Lư Châu, vốn là thành trấn quan trọng của Giang Hoài, phồn hoa giàu có và đông đúc, hiện tại trở thành chỗ đặt chân của lưu dân dời nam.
Lúc này đã qua
tiết Hàn lộ*, cảm giác ảm đạm liền bắt đầu mở ra. Những mái hiên tạm bợ được dựng dưới tường thành màu xám, mấy vạn lưu dân ở trong đó. Bọn họ đều là chạy nạn đến từ phương bắc, bởi vì đã mất đi ruộng đất nhà cửa, chỉ có thể đặt chân ở đây. Lưu dân đầy đủ hộ tịch có thể vào thành, người có tài lực còn có thể mua lại ruộng đất. Mà nhiều hơn hết là lưu dân vội vàng chạy nạn, cũng không có thân phận, bằng chứng ruộng đất, chỉ có thể tạm thời tụ tập ở bên ngoài Lư Châu.
(*寒露: một trong 24 tiết khí. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch.)
Một thanh niên mặc quân phục đứng ở trên tường thành, dáng người cao ngất, ngũ quan anh khí. Người này quanh năm đóng ở Lư Châu, màn trời chiếu đất, làn da phơi đến hơi ngăm, giữa mày có vài phần phong sương, chính là Đại Vương – Chu Ngự, tên chữ Tuấn Vĩ. Từ khi triều Cảnh dời nam, lưu dân ở phương bắc cũng lần lượt dời nam, đề phòng lưu dân ồ ạt tràn vào Kiến Khang, liền dựng phủ tại Lư Châu, tiếp nhận lưu dân. Khi mới vừa dựng phủ, Lưu Châu quản lý hỗn loạn, cướp bóc hoành hành, Chu Ngự liền tự xin đóng giữ Lư Châu. Việc này, không nói đến khổ cực, còn không quyền không thế, cho nên Chu Ngự chờ lệnh không hề chịu bất cứ trở ngại nào. Hai năm gần đầy, Chu Ngự đặt ra thủ tục nhận hộ tịch linh hoạt hơn, thuận tiện cho lưu dân phương bắc đăng ký lại hộ tịch ở đây, lại tập trung một vài lưu dân
trẻ tuổi khỏe mạnh* mất hộ tịch làm binh phủ ở Lư Châu, Lư Châu vốn rách nát thế nhưng cũng có được hai vạn đóng quân, bởi vì hắn làm việc thỏa đáng, rất được lòng dân, liền được mệnh danh là “Chủ soái lưu dân”
(*青壮: tuổi từ 25 đến 40.)
Giờ khắc này, Chu Ngự ở trên tường thành tuần tra chỗ ở của lưu dân, giám sát huấn luyện và giao tiếp với đóng quân Lư Châu, tay cầm một quyển sổ đang thẩm tra đối chiếu thông tin hộ tịch mới nhất, bỗng nhiên một binh sĩ chạy đến đưa tin: “Đại Vương, có đại quân đến từ phía tây!”
“Cái gì?” Chu Ngự nghe vậy vội vàng chạy về phía tường thành phía tây, dõi mắt trông về phía xa, quả nhiên thấy phương xa một mảnh bụi đất. Nghĩ đến Bắc Yến vẫn luôn ngo ngoe rục rịch mấy năm nay, biểu tình Chu Ngự ngưng trọng: “Truyền lệnh của bổn vương, toàn bộ đóng quân trong thành Lư Châu canh phòng chặt chẽ, đóng cửa bốn cổng thành. Nhanh chóng phái trinh sát, ngoài phía tây ra, cũng phái người đi ra các hướng còn lại.”
Một lúc sau, lại có một binh sĩ chạy tới đưa tin: “Đại Vương, trên cờ viết chữ ‘Bồ’, là đóng quân Võ Xương, ước chừng năm vạn người.”
“Người của Đại Tư Ma?” Chu Ngự rất khó hiểu, “Không phải Đại Tư Mã mới đến Kiến Khang cách đây không lâu sao?”
Binh sĩ đáp: “Bẩm Vương gia, là Thiếu tướng quân của Bồ thị dẫn binh mã, đã ngừng ở ngoài thành cách một dặm, cũng không mang máy bắn đá, thang dài và các vũ khí hạng nặng khác.”
Chu Ngự đang nghi hoặc, chợt có một người chạy như bay mà đến, hô lớn: “Xin Đại Vương mở cổng thành, ta là Đường Vũ – Thân Vệ của Bồ thị, xin được trao đổi chuyện vào thành với Đại Vương!”
Chu Ngự tính cẩn thận trời sinh, thấy người đến là một nam tử trẻ, khí độ bất phàm, như là xuất thân thế gia, vì thế hạ lệnh: “Chỉ cho một mình y đi vào.”
Một lúc sau, trong phủ Đô Đốc của thành Lư Châu, Chu Ngự ngồi ở chủ vị, dùng đuôi mắt quan sát thanh niên đi đến một mình này. Chỉ thấy y chưa đến hai mươi, mặt mày còn mang theo tính trẻ con, nhưng lại là bộ dạng khiến người ta thích, làm cho người ta không tự chủ muốn thân cận.
“Đại Vương, tại hạ là Đường Vũ
người của* Bồ thị, muốn cầu Vương gia chuyện để Thiếu chủ qua thành.” Giọng của Đường Vũ trong trẻo, đi thẳng vào vấn đề.
(*门下 môn hạ: người dưới quyền, người trong nhà.)
“Ồ?” Chu Ngự nói, “Mấy ngày trước Đại Tư Mã mới đi Kiến Khang, sao Thiếu chủ của các ngươi cũng phải đi Kiến Khang chứ?”
“Đúng vậy.” Giọng Đường Vũ trịnh trọng, “Gia chủ nhà ta bị ám sát bỏ mình ở Kiến Khang, cho nên Thiếu chủ muốn đi Kiến Khang để chủ trì tang lễ.”
“Cái gì? Đại Tư Mã bị ám sát?” Chu Ngự cực kỳ hoảng sợ, “Chuyện khi nào?”
“Năm ngày trước. Thiếu chủ chúng ta không dám chậm trễ một khắc nào. Cầu Đại vương để Thiếu chủ chúng ta qua thành.”
Chu Ngự suy tư. Đại Tư Mã vậy mà chết bất đắc kỳ tử tại Kiến Khang, nói vậy thành Kiến Khang đã loạn không ra gì. Con nối dõi của Bồ Dương ít ỏi, chỉ có một người con trai độc nhất là Bồ Thần, Bồ Thần nghe tin phụ thân bỏ mình tất nhiên là phải đích thân chạy tới. Chỉ là, từ Võ Xương đến Kiến Khang, nhất định phải qua Lư Châu, hắn cho Bồ Thần qua thành thì dễ, nhưng năm vạn đóng quân Võ Xương của hắn ta cũng không thể cho qua một cách dễ dàng. Hắn cân nhắc liên hồi, nói: “Đại Tư Mã bận việc quân cả đời, lại bỏ mạng dưới tay kẻ gian, mong Thiếu tướng quân của các ngươi nén bi thương.” Dứt lời, dừng một chút lại nói, “Bổn vương rất cảm phục lòng nhân hiếu của Thiếu tướng quân nhà ngươi, chỉ là, năm vạn đóng quân Võ Xương kia…”
Đường Vũ vội nói: “Trước mắt chưa rõ tình huống ở Kiến Khang thế nào. Theo như lời của Vương gia, Gia chủ nhà ta bỏ mạng trong tay kẻ gian, nếu Thiếu chủ lại không có lòng phòng bị, sợ là nguy hiểm đến tính mạng.”
Dĩ nhiên Chu Ngự biết sóng ngầm kích động bên trong thành Kiến Khang. Phụ hoàng bệnh nặng, Thái tử không có quyền, Sở vương có Tề thị chống lưng, rất có lòng muốn thay thế. Lúc ấy hắn tự xin đóng giữ Lư Châu, cũng có nguyên nhân tránh né phân tranh. Hắn nhíu mày nói: “Năm vạn binh mã cũng quá nhiều. Cấm quân của Kiến Khang tổng cộng chỉ có năm vạn, chia là quân bắc và quân nam. Một vạn quân nam, đóng giữ cung thành, bốn vạn quân bắc, phòng vệ Kiến Khang. Nếu Thiếu tướng quân của các ngươi dẫn theo năm vạn quân Võ Xương tới gần Kiến Khang, chỉ sợ không ổn.”
“Vương gia nói phải.” Đường Vũ lanh lợi, nói theo Chu Ngự, “Năm vạn binh mã này của Thiếu chủ là để phòng vạn nhất, cũng không vào thành Kiến Khang, mà đóng quân ở ngoài thành Thạch Đầu, một khi Thiếu chủ có nguy hiểm liền có thể phối hợp tác chiến.”
Chu Ngự nghe vậy yên lòng: “Tuy nói thế, Bổn vương vẫn là cần viết một lá thư đưa lên cho Phụ hoàng, còn phải làm phiền Thiếu tướng quân nhà ngươi ở lại đây mấy ngày.”
Đường Vũ nói một cách nôn nóng: “Không phải chúng ta không muốn ở lại, thật sự là việc có khẩn cấp. Hơn ngàn tinh binh Gia chủ để lại ở bên ngoài thành Kiến Khang, nghe nói Gia chủ mất ở Kiến Khang, đang muốn vào thành báo thù cho Gia chủ. Nếu giờ khắc này Thiếu chủ không đến duy trì tình hình chung, sợ nguy hiểm đến an nguy của Kiến Khang. Mong rằng Vương ra tạo thuận lợi.” Y làm người hết sức chân thành, nói mấy cây này đến động tình. Chu Ngự liếc mắt nhìn ra Đường Vũ là
lòng dạ bằng phẳng*, không khỏi sinh ra chút hảo cảm đối với vị Thiếu chủ Bồ thị kia. Hắn từ nhỏ sinh ra ở cung, thấy nhiều người lừa ta gạt, mặc dù khinh thường tham dự bên trong, nhưng vẫn có thể bảo vệ được mình. Vốn tưởng rằng Bồ thị Tấn Dương chính là thế gia đứng đầu ở Nam Cảnh, vậy Thiếu chủ duy nhất kia có lẽ cũng là kiêu căng ngạo mạn quen, không ngờ người bên cạnh hắn ta lại có tính tình như vậy, thật thú vị.
(*心无城府 tâm vô thành phù: Lòng dạ bằng phẳng, k che giấu gì.)
Chu Ngự mỉm cười nói: “Chỉ bằng mấy câu ngươi nói, Bổn vương khó có thể đứng ra bảo đảm. Thiếu tướng quân nhà ngươi bôn ba một đường đến tận đây, nếu tin được Bổn vương, không bằng tối nay Bổn vương mở một bữa tiệc chiêu đãi Thiếu tướng quân nhà ngươi ở trong phủ Lư Châu, cũng dễ trao đổi việc này thật kỹ lưỡng. Bởi vì Đại Tư Mã mới mất, giản lược toàn bộ, cũng không lên rượu, mong Thiếu tướng quân nhà ngươi nhất định cho Bổn vương mặt mũi này.”
Đường Vũ thầm nghĩ dù sao năm vạn binh mã qua thành Lư Châu cũng là chuyện lớn, còn cần đến chủ soái hai bên ngồi xuống trao đổi, vì thế đồng ý. Đêm đó hai bên liên lạc ổn thỏa, Bồ Thần cho Phó tướng tạm thời dẫn binh mã, mình thì dẫn theo mấy Thân Vệ đến. Chu Ngự đã sớm sắp xếp xong mọi thứ, tự mình nghênh đón ở cổng thành. Đằng xa, chỉ thấy một thanh niên mặc quân phục cưỡi một con ngựa đen chạy chậm tới, xoay người xuống ngựa ở cổng thành, có lẽ người tới là đoán được thân phận của Chu Ngự từ trang phục, ôm quyền hành lễ nói: “Đại Vương.”
Chu Ngự đáp lại một cách lễ nghĩa chu toàn, lại thấy thái độ Bồ Thần lãnh đạm, hình như có vẻ nôn nóng. Triều Cảnh xưa nay coi trọng
văn trị*, thế gia đều là trọng văn khinh võ, từ hoàng tộc đến sĩ tử,
tôn bàn suông, trọng lễ pháp**, nhất là mới gặp, luôn phải làm đủ thái độ, không nghĩ đến tác phong của Bồ Thần này lại không hề như vậy, một đường chỉ lo đi lên trước, đuôi mắt đều lười quét qua bên cạnh, khiến cho Chu Ngự cúng với đám người theo hầu vô cùng xấu hổ.
(*文治: cai quản dân chúng bằng văn hóa.)
(**Nguyên văn 尚清谈, 重礼法 tôn thanh đàm, trọng lễ pháp; Sói: đại loại nói năng lễ nghĩa theo kiểu nho nhã tri thức của văn nhân í.)
Chu Ngự đành phải trầm mặc dẫn Bồ Thần tới đại sảnh của phủ Lư Châu, trong sảnh đã bày sẵn trà và đồ ăn. Bồ Thần nhìn thoáng qua nói: “Đã là cơm xoàng, liền không cần khách sáo với Vương gia. Chuyện phụ thân ta bị ám sát ở trong thành Kiến Khang, chắc hẳn Vương gia đã nghe nói.”.
truyện kiếm hiệp hayChu Ngự gật gật đầu.
“Phận làm con, thi cốt phụ thân chưa lạnh, ta không đành lòng kéo dài ở đây. Đồ ăn Vương gia chuẩn bị cho ta, ta liền mang ở trên đường, cũng không tính uổng phí tâm ý của Vương gia.” Bồ Thần nói một cách lãnh đạm, khóe mắt lại có vẻ bi thương.
Chu Ngự không khỏi cảm động, Bồ Thần này nhìn như có vẻ không để ý lễ nghĩa, lại là thật lòng nhớ mong chuyện phụ thân mất, so với những người có người thân qua đời, lễ nghĩa đầy đủ lại không giảm
thần khí*, lại thêm mấy phần thiệt tình. Hắn mới mở miệng nói: “Tâm tình của Thiếu tướng quân, Bổn vương đã biết. Thiếu tướng quân có thể dẫn năm vạn quân Võ Xương qua thành, nhưng phải chờ chiếu lệnh của phụ hoàng tới. Vừa rồi Bổn vương đã báo chuyện Thiếu tướng quân đến Kiến Khang, nhất định phụ hoàng sẽ thương cảm tấm lòng của Thiếu tướng quân, cho các ngươi qua thành.”
(*神气: thần sắc, dáng vẻ.)
“Ta không chờ được nữa rồi.” Bồ Thần nói đầy kiên định, “Ta ở đây thêm một ngày, khả năng tới Kiến Khang điều tra rõ chân tướng phụ thân bị ám sát liền ít đi một phần.” Hắn nâng mắt nhìn về phía Chu Ngự, “Nếu Vương gia không yên tâm, ta có thể để tạm năm vạn binh mã ở Lư Châu, chờ đến khi chiếu lệnh của Bệ hạ đến bọn họ lại qua thành.”
Trong ánh nến, đôi mắt của Bồ Thần sáng rực, giống như muốn xuyên thủng toàn bộ chướng ngại. Chu Ngự đã thật lâu không gặp đôi mắt thế này, trong thành Kiến Khang có quá nhiều đôi mắt hoặc tràn ngập dục vọng, hoặc đạm bạc xa cách, ca múa ngọt ngào giống như trong điện Triều Dương, giống như thân sen lung lay sắp đổ trong Dao Trì. Mà Bồ Thần lại khiến hắn nhớ đến tổ tiên của hắn, Thái Tông đã từng
sất sá phong vân* nhất thống Trung Nguyên, ở trong từ đường, Chu Ngự đã từng nhìn thấy bức họa của Thái Tông, mang theo đôi mắt của Bồ Thần, giơ kiếm nhìn về phía trước, hoàn thành một đời thống trị. Chu Ngự cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình bị xúc động.
(*叱诧风云 sất sá phong vân: quát, gầm lên thì khiến mây gió nổi lên. Hình dung nhân vật chấn động một thời.)
“Được!” Chu Ngự buột miệng thốt ra, “Ân tình này, Bổn vương làm chủ đưa cho Thiếu tướng quân. Chuyện Đại Tư Mã đã trần ai lạc định, Dập Tinh huynh nhớ về trả lại ân tình này cho Bổn vương.”
Bồ Thần sửng sốt, rất ít người dùng tên chữ để gọi hắn, tên chữ của hắn rất êm tai, Dập Tinh, sao trời rạng rỡ, ngược với tên của hắn, là phụ thân đặt. Các sĩ tử xưng tên chữ với nhau để thể hiện sự thân thiết cảm phục, chỉ là thân phận của hắn quá mức đặc biệt, từ nhỏ đến lớn chưa từng có cơ hội giao lưu với sĩ tử Kiến Khang. Hiện giờ chợt được Chu Ngự xưng hô như thế, hắn chợt thấy lòng ấm áp, cười đáp lại Chu Ngự.
“Sau này còn gặp lại.” Bồ Thần để lại những lời này xong liền dẫn theo Đường Vũ cùng mấy Thân Vệ ra khỏi thành.
Chu Ngự nhìn theo bóng lưng dần xa của Bồ Thần, khẽ thở dài: “Kiến Khang, sắp
trở trời* rồi.”
(*变天 biến thiên: đại loại là biến động, thay đổi.)