Edit: Hiền

Lúc quay trở về đồn cảnh sát Tangola thì đã chạng vạng tối, do trời âm u liên tục cả ngày nên những tấm pin năng lượng mặt trời hấp thụ được khá ít năng lượng, đèn đường ở trong trấn khá tối.

Khâu Triệt mua một chai nước ở cửa hàng nhỏ gần đó uống mấy hơi liền, uống vội vàng đến ngụm cuối cùng thì bị sặc đến hoa cả mắt, tiếng “khụ khụ” khiến cho một con chó hoang đang qua đường đứng lại, một người một chó đứng nhìn nhau vài giây lại rời tầm mắt đi chỗ khác.    

Khâu Triệt không biết nó có ý gì, dù sao Khâu Triệt cũng cảm thấy khá bực bội.

Đương nhiên không phải bực bội vì con chó.

Có lẽ vì không đủ chứng cứ, cả thời gian cũng không trùng khớp, cảnh sát đưa cô quay lại hiện trường, tạm thời buông lỏng cảnh giác với cô. Nhưng vì để thanh minh cho chính mình, trước khi đi Khâu Triệt đã nói với cảnh sát là mấy ngày này cô sẽ ở trong thị trấn, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho cô, không gọi được thì đến quán trà ngọt tìm cô.

Thực ra trong lòng Khâu Triệt cũng đã rõ, dù cô không nói như vậy thì cảnh sát cũng có thể khiến cô phải ở lại, nếu không lỡ xảy ra chuyện lại phải chạy đi một chuyến.

Cô vừa định quay về, phía trước có hai chiếc xe tải lớn lần lượt lái từ hướng bắc đến hướng nam, cuộn lên một đám bụi mù mịt như mây đen, Khâu Triệt mơ hồ nhìn thấy người đứng sau “mây đen”, cô không thể nhìn rõ mặt, nhưng từ dáng người cao gầy có thể nhìn ra được là một người đàn ông.  

Vì một lý do không thể giải thích được, Khâu Triệt đã đứng đó cho đến khi lớp bụi tan đi, hình bóng của người đàn ông cũng biến mất không còn dấu vết.

Hả? Gặp quỷ à?

Khâu Triệt dùng vỏ chai rỗng gõ vào đầu, chẳng lẽ là do thiếu oxy nên bị ảo giác hả? Rõ ràng là có người…

Cô tung cái chai vào thùng rác, cái chai đập vào mép thùng tạo ra một tiếng “bụp!” rồi bắn ra ngoài rơi xuống đất, lớp bụi bị bắn lên nhanh chóng bị gió thổi bay.

Hầy.    

Vừa mới ở lại Xigaze vài tháng, Khâu Triệt cứ tưởng cái tính gắt gỏng của mình gần như đã hao mòn rồi, nhưng cô vẫn cáu kỉnh.

Tiếng chuông thanh thúy của cuộc gọi đến vang vọng trên đường phố, thay đổi tâm trạng một cách hiệu quả.
Khâu Triệt không khỏi buồn bực, điện thoại di động của cô quanh năm để chế độ im lặng, nhận điện thoại hay xem tin nhắn đều là tùy duyên, nhưng đúng là bây giờ nó đang kêu.

Ồ, nhớ ra rồi, sáng thức dậy cô ném điện thoại di động xuống gầm giường, có lẽ lúc đó nó đã bật chế độ âm thanh, có đôi khi cô không hiểu nổi chức năng của điện thoại Apple.

“Alo, Đại Xuyên.”

“Không có gì, bây giờ tôi về đây, gặp mặt nói sau.”

Nói được hai ba câu rồi cúp điện thoại, Khâu Triệt đi bộ vài phút đã quay về quán trà ngọt. Cô luôn đi rất nhanh, có lúc đàn ông cũng không theo kịp cô.

Vừa nãy Đại Xuyên vừa gọi điện vừa chọc con chó ở cửa quán trà, trên tay anh ta cầm một miếng thịt lớn ngồi xổm trước thớt để cắt, cảnh tượng đẫm máu khiến Khâu Triệt cảm thấy khá khó chịu.

Anh ta cầm miếng thịt trên tay, cái bộ dạng vừa muốn cho vừa không muốn khiến cô thật sự rất muốn cho anh ta một cước thay con chó kia.

Rõ ràng là Đại Xuyên không thích động vật lắm, con vật duy nhất mà anh ta có thể chấp nhận là con chó nhỏ trông nhà cho anh ta. Nhiều lúc Khâu Triệt nghĩ, may mà con chó này còn có chút tác dụng, nếu không thì ở chỗ Đại Xuyên khó mà kiếm được một miếng ăn.

“Yo! Kẻ tình nghi về rồi à?”

“Cút.” Khâu Triệt giật lấy miếng thịt ném cho con chó.

Bữa trưa hôm nay ở quán ăn Khâu Triệt và Đại Xuyên gọi món thịt cừu luộc và rượu lúa mạch cao nguyên mà cô mang từ Xigaze đến. Nhưng chưa uống được mấy ngụm cảnh sát đã đến rồi, Đại Xuyên muốn đi theo nhưng bị cảnh sát từ chối.

“Cẩn thận đừng để bị cắn!” Đại Xuyên kêu lên. Nhìn từ phía anh ta, ngón tay của Khâu Triệt nhìn như bị răng chó giữ lại…

Khâu Triệt rụt tay lại, dùng khăn giấy lau tay cười đùa đáp: “Không sao đâu.”

Cô thích trải nghiệm trên bờ vực nguy hiểm, thích cảm giác vui sướng khi thoát khỏi những lần nguy hiểm trong gang tấc.

Miếng thịt bị chó con cắn hai miếng rồi nuốt xuống, ăn xong còn liếm liếm khóe miệng, lại ngẩng đầu tiếp tục dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm Khâu Triệt, giống như miếng thịt này không đủ để thỏa mãn nó.

Đại Xuyên kéo một chiếc ghế “què chân” ở bên cạnh rồi ngồi xuống: “Chiều nay có cảnh sát tìm đến quán trà.”

“Nghe ngóng tình tình của tôi từ anh phải không?”

Đại Xuyên gật đầu: “Hỏi cụ thể thời gian bốn tháng trước cô đến chỗ tôi, còn hỏi cô đã làm những gì nữa.”

Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ là người ngồi ghế lái phụ khi đến hiện trường vụ án.

“Anh có biết bốn tháng trước có một cô gái mất tích ở vùng đất không người gần đây không?”

Khâu Triệt đá vào chiếc ghế gãy chân.

“Biết chứ! Lúc đó anh trai của cô gái đã đến báo cảnh sát, có rất nhiều người đã đi ra tìm cũng nhưng vẫn không tìm thấy, tiếc thật đấy, cô gái đó vẫn còn trẻ vậy mà.”

“Cô ấy chết rồi.” Khâu Triệt lục lọi tìm thuốc lá trong túi, còn lại một điếu cuối cùng, buồn là lại không thấy cái bật lửa đâu.

Đại Xuyên lấy bật lửa ném qua: “Chết thì liên quan gì đến cô?”

Sau khi châm thuốc Khâu Triệt rít một hơi thật sâu, nhịn cả buổi chiều khiến cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng: “Vốn dĩ không có liên quan gì đến nhau hết, nhưng tôi cắm trại gần nơi cô gái bị giết, rồi làm rơi Cửu Cung Bát Quái Đồ ở hiện trường.

Đại Xuyên rõ ràng rất sửng sốt, Khâu Triệt nheo mắt nhìn anh ta.     

“Chết tiệt! Trùng hợp thế! Tại sao lại làm rơi cái đấy ở đấy chứ?”

Khâu Triệt cười khổ, trùng cái mẹ nhà anh, mảnh đất đó vốn dĩ đã có ít người qua lại…

khói mù mịt từ miệng thở ra hòa vào bão cát trước mặt, màu vàng và trắng tương phản lẫn nhau.     ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mỗi khi Tây Bắc có bão cát, Khâu Triệt sẽ nghĩ ra một bài thơ: “Chàng chẳng thấy: Qua sông Tẩu Mã tuyết mênh mang, chân trời bát ngát cát hoe vàng*.”

*Bài thơ Tẩu Mã xuyên hành, phụng tống Phong đại phu tây chinh (走馬川行,奉送封大夫西征), bản dịch của Lê Nguyễn Lưu tại web Thi viện

Bầu trời bao la mênh mông khiến người ta mong chờ trong mơ màng, bởi vì sau trận bão cát sẽ là một ngày nắng đẹp đến kinh ngạc. Đặc biệt là khi khoảnh khắc sương mù kéo dài vô tận, ngồi bên sông nhìn đoàn tàu đi qua sông Đà Đà, có cảm giác hoang vắng như tách biệt khỏi thế giới.

“Có đói bụng không? Tôi đi nấu cho cô bát mì.”

“Không đói.”    

Ngoài việc là ông chủ của một quán trà ngọt, Đại Xuyên còn là một đầu bếp giỏi, quê anh ta ở Ninh Hạ, nhiều năm trước chạy đến thị trấn nhỏ ở đầu nguồn sông Trường Giang này để mở một quán trà và tiệm sửa xe, anh ta kinh doanh từ dịch vụ du lịch nên thu nhập cũng không tệ. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian anh ta lại chọn cách “mất tích”, ra ngoài chơi một đợt, còn đi đâu thì tùy tâm trạng.

Mùa xuân năm ngoái, lần đầu tiên Khâu Triệt đến chỗ anh ta uống trà, thường xuyên qua lại nên hai người đã trở thành bạn tốt.

Nói về cuộc đời mà Đại Xuyên đã phải trải qua, trong sự hài hước có xen lẫn chút chua chát…

Năm đó vì sự cố trong trị liệu mà bố anh ta qua đời, sau đó bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho bố anh ta đã kết hôn với mẹ anh ta, từ đó sống một cuộc sống rất hạnh phúc, đồng thời cũng giải quyết được tranh chấp giữa bác sĩ với bệnh nhân, mọi người đều vui vẻ, tạo phúc cho xã hội.

Đại Xuyên là người duy nhất bị bỏ lại sau cái gọi là “tạo phúc”, vì vậy anh ta lựa chọn chạy trốn.

Có một lần Đại Xuyên say rượu nói với Khâu Triệt những lời này, Khâu Triệt cũng không an ủi anh ta lấy một lời, cô chỉ cùng anh ta uống đến rạng sáng mới rời đi.

Nhưng điều kiện kinh tế của Đại Xuyên cũng khá tốt, đồ ăn đồ dùng đều vượt quá tiêu chuẩn cuộc sống của người bình thường, cực kỳ thoải mái.

Về đời sống riêng tư, tuy nói ngoại hình chỉ trên mức trung bình, cũng mập mờ với một vài người phụ nữ nhưng Đại Xuyên chưa bao giờ quan tâm đến việc tìm vợ hay lập gia đình, cả ngày không uống trà thì làm chuỗi hạt, biến một thanh niên văn vẻ đàng hoàng trở thành một ông chú trung niên.

Có một lần, có mấy cô gái đi du lịch đến uống trà ngọt và gọi thẳng Đại Xuyên là “chú”. Cách gọi này giống như một đòn cảnh cáo cho anh ta, sau đó anh ta cũng tút tát lại bản thân một chút, nhưng chẳng kiên trì được mấy ngày lại quay về bộ dạng ban đầu. Khâu Triệt nói nếu cả đời anh ta cứ như vậy thì dù có thay đổi thế nào cũng không tiến bộ được, chẳng thà cứ làm một ông chủ tự tại, có thêm vài đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng coi như là phúc khí của anh rồi.

“Tôi đi dạo bờ sông một lúc đây.”

Khâu Triệt không nhìn chó, cũng không nhìn Đại Xuyên, tầm mắt có hơi mơ hồ.

“Có cần tôi đi cùng cô không?”

Cô quấn chặt áo khoác gió: “Không cần đâu.”

“Không đói” là giả, nhưng “Không cần” là thật.

Nhưng Khâu Triệt rất giỏi nhẫn nhịn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đại Xuyên nói cô là một người phụ nữ không dễ trêu chọc, Khâu Triệt muốn anh ta nói rõ hẳn ra nhưng anh ta lại chẳng hó hé lấy một câu.
Rời khỏi quán trà, Khâu Triệt lấy điện thoại di động ra tìm danh bạ liên lạc, thời gian ba ngày đến rồi, cô phải gọi cho Nghệ Tư Trúc. Trong ba năm phiêu bạt dù có ở đâu, cứ cách ba ngày cô sẽ lại gọi cho Nghệ Tư Trúc, chính xác y như thể đồng hồ sinh học khắc trong xương cốt.

Một nửa điếu thuốc cuối cùng cháy trong hoàng hôn giống như những ống khói thu nhỏ của những ngôi nhà bên cạnh, cô đơn và xa cách không thể chạm tới, bị một cơn gió thổi bay, bay đi không còn một dấu vết.

Điện thoại vừa gọi đến Nghệ Tư Trúc đã lập tức bắt máy, không cần nghĩ cũng biết là đang cầm chặt trong tay.

“Alo, Triệt Triệt.”

“Anh.”

“Triệt Triệt” là biệt danh mà Nghệ Tư Trúc đặt cho cô, gọi lên có cảm giác giống như một đứa trẻ mẫu giáo ngây thơ. Mỗi lần Khâu Triệt nghe đều cảm thấy buồn cười.

“Đang ở đâu đó?”

“Tangola.”

“Sao lại đến Thanh Hải Lạp rồi? Bên đó lạnh, nhớ mặc ấm một chút.”

Sau khi tránh một chiếc xe tải màu đỏ đi qua, Khâu Triệt hỏi: “Gần đây ở nhà sao rồi?”

“Vẫn ổn, chỉ là nhớ em… Bố mẹ anh đều nói nhớ em.”

“Đợi một thời gian nữa rồi em sẽ quay về.”

Lâu ngày tha hương, Khâu Triệt suýt chút nữa thì quên bản thân là người Thượng Hải, Nghệ Tư Trúc không phải anh trai ruột của cô, nhưng anh đối xử với Khâu Triệt chẳng khác nào người thân, thậm chí còn tốt hơn cả anh trai ruột. Hai người chơi với nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã.

“Lần nào em cũng nói vậy, nhưng có lần nào quay về đâu.”

Khâu Triệt nghe ra một tia oán trách: “Lần này em chắc chắn không nói dối anh.”

“Vậy được, khi nào quay về thì báo trước với anh một tiếng, anh ra sân bay đón em, vẫn còn tiền tiêu vặt chứ?”

“Vẫn còn, tiêu không hết.”

“Triệt Triệt…”

Nghệ Tư Trúc muốn nói lại thôi

“Anh, em còn có việc nên cúp máy trước nhé, lần sau lại gọi cho anh.”

Vừa cúp điện thoại, đưa tầm mắt ra xa đã có thể nhìn thấy dòng sông đang chảy xiết.

Trời nói trong là trong, dù ban ngày có giông gió thế nào thì chạng vạng tối cũng giống như tiếng chuông tan học, tạm thời khiến tất cả mọi thứ trở lại với yên tĩnh.

Khâu Triệt chậm rãi đi bộ đến bờ sông, khoảng mười phút nữa sẽ có một chiếc xe lửa chạy qua đây chở đầy những hành khách.

Cô quay đầu lại nhìn lên thấy chiếc cờ gió màu đỏ trắng bị gió thổi căng bay từ đông sang tây, trên cờ gió có mấy con quạ nhanh nhẹn bay qua, từ nam qua bắc.

Tầm mắt cô hạ xuống, cách đó không xa có một bóng người đang đi dọc theo con đường nhỏ, cuối con đường là bờ sông Đà Đà, cũng là nơi Khâu Triệt đang đứng.
Phản ứng đầu tiên của cô là nấp sau lớp bụi quan sát người đàn ông kia.

Bóng người kia rất giống, cũng là dáng người cao gầy, nhưng lần này không biến mất mà đi thẳng đến bờ sông.

Khâu Triệt không di chuyển, tiếp tục nhìn anh ta đi tới, mỗi một bước đều nhìn thấy rõ ràng, đến khi chỉ cách nhau khoảng năm mét cô mới rời tầm mắt.

Ném tàn thuốc lá xuống dưới chân, đến chạng vạng tối nhiệt độ không khí giảm mạnh khiến Khâu Triệt cảm thấy sảng khoái, đầu cũng không còn cảm thấy đau nữa. Sau khi ánh lửa được dập tắt, cô nhặt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Người đàn ông giẫm lên đá tiến lại gần, đôi giày martin màu đen nghiền nát đống gạch vụn trong tầm mắt của Khâu Triệt, cô quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt kia.

Hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play