Kiến Khang, phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân.
Một Tướng quân vóng dáng cường tráng hai mắt đỏ máu, vành mắt biến thành màu đen, rõ ràng là đã mấy ngày không chợp mắt. Ông hung hăng nhìn chằm chằm vào thiếu niên đồ đen bị trói trong phòng tra tấn, tài nghệ của thiếu niên này vô cùng tốt lại am hiểu thoát thân, đọ sức với y mấy ngày cuối cùng tối nay cũng đặt bẫy bắt được y. Người này chính là Hạng Hổ – thủ lĩnh Thân Vệ của Bồ Dương, tưởng tượng đến tình trạng thảm thiết bị người ám sát của Đại Tư Mã vào tối hôm đó, Hạng Hổ liền cảm thấy đau đớn khôn cùng. Ông lùng bắt trong thành cả đêm, tìm được thiếu niên bộ dạng khả nghi này, vốn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng bắt về thẩm vấn, không nghĩ thẳng đến hôm nay thiếu niên bởi vì kiệt sức mới trúng phải bẫy của Hạng Hổ. Giờ khắc này tuy còn chưa tự mình thẩm vấn, Hạng Hổ cũng đã xem thiếu niên này là hung thủ ám sát Bồ Dương, ánh mắt hừng hực, hận không thể thiên đao vạn quả y ngay lúc này.
Hạng Hổ đang muốn đi vào phòng tra tấn, một người bôi hương xoa phấn, áo bào rộng tay lớn đi thẳng tới. Tuy nói nam tử trang điểm là tập tục lưu hành một thời ở Kiến Khang, nhưng Hạng Hổ quanh năm đi theo Bồ Dương đóng giữ Võ Xương, nhìn không vừa mắt nhất chính là nam nhân tô son điểm phấn, người nọ vừa đến gần Hạng Hổ liền nhíu mày một cách chán ghét.
Tuy người nọ đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi, ông ta nói với thái độ kiêu căng: “Hạng tướng quân, ngươi lại đang làm gì đó?”
Hạng Hổ xuất thân quân lữ, coi thường nhất là sĩ tử văn nhân. Sau khi Bồ Dương bị ám sát, Hạng Hổ một bên lùng bắt người khả nghi không biết ngày đêm, một bên phái người nhanh chóng báo tin cho Thiếu chủ Bồ Thần, chờ hắn đến làm chủ mọi việc. Không ngờ tới hai ngày trước Bệ hạ thế nhưng ra chiếu chỉ để cho Thượng Thư Lệnh – Bồ Huyền Chi lấy thân phận trưởng bối chịu trách nhiệm ở phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, Bồ Huyền Chi vừa tới, Hạng Hổ liền bị cản trở mọi mặt, nhất cử nhất động đều không được tự do.
“Bộ dạng người này khả nghi, mạt tướng hoài nghi y ám sát Đại Tư Mã, cần phải thẩm vấn suốt đêm.” Hạng Hổ gay gắt.
“Hừ!” Bồ Huyền Chi hất tay áo, “Hạng tướng quân uy phong, mấy ngày nay đánh đánh giết giết trong thành Kiến Khang, bắt không ít người, thật đúng là xem nơi này như Võ Xương! Ngươi cũng đừng quên, nơi này là Kiến Khang, là dưới chân Thiên tử, không cho phép ngươi làm càn!”
Hạng Hổ nói một cách lạnh lùng: “Đại Tư Mã bị người làm hại ở Kiến Khang, mạt tướng chính là lật tung Kiến Khang cũng phải bắt được thích khách, ngươi tránh ra!”
“Ngươi… Bất chấp vương pháp!” Bồ Huyền Chi chỉ vào Hạng Hổ, “Ta đã có chiếu lệnh của Bệ hạ trong tay, cũng không tin hôm nay không trị được người.” Bồ Huyền Chi lần đầu đến phủ Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân liền phát hiện thái độ của Hạng Hổ kiêu ngạo, căn bản không để ông vào mắt, càng đừng nói mấy trăm Thân Vệ Bồ Dương để ở bên trong phủ cùng mấy ngàn Thân Binh còn lại của Bồ thị đóng bên ngoài thành đều nghe lệnh của Hạng Hổ. Hôm nay Bồ Huyền Chi chuẩn bị chu đáo, liên hệ ngầm với Đại thống Lĩnh Bắc quân – Tề Nham, đã bao quanh phủ Tướng quân, thu thập Thân Vệ bên trong phủ trước, ông mới có thể quản việc ở phủ Tướng quân.
“Người tới, Hạng Hổ bất chấp vương pháp, trắng trợn lùng bắt dân chúng vô tội trong thành Kiến Khang, nhiễu loạn trị an của Hoàng thành, mang về Đại Lý Tự chờ xét xử!” Bồ Huyền Chi phất quạt xếp trong tay, ngoài phủ Tướng quân liền vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Hạng Hổ lập tức hiểu ra, cười ha hả nói: “Thì ra hôm nay ngươi đưa cứu binh tới đây. Nhưng ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, Hạng Hổ ta há là có thể để cho Cấm quân yếu ớt của Kiến Khang bắt được?”
“Khẩu khí của Hạng tướng quân thật lớn.” Vừa dứt lời, một thanh niên mặc giáp nhẹ đi vào, mặt mày có năm sáu phần tương tự Tề Sâm, tuy dáng người không cao lớn bằng Hạng Hổ, lại lộ ra khí chất nhạy bén âm hiểm. “Lời này của Hạng tướng quân thật sự là không xem Cấm Quân và Tề mỗ ra gì.” Người này chính là Trưởng tử của Tề Sâm – Tề Nham, thống lĩnh Bắc quân trong Cấm Quân, quản lý phòng vệ của thành Kiến Khang.
“Thì ra là Tề đại thống lĩnh.” Hạng Hổ chắp tay, “Tóm lại là con cháu Tề gia, ngay cả Đại thống lĩnh Bắc quân đều phải xoa phấn giống như đàn bà, ha ha ha ha….” Lời vừa ra, Thân Vệ dưới quyền Hạng Hổ cũng cùng nhau cười rộ lên.
Tề Nham là bởi vì có quan hệ của Tề Sâm và Tề quý phi mới có thể nắm giữ quân quyền của Bắc quân, trước giờ kiêng ky nhất là người khác châm chọc gã lên cao bởi vì quan hệ bám váy*. Hôm nay vốn chỉ muốn chèn ép khí thế của Hạng Hổ một chút, không nghĩ tới người này ngông cuồng đến vậy. Gã biến sắc nói: “Bắt Hạng Hổ lại cho ta, Thân Vệ của Bồ thị hễ là có người chống cự liền dẫn đi theo!”
(*裙带关系: ám chỉ sự lợi dụng quan hệ gần để kiếm được vị trí tốt.)
Trong giương cung bạt kiếm, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, chỉ thấy một con ngựa đen sải từng bước một vào trong phủ Tướng quân, hí vang một tiếng ngừng ở trước mặt mọi người. Người trên ngựa tung người ngảy xuống, nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, hét lớn một tiếng: “Chậm đã!”
Hạng Hổ tập trung nhìn qua, chính là Thiếu chủ Bồ Thần ông ngóng trông ngày đêm. Chỉ một chốc, Đường Vũ và mấy Thân Vệ của Bồ Thần cũng chạy tới, quây Bồ Thần ở bên trong. Hạng Hổ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, quỳ xuống hành lễ: “Thiếu chủ, cuối cùng mạt tướng đã chờ đến người!”
Bồ Thần vừa thấy cảnh tượng này, lòng đã rõ bảy tám phần. Hạng Hổ thừa trung dũng lại thiếu mưu lược, nếu hắn tới chậm một bước, hôm nay Hạng Hổ nhất định thiệt thòi lớn. Bồ Thần đỡ Hạng Hổ dậy, thấp giọng: “Về sau nhất quyết không thể lỗ mãng, giao chuyện hôm nay cho ta.” Hắn đảo mắt qua giữa Bồ Huyền Chi và Tề Nham, hành lễ, nói một cách cung kính lại không mất uy nghiêm: “Tề đại thống lĩnh, tại hạ quản không nghiêm, mong rộng lòng tha thứ bỏ qua chuyện hôm nay.”
Tề Nham cười lạnh, khoanh tay trước ngực không tỏ ý kiến. Bồ Huyền Chi lại nói: “Bồ Thần, ngươi nói lời này cũng quá nhẹ nhàng rồi. Hạng Hổ đã nhiều ngày quậy Kiến Khang đến gà chó không yên, bắt không ít bá tánh vô tội, hôm nay lại quấy nhiễu cấm quân, nhục mạ Tề đại thống lĩnh, há là một câu rộng lòng tha thứ là có thể bỏ qua?”
“Đường thúc.” Bồ Thần đổi xưng hô nói, “Nếu đường thúc chịu trách nhiệm ở phủ Tướng quân, vậy dĩ nhiên tiểu chất sẽ cho rằng đường thúc một lòng nhớ thương phụ thân do ai làm hại. Mấy ngày nay Hạng Hỗ có chút lỗ mãng, nhưng phụ thân bị ám sát chấn động cả triều đình lẫn dân chúng, một thủ lĩnh Thân Vệ như ông ấy còn như vậy, đường thúc và phụ thân là quan hệ huyết thống, tiểu chất phỏng đoán lòng hy vọng bắt được thích khách của đường thúc sẽ không thua Hạng Hổ là bao.” Bồ Thần nói lời này đến cẩn thận chặt chẽ, nếu Bồ Huyền Chi cứ bám lấy chuyện của Hạng Hổ không tha, không khỏi khiến người ta cảm thấy ông ta không thèm quan tâm đối với cái chết của Bồ Dương. Sắc mặt Bồ Huyền Chi thay đổi liên tục, Bồ Thần biết thời cơ đã đến, nói tiếp, “Nếu đã vậy, liền mong đường thúc xem ở mặt mũi của tộc Bồ thị, buông tha Hạng Hổ một lần. Ông ấy lúc trước là Thân Vệ của cha ta, hiện giờ chính là Thân Vệ của ta, đã có ta tới xử trí.”
Tề Nham mắt thấy Bồ Huyền Chi rơi xuống hạ phong, nói xen vào: “Hạng tướng quân chính là nhiễu loạn trị an của Kiến Khang, Tề mỗ thẹn với Đại thống lĩnh Bắc quân, dưới chân Thiên tử không cho phép làm càn, cần phải dẫn Hạng tướng quân về để cho Bệ hạ tùy ý xử trí.”
Bồ Thần nghĩ trong lòng, từ đầu năm Chu Thiệu đã không còn để ý việc triều chính, nếu Hạng Hổ bị Tề Nham bắt về chẳng khác nào rơi vào trong tay Sở vương. Hắn nhếch mày kiếm, hàn khí bức người: “Tề đại thống lĩnh, tại hạ ngàn dặm xa xôi tới Kiến Khang, người đầu tiên muốn đến thăm hỏi chính là Tề đại thống lĩnh. Phụ thân là Đại Tư Mã, quản mười mấy vạn binh mã của Võ Xương, thế nhưng lặng yên không tiếng động chết ở Kiến Khang. Xin hỏi Tề đại thống lĩnh, Bắc quân của ngài nắm giữ phòng vệ Kiến Khang, thích khách to gan lớn mật như vậy trốn ở Kiến Khang, thế nhưng ngài hoàn toàn không biết gì cả?”
Tề Nham cười lạnh nói: “Đại Tư Mã gây thù chuốc oán đông đảo, mấy năm nay còn thiếu thích khách tìm ông ta trả thù sao? Nếu không phải Thân vệ Bồ thị của các ngươi bảo vệ không đủ, sao Đại Tư Mã sẽ bỏ mạng?”
Hạng Hổ nghe vậy lửa giận vừa đè xuống lại thiếu chút nữa bốc cháy, Bồ Thần vội vàng chặn khuỷu tay Hạng Hổ, Hạng Hổ đang muốn phát tác lại cảm thấy lực đè ở trên khuỷu tay mình giống như tường đồng vách sắt. Bồ Thần thấy Hạng Hổ đã có chút bình tĩnh, bước đi thong thả cười lạnh: “Nếu Tề đại thống lĩnh không thẹn với lương tâm, cần gì phải vội vã bắt Hạng tướng quân về? Hạng tướng quân hộ chủ sốt ruột, nóng lòng tìm ra thích khách, mấy ngày nay có hơi lỗ mãng, nhưng chưa bao giờ làm thương người nào.” Lúc này Bồ Thần đã đi đến bên cạnh Tề Nham, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói, “Tề đại thống lĩnh kiên trì muốn đưa Hạng tướng quân đi, không biết còn tưởng rằng Tề thị các ngươi có liên quan tới thích khách, không cho người điều tra đó.”
Tề Nham hơi biến sắc, lời này trúng tim đen*! Lần này Bồ Dương chết, Tề Sâm ngàn vạn dặn dò không thể chọc giận Bồ Thần, miễn cho dẫn lửa thiêu thân. Hôm nay gã vốn dĩ chỉ là muốn chống lưng giúp cho Bồ Huyền Chi, quét sạch phủ Tướng quân trước khi Bồ Thần đến Kiến Khang, đến lúc đó thuận tiện dùng thế lực bắt ép Bồ Thần. Không nghĩ tới Bồ Thần vậy mà tới nhanh như vậy, tuy còn trẻ tuổi lại có suy nghĩ rõ ràng, không hề chiếm được tiện nghi, gã siết chặt tay lại là bất động thanh sắc nói: “Nếu Thiếu tướng quân nói thế, Tề mỗ xem ở Hạng tướng quân hộ chủ sốt ruột, lần này tạm thời không truy cứu. Mong Thiếu tướng quân thận trọng từ lời nói đến việc làm ở Kiến Khang, ước thúc thuộc hạ, không có lần sau.” Dứt lời dẫn Bắc quân rời phủ.
(*Nguyên văn 此言诛心 thử ngôn tru tâm.)
Tề Nham và cấm quân đi rồi, Bồ Thần nhìn Bồ Huyền Chi bối phận đè mình một đầu ở trước mắt, thầm nghĩ hoàng tộc Chu thị và Tề thị thật là nghĩ hết mọi biện pháp để chèn ép mình. Bồ Huyền Chi cũng chỉ là dòng bên của Bồ thị, nếu không phải quyền thế của Bồ Dương, sao ông ta có thể dừng chân ở triều đình? Bồ Dương không có anh em ruột, con nối dõi cũng chỉ có một mình Bồ Thần, sau khi Nam cảnh thành lập liền có không ít dòng bên của Bồ thị cầu tới cửa, hy vọng có được một chức quan ở Nam Cảnh. Bồ Dương suy đi nghĩ lại, nghĩ đến mình cần quanh năm đóng giữ Võ Xương để ngừa Bắc Yến xâm nam, lo lắng Bồ thị ở triều đình không có ai đề bạt những người này. Không nghĩ tới hiện tại Bồ Dương thi cốt chưa lạnh những người này đã bắt đầu làm khó mình rồi. Chiếu thư của Chu Thiệu nói đến dễ nghe, cái gì Bồ Thần còn trẻ, còn chưa nhận quan phong tước, cố ý để trưởng bối trong tộc để hỗ trợ chủ trì tang lễ. Nếu Bồ Thần ngay cả việc tang của phụ thân mình đều không thể làm chủ, ngày sau sao còn có thể đặt chân ở Nam Cảnh được nữa?
Bồ Thần dừng nghĩ mở miệng nói: “Đường thúc, lúc trước tiểu chất không ở Kiến Khang, phụ thân xảy ra chuyện như vậy, Bệ hạ săn sóc con nối dõi Bồ thị mỏng manh, mới để đường thúc tới đây hỗ trợ. Hiện tại tiểu chất đã ở đây, thân là con cái, tự tay làm mọi thứ, mặc đồ tang, gửi thương nhớ. Nếu để đường thúc làm thay tang lễ, người ngoài thấy Bồ thị ta lấy trưởng bối dòng bên để chủ trì tang lễ, không khỏi cười Bồ thị ta không có ai.” Triều Cảnh từ khi được lập, đã cực kỳ tôn sùng hiếu đạo, người thân tham gia lễ tang từ họ gần đến họ xa chia là năm bậc, Bồ Thần với tư cách là con trai trưởng của Bồ Dương, tất nhiên là người thân nhất với người mất. Mà Bồ Huyền Chi là anh em họ xa với Bồ Dương, dựa theo lễ pháp đã là thân thuộc hàng thứ ba, lời này của Bồ Thần chiếm lý, lại có ý tiễn khách.
Bồ Huyền Chi tỏ vẻ khó chịu. Tuy rằng chiếu thư nhận được là xuất phát từ Bệ hạ, nhưng Bồ Huyền Chi biết đây là ý của Tề tướng. Bồ Dương vẫn luôn không tán thành Bệ hạ phế Thái tử lập Sở vương, hiện giờ thời buổi rối loạn, Bồ Dương chết bất đắc kỳ tử, dĩ nhiên Bồ Huyền Chi biết rõ dụng ý mình được sắp xếp tới đây. Nhưng dù sao Bồ Thần cũng là con ruột của Bồ Dương, dùng hiếu đạo để làm lý do chủ trì lễ tang ông cũng khó có thể phản bác. Vốn tưởng rằng Bồ Thần trẻ tuổi nóng tính, hoàn toàn không biết gì về mấy việc lặt vặt, mình có thể dễ dàng quản việc ở phủ Tướng quân, hiện tại xem ra là đánh giá thấp hắn. Ông nghiêm mặt nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái ý Bệ hạ, đuổi ta ra khỏi phủ hay sao?”
Bồ Thần hành lễ: “Đường thúc khách khí. Nếu là ý của Bệ hạ, đường thúc liền an tâm ở chỗ này của tiểu chất, nếu tiểu chất có chỗ nào không hiểu, mong đường thúc chỉ giáo cho.”
Bồ Huyền Chi suy tính kế sách hiện thời, chỉ có thể dùng thân phận trưởng bối ở lại phủ Tướng quân để giám thị Bồ Thần, cung cấp tin tức đám người Tề tướng cần. Ông thấy Bồ Thần cố ý chứa chấp ông, gật gật đầu, bày đủ cái giá của trưởng bối mới xoay người trở về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT