ khí chất thành một đống như chổi cùn giẻ rách rốt cuộc là cái gì thì nhất thời ngẩn ra.
“Cái… cái thanh này, sao ta nhìn giống như linh khí thượng phẩm thế?”
Nguyễn Nhan nhặt một thanh kiếm bạc có chuôi thanh tú lên, sau đó lại lựa ra một cây nhuyễn kiếm màu đen tầm thường từ dưới đất: “Thanh kiếm này có vẻ cũng là thượng phẩm?”
Đạm Đài Tích dùng biểu cảm đây có gì kỳ lạ đâu liếc nàng một cái.
Tuyên Ất có cảm giác tồn tại rất thấp ngồi trong góc góp một câu: “Đại nhân muốn vũ khí thì trong điện Yêu Vương có rất nhiều, những thứ này cùng lắm chỉ là linh khí bình thường thôi.”
Nguyễn Nhan: “…”
Cảm ơn đã nhắc nhở, ta quên hiện tại mình chính là Yêu Vương.
“Có điều tu chân giới và yêu giới không giống nhau, dạng làm ăn vốn nhỏ như chúng ta nếu vừa bán đã là linh khí thượng phẩm thì chỉ tổ khiến cho người ta chú ý, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”
Vũ khí của tu chân giới chia ra làm ba loại lớn là huyền khí, linh khí, thần khí, mỗi loại lại chia thành ba phẩm cấp thượng trung hạ.
Huyền khí rất thường gặp, hình như mỗi người đều có một cái.
Linh khí thì rất đắt tiền, vậy nên thường ở trong phòng đấu giá, hoặc là cửa hàng nổi tiếng có chỗ dựa là môn phái tu chân mới có thể mua được.
Thậm chí thần khí dường như chỉ có đám người đứng đầu các môn phái mới có thể sở hữu.
Vì vậy, nếu dự định khiêm tốn không thu hút chú ý thì thứ bọn họ bán cũng chỉ có thể là huyền khí phổ thông.
Nhưng căn cứ vào sự xa hoa của Đạm Đài Tích, sao hắn có thể cất giữ huyền khí phổ thông cơ chứ? Có cho hắn hắn cũng ngại tốn chỗ.
Đạm Đài Tích thất vọng thu hồi đồ, cuối cùng nảy ra ý tưởng tồi.
“Nếu không hay là chúng ta bán thú cưng đi.”
Không sai, Đạm Đài Tích chính là có ý đó.
Tuyên Ất nâng cằm như có điều suy nghĩ, vội vàng đồng ý chủ ý này.
“Gần đây Yêu Vương điện bắt được không ít thích khách, giống mèo, chó, chim cũng không ít, đút cho bọn chúng chút nước hóa hình rồi mang tới đây bán cũng coi là vật có giá trị.”
Nguyễn Nhan: “…”
Ta không phải người thật, nhưng ngươi là chó thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT