Hôm sau Bồ Thần thức dậy đã là mặt trời lên cao. Hắn là bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ!” Hình như là tiếng của Đường Vũ, Bồ Thần mơ mơ màng màng nghĩ, mở cửa phòng.

“Chuyện gì?” Bồ Thần bôn ba một đường, đêm qua lại một hồi kinh tâm động phách, giờ này còn có chút chưa tỉnh, lại thấy Đường Vũ đầy hăng hái, đầy sức sống.

“Thiếu chủ, hôm nay có Nguyệt Đán Bình*, vừa mới đưa thiếp mời.” Đường Vũ đưa thiếp mời trong tay giống như hiến vật quý, “Nghe nói lúc này là Nguyên Hóa Công tự mình xuống núi bình luận, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ.”

(*月旦评: bình luận về một nhân vật nào đó vào mỗi tháng.)

Bồ Thần nhận thiếp mời, thấy phía trên thật sự viết Nguyên Hóa Công thân mời, không khỏi dâng lên mấy phần hứng thú. Sau khi triều Cảnh diệt vong, thế gia khó khăn, rất nhiều danh sĩ* xuất thân từ các thế gia lớn ẩn cư nơi núi sâu để cầu tị thế*, mà trong đó Nguyên Hóa Công là người nổi tiếng nhất. Nguyên nhân liền ở chỗ tuy Nguyên Hóa Công ẩn cư núi sâu, nhưng mỗi tháng nhất định xuống núi một lần tổ chức buổi Hội bàn suông ở ven hồ Yến Tước, chỉ có người nhận được thiếp mời mới có thể tham gia. Trong buổi Hội bàn suông, Nguyên Hóa Công cần phải bình luận về thời thế và nhân vật, xưng là Nguyệt Đán Bình. Năm đó, chính là bốn chữ ‘Anh hùng loạn thế’ của Nguyên Hóa Công để bình về Bồ Dương thời còn trẻ chưa bộc lộ tài hoa, về sau quả nhiên địa vị của Bồ Dương cực cao, thanh danh của Nguyên Hóa Công cũng vì thế được truyền xa. Về sau mỗi khi đến Nguyệt Đán Bình, đều có số lượng lớn thế gia nghe danh mà đến, chỉ cầu có thể nghe được vài ba lời bình của Nguyên Hóa Công, mấy năm gần đây, Nguyên Hóa Công dần lớn tuổi, liền dần chuyển sang cho các đệ tử ra mặt tổ chức Hội bàn suông. Lúc này đây, Nguyên Hóa Công thật lâu không lộ mặt thế nhưng tự mình xuống núi, Bồ Thần cũng không khỏi có vài phần tò mò đối với vị cao nhân từng bình luận phụ thân mình này.

(*名士 danh sĩ: thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan.)

(**避世 tị thế: thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới.)

Bồ Thần thầm nghĩ, hắn quanh năm không ở Kiến Khang, đêm qua vừa đến đây Nguyên Hóa Công liền đưa thiếp mời cho hắn, đủ thấy lòng ngưỡng mộ kia, làm vãn bối, nhất định phải đích thân đi đến. Hắn gật đầu nói: “Không sai, chúng ta liền xuất phát thôi.”

Bời vì Bồ Dương mới mất, Bồ Thần chỉ mặc đồ trắng mũ trắng. Bình thường hắn quen mặc đồ tối màu, giờ khắc này mặc đồ trắng, cả người trắng đến phát sáng, rét lạnh lạ thường. Đường Vũ đứng bên cạnh hắn bỗng dưng cảm thấy rùng mình. Hai người cưỡi ngựa tiến lên trước, Bồ Thần nắm dây cương, chợt nhớ tới thích khách đêm qua, hỏi: “Đêm qua người nọ có mở miệng không?”

Không nhắc tới còn đỡ, Bồ Thần nhắc tới người nọ Đường Vũ lập tức kích động, cùng với nhịp chân ngựa, cả người lắc lư nói: “Thiếu chủ, ta nói với người ta chưa từng thấy ai có thể nhịn được như vậy! Mười roi đi xuống, da đều tróc, lúc trước bị phạt roi ai mà không quỷ khóc soi gào, người kia chính là không rên một tiếng, chậc chậc chậc. Ta thấy, cũng chỉ có tử sĩ được nuôi dưỡng mới có khả năng này.”

“Không có khả năng.” Bồ Thần chém đinh chặt sắt, “Nếu là tử sĩ, phải tự sát ngay lúc bị bắt rồi. Bên cạnh y không có vũ khí tự sát cũng không có thuốc độc, không giống như tử sĩ.”

“Vậy cũng quá lợi hại rồi.” Đường Vũ lè lưỡi, y tưởng tượng đến mấy cây roi mang theo móc câu kia đều không nhịn được run rẩy.

“Tối nay tiếp tục, vẫn là mười roi, ta xem y có mở miệng hay không.” Bồ Thần hừ lạnh, rặn mấy tiếng ra từ trong kẽ răng, giục ngựa chạy như bay lên trước.

Ven hồ Yến Tước, các sĩ tử Kiến Khang đến đây nườm nượp, không có chỗ nào mà không phải là áo bào rộng tay to, phấn son xộc người. Bồ Thần nhăn mũi, tuy hắn không chán ghét tập tục bôi phấn rải hương giống như Hạng Hổ, nhưng thật sự không quen mùi ngọt ngấy nồng nặc trong không khí, Đường Vũ bên cạnh đã nhảy mũi ba cái liên tiếp. Lúc này mấy thiếu niên ăn mặc giống nhau tiến đến đón bọn họ, đúng là các đệ tử của Nguyên Hóa Công. Các thiếu niên nhìn qua thiếp mời của bọn họ, dẫn bọn họ vào bên trong, đưa tới một rừng trúc bên hồ. Trong rừng xếp đủ bàn lùn*, mỗi một bàn lùn đều bày trà và rượu gạo, vô cùng lịch sự tao nhã.

(*案几 án kỷ.)

“Dập Tinh huynh.” Bồ Thần bỗng nghethấy một giọng nói quen thuộc, chỉ thấy người tới mặc trường sam* màu vàng nhạt, tự có một loại khí chất cao quý, đang mang theo ý cười nhẹ nhàng phất tay với hắn, đúng là Đại vương Chu Ngự mới gặp ở Lư Châu mấy ngày trước.

(*长衫.)

“Nhanh như vậy đã lại gặp mặt Vương gia.” Lúc này Bồ Thần hành lễ thật sự cung kính.

Chu Ngự dẫn Bồ Thần ngồi xuống nói: “Ngày ấy sau khi tiễn Thiếu tướng quân đi Bổn vương đã nghĩ đi nghĩ lại, Phụ hoàng bệnh nặng, đại khái sẽ không tự mình xử lý việc triều chính, Bổn vương vẫn là tự mình đi một chuyến, được khẩu dụ* của Phụ hoàng liền dễ làm. Bằng không, năm vạn binh mã của Thiếu tướng quân sẽ phải ở lại thành Lư Châu.”

(*口谕: chỉ thị bằng miệng của vua.)

Bồ Thần cười nói: “Vương gia thật đúng là keo kiệt, năm vạn binh mã của kẻ hèn này, ở Lư Châu lâu một ngày Vương gia đều không vui.”

Chu Ngự trêu ghẹo: “Dĩ nhiên không vui, ăn đều là lương thực ở thành Lư Châu của Bổn vương.”

Hai người đều cười ha hả, có Chu Ngự đích thân đến đây, năm vạn binh mã của hắn hẳn là có thể nhanh chóng qua Lư Châu đóng quân ở thành Thạch Đầu rồi. Đây dĩ nhiên là một nhân tình rất lớn Đại vương tặng cho Bồ Thần, Bồ Thần cảm kích trong lòng, lúc nói chuyện liền buông xuống đề phòng: “Đại vương thật có nhã hứng, vừa tới Kiến Khang liền tới Nguyệt Đán Bình.”

Chu Ngự nói: “Vẫn là nhờ phúc của Thiếu tướng quân, vừa trở về liền gặp Nguyên Hóa Công đích thân xuống núi chủ trì Nguyệt Đán Bình, tuy Bổn vương là một hoàng tử tầm thường, nhưng cũng muốn đến xem Nguyên Hóa Công bình luận người tài hiện tại.” Chu Ngự phe phẩy quạt xếp, khí độ hoàng gia hiện rõ, khác biệt hoàn toàn với Chủ soái lưu dân ở thành Lư Châu ngày đó.

Lúc hai người nói chuyện một trận ồn ào truyền đến, chỉ thấy chỗ lối vào của rừng trúc có một công tử mặc trang phục hoa lệ mang theo một đám thị vệ đang tranh chấp gì đó với các đệ tử của Nguyên Hóa Công. Bồ Thần duỗi cổ ra muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chu Ngự bên cạnh lại không hề dao động, chỉ lo tự rót tự uống trà một mình.

Đường Vũ bước qua dò xét một chút, trở về báo lại: “Thật thảm, là Sở vương tới. Nhưng Sở vương lại không có thiếp mời, cho nên bị cản.”

Trách không được vừa rồi Đại vương bày ra bộ dạng không hề dao động, thì ra đã sớm biết là Sở vương, hắn ta khẽ thở dài: “Đệ đệ tốt này của ta nha…”

“Không có thiếp không được đi vào.” Đệ tử ở lối vào kiên trì nói.

“Thân phận Sở vương tôn quý, sao lại cần thiếp mời mới được vào?” Người nói chuyện chính là Tề Nham, tuy rằng vẻ mặt như thường nhưng lại mang theo cảm giác áp bách cực mạnh.

Mắt thấy bên kia giằng co không nghỉ, Chu Ngự thở dài, chỉnh trang phục ngay ngắn đứng dậy đi qua nói: “Hôm nay Hoàng đệ thật có nhã hứng, nói với vi huynh sớm một tiếng, chúng ta cũng có thể đi vào cùng nhau.”

Sở vương Chu Nha thấy là Chu Ngự, hai mắt tỏa sáng nói: “Hoàng huynh cũng ở đây nha! Nguyên Hóa Công hiếm khi xuống núi một lần, không phải Bổn vương quên mất thiếp mời hay sao. Không nghĩ các đệ tử Nguyên Hóa Công này lại cổ hủ không thức thời* như vậy, chặn đường không cho Bổn vương đi vào.” Bình thường Chu Nha hiếm khi được gặp Chu Ngự, bởi vì chức vị của mẹ đẻ Chu Ngự thấp, lại chưa bao giờ tham gia tranh đấu quyền lực ở Kiến Khang, cho nên Chu Nha cũng rất an tâm với hắn.

(*食古不化: thông thái rởm; ăn thức ăn mà không tiêu hoá được – học sách cổ mà không biết vận dụng.)

“Cô… cô mang theo thiếp mời, nếu hai… hai vị hoàng đệ đều… đều ở đây, vậy… vậy đi vào cùng nhau thôi.” Một giọng nói gập ghềnh truyền đến, mọi người nhìn theo tiếng, lại là Thái tử Chu Diễn cũng tới. Bồ Thần vì là lần đầu tiên nhìn thấy nhóm hoàng tử, không khỏi nhìn nhiều một chút, thầm nghĩ không trách được tiếng vang phế Thái tử lập Sở vương xôn xao ở trong Kiến Khang. Sở vương và Thái tử đứng chung một chỗ, đối lập cũng quá rõ ràng. Sở vương chiều cao tám thước*, tướng mạo đường hoàng, cả người hoa phục, người hầu bên cạnh cũng đều là nhân trung long phượng**. Mà Thái tử Chu Diễn thì thấp hơn Sở vương cả nửa cái đầu, vẻ mặt dại ra, sắc mặt đen tối, áo bào rộng tay to ở trên người y có vẻ đặc biệt không hợp, có loại cảm giác tầm thường*** không thể diễn tả bằng lời, hơn nữa y nói năng không rõ, còn có chút cà lăm, không thể nhìn ra khí chất cao quý của hoàng thất, ngay cả người hầu bên cạnh cũng giống như lây dính đen đủi của Thái tử, mỗi một người đều là ủ rũ.

(*八尺, bởi vì số thước thay đổi theo từng thời đại nên tui k biết độ cao chính xác của Sở Vương nữa, nhưng đại loại là rất cao, khoảng từ 1m8 đến hơn 2m.)

(**人中龙凤: người xuất sắc ở trong đám người.)

(***委琐 ủy tỏa.)

Đệ tử của Nguyên Hóa Công thấy Thái tử tới rồi, còn mang theo thiếp mời, vì thế không còn ngăn cản nữa, mấy hoàng tử nối đuôi nhau vào, buổi Hội bàn suông này lập tức trở nên náo nhiệt.

“Chậc chậc, lúc trước Gia chủ nghĩ thế nào nha?” Đường Vũ nghĩ sao nói vậy, nghĩ đến khi lão gia tử nhà mình còn trên đời vẫn luôn không đồng ý phế Thái tử, hiện giờ nhìn thấy bản thân Thái tử và Sở vương, nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao Bồ Dương kiên trì duy trì Thái tử, “Ta nghe nói mẹ đẻ của Thái tử vẫn là xuất thân từ Tạ thị Trần Quận, sao lại sinh ra một tên ngốc…”

“Suỵt.” Bồ Thần ra dấu im lặng, Đường Vũ vội vàng ngậm miệng, đứng sau lưng Bồ Thần một cách khúm núm. Nếu chọn Thái tử là dựa vào tướng mạo và khí chất, vậy từ xưa đến nay đâu ra nhiều tranh giành chốn hoàng quyền như vậy? Ánh mắt Bồ Thần di chuyển theo ba vị hoàng tử, Chu Ngự vốn ngồi bên cạnh Bồ Thần, hiện tại Thái tử và Sở vương đều đã tới, hắn gật đầu ra hiệu với Bồ Thần, liền ngồi ở trên ghế cùng Thái tử, Sở vương.

Lúc này, khách khứa đã đến đông đủ, ánh mắt mọi người đều băn khoăn ở chỗ ba vị hoàng tử hoặc nhiều hoặc ít. Thái tử Chu Diễn ngồi ở giữa, lại giống như nẹp gỗ trét bùn*, chất phác ít lời; Sở vương ngồi ở vị trí bên tay trái, nâng ly cạn chén với các vị khách, như cá gặp nước; Đại vương bên tay phải lại là vẻ mặt nhàn nhạt; thỉnh thoảng nâng ly với Bồ Thần ở phía xa.

(*泥雕木塑 nê điêu mộc tố.)

Đợi nửa canh giờ*, Nguyên Hóa Công vẫn không lộ diện. Sở vương bất mãn nói với đệ tử của Nguyên Hóa Công: “Nếu Nguyên Hóa Công tự mình bình luận Nguyệt Đán Bình lần này, vì sao đến bây giờ tiên sinh còn chưa lộ mặt?”

(*半个时辰 nửa tiếng.)

Đệ tử kia đáp lại với vẻ mặt ôn hòa: “Gia sư đã có sắp xếp, xin Vương gia bình tĩnh đừng nóng.”

Sau một nén nhang, chỉ thấy một đệ tử có hơi lớn tuổi chậm rãi đi ra từ trong rừng trúc, tay cầm một cái khay, đặt ba túi gấm. Y cúi chào mọi người nói: “Gia sư biết được hôm nay ba vị hoàng tử đến đây, ba vị hoàng tử xuất thân tôn quý, gia sư chỉ là kẻ hèn thảo dân, không dám bình luận lung tung. Cho nên tính một quẻ cho ba vị hoàng tử, quẻ đặt trong túi gấm.” Dứt lời đưa túi gấm cho ba vị hoàng tử.

Nói là không dám bình luận lung tung, cuối cùng cũng chỉ là đổi một cách bình luận mà thôi. Mọi người đều cảm thấy tò mò, lại không tiện nhìn trộm nội dung ở túi gấm trong tay các hoàng tử, đành phải nhìn chăm chú vào vẻ mặt của mấy người. Chỉ thấy vẻ mặt Đại vương như thường, chỉ đọc lướt qua liền đặt túi gấm vào trong tay áo. Vẻ mặt Thái tử thì đen tối, nhìn thoáng qua túi gấm, ánh mắt dài dại dường như càng mê mang hơn, môi trở nên trắng, không biết đang lẩm bẩm cái gì. Chỉ có bên Sở vương là có động tĩnh lớn nhất, gã ném mạnh túi gấm xuống đất nói: “Buồn cười, hừ!” Dứt lời thế nhưng phất tay áo bỏ đi, trực tiếp rời khỏi sân.

Vị khách bên cạnh vội vàng nhặt túi gấm của Sở vương lên, chỉ thấy quẻ bên trong viết: “Quẻ Đại Quá, thượng trạch hạ mộc, hồng thủy chi tượng, Đại Hung.” Vị khách này hiểu chút về Kinh Dịch, giải thích: “Quẻ Đại Quái, ý là dương khí quá thịnh, sự vật điên đảo, có tai họa lớn, đây cũng không phải điềm tốt nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play