Chiếc xe đang tăng tốc trên đường, và đường cao tốc Thanh Hải- Tây Tạng kéo dài thẳng tắp về đường chân trời, chia khu vực này thành hai, khu bảo tồn thiên nhiên Hoh Xil ở phía tây và Khu bảo tồn thiên nhiên Tam Giang Nguyên ở phía đông.

Khâu Triệt đã đi trên con đường này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi qua, cô đều có cảm giác như đã đi qua cả một đời, những ngọn núi phủ tuyết và hoa dại đang nở rộ dọc theo con đường này, những người hành hương đo độ dài bằng bước chân của họ, những người trẻ tuổi đi bộ và những con chó hoang bước từng bước chân.

Gió khô trên cao nguyên làm tóc cô rối tung, nhưng Khâu Triệt lại muốn nó rối hơn nữa, cô thích cảm giác được gió lướt qua, giống như bàn tay của thần đang xua tan sương mù.

Sau khi đi qua một con suối không bị đóng băng, đoàn xe lại dừng lại ở Ngũ Đạo Lương.

Ngũ Đạo Lương là một thị trấn, ở đây không có bốn mùa, quanh năm chỉ có mùa đông, ơ nơi này hàm lượng oxy rất thấp, được coi là đoạn đường khó khăn nhất của tuyến Thanh Hải - Tây Tạng.

Khâu Triệt đã không ngủ từ khi lên xe lại, nhìn thấy bãi đậu xe, cô đoán có thể cô sẽ ăn ở đây, nhưng cô lười không muốn hỏi.

Dự án này không thiếu lãnh đạo, Bành Giai Minh thích tham gia vào cuộc vui, anh ấy là người tích cực nhất trong toàn bộ đội dự án, chỉ cần Kỷ Quyên dẫn đầu, anh ấy nhất định sẽ đi theo.

Về phần Cam Lâm, anh không thể hiện nhiều và không nói nhiều, nhưng anh có thể phát huy tác dụng trong những thời điểm quan trọng, ba người còn lại thì đều rất Phật hệ*, đặc biệt là hai chuyên gia học thuật đang đắm chìm trong các cuộc thảo luận mà không quá quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt khác.

*佛系青年 "Thanh niên Phật hệ" là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả.

Vừa bước xuống xe, Khâu Triệt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên đường - Anh Tài Nhân, đang đứng ở đầu xe và vẫy tay chào mọi người với một nụ cười nhân hậu.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau!”

Mấy ngày trước ở Gulmud, Tài Nhân đã đưa từng người một đến trạm dịch, nhưng bây giờ anh ấy lại đón họ ở một địa điểm khác, giống như người lớn trong nhà vậy.

Tuy nhiên, còn có một người đàn ông mặc quần áo Tây Tạng đứng bên cạnh anh ấy, người này có thể được coi là người Tây Tạng bản địa.

Sau khi mọi người chào hỏi nhau, họ giới thiệu lẫn nhau. Người đàn ông Tây Tạng này tên là "Tang Kiệt”, anh ấy đến từ làng Thố Trì, thường kiếm sống bằng nghề chăn gia súc, anh ấy cũng là thành viên của đội tuần tra và bảo vệ làng. Khi không bận rộn, anh ấy sẽ đến chùa để làm công việc tình nguyện.

"Anh Tài Nhân, đoạn đường còn lại trông cậy vào anh."

Đào Tấn chắp tay, lái xe chuyên nghiệp của đoàn xe thật khiêm tốn, xem ra con đường phía dưới cũng không khó lái như vậy.

Kỷ Quyên nói với Khâu Triệt: "Đào Tấn và những người khác sẽ chỉ đưa đến đây thôi, sau đó anh Tài Nhân và những người khác sẽ đưa chúng ta đi tiếp."

Nói đến đây, Đào Tấn và một số tài xế khác vẫy tay chào mọi người rồi lái xe quay về trong một chiếc ô tô và để lại ba chiếc cho bọn họ.

Thời gian bên nhau quá ngắn, Khâu Triệt cũng không có nhiều cảm xúc đối với sự ra đi của bọn họ, hiện tại đầu cô choáng váng, nửa đoạn đường sau cô hơi say xe nên không được khỏe. Cô tìm một chai nước, uống vài ngụm, ném nó trở lại xe và đi vào phòng tắm với Kỷ Quyên.



"Tiểu Khâu, có vẻ như sắc mặt của em không được tốt lắm, có chuyện gì vậy?"

"Say xe…"

"Chị có thuốc say xe này."

"Không sao đâu ạ."

Hai người nói chuyện rồi bước vào căn phòng bên cạnh. Sau khi kết thúc công việc, Khâu Triệt đi ra trước, theo sau là Kỷ Quyên đang rửa tay. Vòi trong bể hơi bị kẹt, nước phụt ra khiến Khâu Triệt ướt cả người.

Cô thản nhiên phủi nước, nghe Kỷ Quyên nói: "Tiểu Khâu, em còn giận Cam Lâm sao?"

“Cái gì?"

Hai người nhìn nhau, Kỷ Quyên lại nói: "Cả đoạn đường em không nói gì với Cam Lâm."

“Em bị say xe."

"Không tức giận thì tốt. Khi cậu ấy nhìn thấy linh dương Tây Tạng bị thương, cậu ấy còn không cho chị gọi cho em dậy, cậu ấy bảo em còn đang ngủ."

Khâu Triệt lắc bọt nước trên tay: "Chị Quyên, em đói rồi."

"À?"

Cô đứng trong nhà vệ sinh nói đói, Kỷ Quyên nhìn dáng vẻ gầy gò của Khâu Triệt với vẻ mặt đau khổ của một người mẹ già: "Chuẩn bị ăn cơm rồi, chúng ta đi thôi."

"Được."

Khâu Triệt vừa đi vừa sờ cái bụng gần như xẹp lép thành đường chân trời, cô đã chuẩn bị để có thể ăn được cả một con bò.



Địa điểm ăn uống là nhà hàng bên cạnh khu dịch vụ, ẩm thực Tứ Xuyên, môi trường ở mức trung bình, có một chiếc ấm đun nước đặt trên chiếc bếp lò kiểu cũ, vòi ấm bốc hơi kêu "tu tu" đang tiếp tục sôi.

Tuy rằng hoàn cảnh không dễ chịu, nhưng đồ ăn rất ngon, Khâu Triệt không nói một lời ăn một bát cơm lớn, ăn xong liền rời khỏi bàn.

Thuốc say xe mà Kỷ Quyên đưa cho trước bữa ăn đã có tác dụng, ấm no sinh dục vọng, cơn thèm thuốc lá của cô nhanh chóng nổi lên, cô ngồi xổm xuống một khoảng đất trống ở lối vào của nhà hàng, định hút thuốc.

Trước đấy trong nhà vệ sinh, những gì cô nói với Kỷ Quyên thực ra là nửa thật nửa giả, khi họ đến gần Ngũ Đạo Lương, cô nhận thấy có một chiếc ô tô đang theo sau họ, khi xuống xe ở Ngũ Đạo Lương, người lái chiếc xe đó cũng dừng lại, và vào phòng tắm cùng lúc với Khâu Triệt.

Chiếc xe hiện đang đậu phía sau đoàn xe của họ, nhưng tài xế đã đi rồi.

Khâu Triệt hiếm khi muốn nhớ mặt người qua đường, trong những người cô gặp trong những ngày này, cô chỉ từng nghiêm túc quan sát mỗi Cam Lâm và khuôn mặt của anh đã in sâu vào tâm trí Khâu Triệt như một vết khắc, rất rõ ràng, kể cả lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Đang định châm điếu thuốc, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bật lửa, Khâu Triệt quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng bên cạnh mình, đồng thời châm một điếu thuốc.

Anh ta có nước da ngăm đen, để râu, mặc một chiếc áo khoác phao màu đen đã sờn, da tay rất thô ráp, trên ngón trỏ quấn một miếng băng cá nhân, lớp ngoài hơi bẩn, có vẻ như là đã được dán trong một thời gian dài.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Khâu Triệt, anh ta quay đầu lại, "Cô không mang theo bật lửa à?"

Khâu Triệt lấy nó ra khỏi túi, lắc nó với người đàn ông và ra hiệu rằng cô có nó. “Cô nhóc là người ở đâu thế?”

“Thượng Hải.”

Giọng điệu Khâu Triệt bình thường, cô đã quen nói chuyện với người qua đường, rời đi nơi này rất có khả năng sẽ không gặp lại, cho nên anh ta có nói gì cũng không quan trọng.

“Cô tới đây du lịch à?”

Người đàn ông hút thuốc rất nặng, nhìn bao thuốc, hẳn là một loại thuốc lá địa phương rất rẻ tiền.

“Ừ.” Phủ nhận thì cô sẽ phải dùng chuyện khác giải thích, rất phiền phức nên cô thừa nhận luôn.

“Cô bé, đừng lang thang một mình, nghe chưa? Cách đây không lâu, ở bên kia sông Đà Đà, trong vùng đất không người ở biên giới Thanh Hải-Tây Tạng có một cô bé đã chết bên hồ."

Trong tiềm thức Khâu Triệt nghĩ đến Cam Tinh, nếu tình huống là như vậy, thì đúng là chuyện anh ta đang nói.

“Tôi chưa từng nghe qua, tôi cũng không có đi lung tung.”

“Nhìn cô có vẻ là một cô bé trung thực, đừng chỉ nghe thôi, mà nhất định phải để trong lòng đi.”

Cô thành thật sao? Nếu Nghệ Tư Trúc nghe thấy những lời này, anh ấy có lẽ sẽ bật khóc, và anh ấy sẽ trực tiếp gửi một vạn tiền mặt để tỏ lòng vui mừng.

“Tôi sẽ không đi chỗ nguy hiểm, yên tâm.” Mặc kệ đối phương có lắm mồm hay không, thì cũng là có ý tốt, Khâu Triệt không thể bỏ qua.

Lúc này, Cam Lâm đi từ trong nhà hàng ra, lạnh lùng nhìn Khâu Triệt.

Người đàn ông hút điếu thuốc cuối cùng, thản nhiên ném tàn thuốc xuống đất rồi đút tay vào túi chiếc áo khoác bông cũ kĩ bỏ đi.

Phương hướng anh ta rời đi là chiếc xe đi theo Khâu Triệt suốt đoạn đường, nhưng anh ta chỉ lướt qua chiếc xe đó, quay lại và tiến vào điểm mù mà cô không thể nhìn thấy, không bao giờ xuất hiện nữa.

"Người đàn ông đó là ai? Cô có biết anh ta không?"

"?"

Khâu Triệt ngẩng đầu lên, thở ra một làn khói về phía Cam Lâm, với cảm giác thờ ơ chẳng hề để ý.

"Cô đã đắc tội với ai thế?”

Dường như Cam Lâm không nhịn được nữa, giọng điệu dồn dập.

“Có liên quan đến anh sao?”

Khâu Triệt dùng giọng điệu ban nãy trả lời lại, hai mắt bị cay mùi khói nên híp lại nên cũng không biết liệu cô có đang cáu không.

Lúc lại mở mắt ra… Khâu Triệt giật mình, suýt nữa ngả đầu lên, “Anh đang làm gì vậy?!”

Cam Lâm ngồi xổm trước mặt Khâu Triệt, đôi mắt anh vẫn nhìn cô.

”Cô nhóc này."

"...”

Những từ quen thuộc mà cô đã nghe rất nhiều lần trong quá khứ giờ đã mang một màu sắc mới. Khâu Triệt cảm thấy lỗ chân lông trên khắp cơ thể co lại, cô nhận ra đó là một phản ứng theo bản năng.

Sương khói tiếp tục bay lên, Khâu Triệt bị hun đến chảy nước mắt. Nước mắt chảy xuống khóe mắt, thành một đường dài và mảnh.

“Tôi đâu có quát cô đâu…” Cam Lâm giơ tay lên, lau không được, mà không lau cũng không được, tay anh hơi run rẩy.

Khâu Triệt giơ điếu thuốc lên: “Khói cay mắt, từ lúc bỏ tã là tôi đã không còn khóc nữa rồi.”

Kể cả khi cha mẹ nuôi của cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Đầu mẩu thuốc lá rơi xuống đất, lần này cô chỉ hút nửa điếu, "Những gì tôi muốn nói có thể hơi khó nghe."

“Hầu hết sự thật đều khó nghe."

"Lại đây."

Khâu Triệt không muốn nói điều đó ở lối ra vào nhà hàng, vì vậy cô đi đến một của hàng không biết đã đóng cửa ngừng kinh doanh từ năm nào tháng nào ở phía đối diện, Cam Lâm theo sát cô.

Căn nhà rất cũ nát, mái lợp bằng ngói, quanh năm hứng nắng hứng gió nên có hơi dột nát, xem ra đã mấy năm rồi không có ai ở.

"Mối quan hệ của anh với em gái anh thế nào?"

Khâu Triệt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Cam Lâm sau khi nói, và nói thêm: "Ý tôi là, cô ấy có điều gì giấu anh không?"

"Tiểu Tinh rất cá tính, xung quanh không ai có thể kiểm soát em ấy ngoại trừ tôi."

Khâu Triệt gật đầu, xem ra là một người anh trai nghiêm khắc.

"Vì vậy, để tôi không quản được em ấy, em ấy rất ít nói với tôi về công việc của mình."

"..."

Khâu Triệt chỉ vào chóp mũi của Cam Lâm, "Anh trông rất hiền từ mà nhỉ.”

Hiền từ? Cô suy nghĩ lại rồi hẵng nói.

Cam Lâm nhướng mày, tỏ vẻ không đồng ý.

"Được rồi, không đùa nữa, tôi muốn nói là có thể Cam Tinh đã động chạm đến lợi ích của một số người, hoặc nhìn thấy điều gì đó mà cô ấy không nên nhìn thấy, vì vậy cô ấy mới bị giết."

"Mấy năm gần đây Tiểu Tinh… đã quen biết rất nhiều người. Loại người nào cũng có, tôi cũng không chắc nữa."

"Anh không chắc chắn, vì vậy nên anh mới bắt lấy cọng rơm rạ là tôi, đúng không?"

Bị chọc thủng, Cam Lâm cúi đầu một lúc lâu rồi cười một cách khó hiểu, Khâu Triệt không biết anh ta đang cười cái gì, nhưng trong một khoảnh khắc, cô nhớ đến cảnh Cam Lâm vuốt ve con linh dương Tây Tạng. ( truyện trên app T𝕪T )

"Nếu như cái chết của Tiểu Tinh có liên quan đến cô, tôi sẽ không buông tha cho cô. Nếu không liên quan đến cô, vậy không ai có thể động đến cô, tôi đối xử với 'Bù nhìn' như vậy đấy."

?

Sao cô lại thành bù nhìn rồi?

Ánh mắt cuối cùng của Cam Lâm không che giấu, anh không nói đùa, Khâu Triệt biết điều đó.

Cô là người đã nói rõ quan điểm của mình trước, nhưng cuối cùng cô lại bị những lời nói của Cam Lâm lấn át.

Thấy Khâu Triệt im lặng, Cam Lâm nhìn lông mày của cô, "Tôi nghe chị Quyên nói cô bị say xe."

"Khỏi rồi."

"Khỏi nhanh thật."

"Tuổi trẻ mà."

Khâu Triệt nhớ đến "thanh niên lớn tuổi" mà Kỷ Quyên đã nói, cô hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"

Cam Lâm nhăn mày lại, không rõ lắm Khâu Triệt hỏi tuổi có liên hệ gì đến chuyện trước đó, nhưng vẫn trả lời.

“Hai mươi chín.”

Chỉ lớn hơn Khâu Triệt hai tuổi, thế thì sao anh là thanh niên lớn tuổi được?

Đột nhiên có tiếng xiềng xích chuyển động, "xoảng xoảng", hai người nghe tiếng liền nhìn sang, một con chó ngao Tây Tạng to lớn màu đen không biết từ đâu lao ra, lè lưỡi thở hổn hển, giương đôi mắt đen láy. giống như lỗ đen nhìn chằm chằm hai người, rất không thân thiện.

Khâu Triệt cẩn thận nhìn con chó ngao Tây Tạng này, hay lắm, nó lớn hơn con chó bảo vệ trong cửa hàng Đại Xuyên hơn mười lần. Sự chú ý của cô đều tập trung vào chó ngao Tây Tạng, nhưng sự chú ý của Cam Lâm lại dành cho Khâu Triệt, "Cô là cô gái đầu tiên tôi thấy không sợ chó ngao Tây Tạng đẩy."

“Đã buộc rồi mà, sợ cái gì.”

Giọng điệu của Khâu Triệt nhẹ nhàng, cô thật sự không sợ.

Vừa rồi hai người nói chuyện nghiêm túc, nhưng chớp mắt đã bị con chó ngao Tây Tạng này cắt ngang…

"Trong nhà không có người ở, sao lại bị xích ở đây?" Khâu Triệt tự nhủ.

“Bảo vệ tài sản cố định.”

Khâu Triệt đảo mắt nhìn anh ta, “Có cần bảo vệ ngôi nhà này không?”

“Cùng một vật có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau.”

“Thầy nói đúng.”

Cam Lâm hừ một tiếng không nghe được, ậm ừ, quay người bỏ đi.

Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh, bỗng dưng lại cảm thấy đáng yêu.

Hóa ra những người có khuôn mặt lạnh lùng đôi khi cũng có thể dễ thương.



Anh Tài Nhân dành thời gian cho mọi người đi vệ sinh sau khi ăn xong, và khi gần đến giờ, anh ấy gọi mọi người lại và đưa ra một số điều cần chú ý, về cơ bản là dành cho tài xế.

Khâu Triệt đứng quay lưng về phía mặt trời nên không đeo khẩu trang chống nắng, cô chăm chú lắng nghe tiếng quan thoại Tây Tạng độc nhất vô nhị của anh trai Tài Nhân, cô không biết tai mình bỏng rát vì nắng chiều hay ai đó trong lòng không ngừng nhắc đến cô…

“Tam Giang Nguyên của chúng tôi trông rất đẹp. Sông Trường Giang, sông Hoàng Hà và sông Giang Đô đều bắt nguồn từ đây. Thực tế, nói thẳng ra, nó giống như một miếng bọt biển khổng lồ, nó hút nước rồi từ từ nhả ra, tạo thành đầm lầy. Một số chỗ trũng thấp tạo thành hồ, nếu chẳng may đi nhầm vào chỗ đấy thì khó ra lắm. Một lúc sau tôi dẫn đường, Tang Kiệt lái một chiếc, những người còn lại lái chiếc khác, chỉ cần đi theo phía sau, đừng để lạc đường."

Một đám người lần lượt gật đầu, mặc kệ có lái xe hay không, đều bày tỏ mình đang cẩn thận lắng nghe, nếu thuận lợi, đêm nay sẽ đến thôn Thố Trì, nếu không thuận lợi, họ lại tính tiếp.

Trước khi đi, Khâu Triệt lấy thức ăn thừa đổ vào chiếc bát sứ vỡ mất một góc trước mặt chó ngao Tây Tạng, nó cụp đôi mắt đen xuống, cắn vài miếng lớn ăn hết rồi liếm khóe miệng nằm xuống, nhìn dõi theo hướng đoàn xe đang rời đi.

Khâu Triệt nghĩ, có lẽ trong một thời gian dài, nó đã tiễn đi hết đợt này đến đợt khách du lịch khác như thế này, sau đó tiếp tục canh giữ ngôi nhà trống rỗng này, mà thời gian càng dài hơn, người và động vật không thể giao tiếp với nhau, chứ đừng nói là hiểu nhau.



Trong chiếc xe mà Khâu Triệt đang ngồi, anh trai Tài Nhân thay Cam Lâm làm tài xế, anh đổi sang chỗ phía sau người phụ lái và ngồi cạnh Khâu Triệt.

Sau khi Kỷ Quyên lên xe, cô ấy phân phát đồ ăn nhẹ cho mọi người, Khâu Triệt mở một túi tôm khô và thịt bò khô, chiếm được tất mấy món ngon nhất, người thắng trong giành đồ ăn vặt.

Đang ăn ngon lành, cô phát hiện ánh mắt bên cạnh đang nhìn thẳng vào mình, quay đầu lại, “Đang nhìn cái gì vậy?”

Cam Lâm nhướng mày, chậm rãi quay người lại.

Khâu Triệt hiểu ý của anh, đúng là cô vừa mới ăn xong, nhưng sau khi hết say xe cô lại ăn ngon đến lạ.

Cam Lâm quay lại, nhưng Khâu Triệt thì không, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Cam Lâm và bàn tay tự nhiên buông thõng trên chân, những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay…

Cô cắn một miếng thịt bò khô.

Khung cảnh hai bên đường nhanh chóng vụt qua, đồ ăn vặt trong tay cũng đã ăn sạch, Khâu Triệt lấy tai nghe ra nghe nhạc, vừa chọn xong một bản nhạc, Cam Lâm đã vươn tay cầm lấy tai nghe bên trái…

"Cảm ơn", anh dựa vào thành ghế sau, khi khúc nhạc vang lên thì anh cũng nhắm mắt lại.

《welcome to wonderland》giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, Khâu Triệt rất thích lời bài hát.

"Chào mừng đến với Alice ở xứ sở thần tiên, mọi thứ bạn muốn đều ở đây."

Khâu Triệt nhìn theo dây cáp tai nghe từ tai Cam Lâm xuống, vòng qua cổ đến ngực anh, nơi khẽ nhấp nhô lên xuống là nhịp tim của anh.

Thu hồi tầm mắt, Khâu Triệt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh cứ lướt qua trước mắt, nhưng lại không thể nào bước vào trái tim cô.

Ở ghế trước, Kỷ Quyên và anh Tài Nhân đã nói chuyện suốt chặng đường, từ cuộc sống của người Tây Tạng đến những thay đổi môi trường ở Tam Giang Nguyên trong những năm gần đây, các chủ đề ngày càng trở nên cao cấp hơn.

Lúc đầu lái xe suôn sẻ, Tài Nhân đã dẫn một số ô tô ra khỏi khu vực đầm lầy một cách an toàn bằng kỹ năng lái xe xuất sắc của mình, trong lúc đấy có mấy sự cố nhưng không có gì nguy hiểm.

Cho đến khi một dòng sông ngăn cản trước mặt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play