Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Trong tòa biệt thự mang phong cách châu Âu ở ngoại ô, cổng đã được khóa kín. Đêm tối bao trùm khắp nơi, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, lờ mờ có thể thấy được ánh đèn u ám từ trong biệt thự hắt ra.
Mùa đông lạnh buốt vừa tràn về trên thành phố ven biển này, từng trận gió rét cắt da cắt thịt táp vào khuôn mặt mềm mại của Úy Trì Hy, cô vội đóng kín tất cả cửa sổ trong phòng, kéo rèm cửa lại, chạy đến cái lò sưởi âm tường nhóm lửa lên.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng mười hai giờ đêm. Cứ cách một lúc Úy Trì Hy lại mở cửa sổ nhìn xuống xem cổng lớn dưới lầu đã được mở ra chưa, chiếc xe thể thao
Lamborghini màu đỏ đã đi vào cổng chưa. Cái lò sưởi trong phòng tắt rồi lại được nhóm lên, cửa sổ hết đóng rồi lại mở ra, cô đã chờ trong ngôi biệt thự này được sáu
giờ.
Bây giờ, cô đã tròn mười sáu tuổi, không còn là cô bé gái mũm mĩm nhí nhảnh nữa. Cô đã cao lớn, hơn nữa còn có dáng người đẹp đến khó tin.
Vào năm cô mười ba tuổi, Đinh Tiếu Tiếu từng hỏi cô sau này lớn lên muốn gả cho ai?
Cô trả lời muốn gả cho papa, sau đó Tiếu Tiếu trợn to mắt hoảng sợ, la lên: "Papa chỉ có thể cưới mẹ, không thể lấy con gái, đồ ngốc."
"Nhưng mà, cả đời này mình chỉ muốn ở với papa. Mình không muốn papa kết hôn với người phụ nữ khác!" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên cãi lại.
"Papa chỉ có thể cưng chiều cậu, nhưng không thể yêu cậu nha." Đinh Tiếu Tiếu lúc lắc cái đầu quả dưa của mình, Úy Trì Hy lúc nào mở miệng cũng papa, cô nghe đã rất nhiều năm, nghe đến mức sắp đầy cả lỗ tai.
"Khi mình còn nhỏ, những đứa trẻ trong tổ chức nói, nếu gọi ông chủ là papa thì sẽ được yêu thương."
"Cưng chiều và yêu là hoàn toàn khác nhau, dù sao cũng không thể kết hôn với papa, chỉ có thể đi lấy chồng."
Thật sao? Không thể kết hôn với papa? Úy Trì Hy nhíu lại đôi mày lá liễu, bởi vì những lời này của Đinh Tiếu Tiếu mà cảm thấy thật phiền não: "Vậy mình phải làm sao bây giờ? Mình chỉ muốn kết hôn với papa!"
"Chuyện này không phải quá đơn giản sao, chỉ cần đừng gọi ông ấy là papa thôi!" Đinh Tiếu Tiếu phát biểu một câu kinh người.
Bởi vì câu nói này mà từ đó về sau cô không còn gọi anh là papa nữa.
Nghĩ đến đây, Úy Trì Hy cười khẽ, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, cô cần phải tắm cho thơm ngát đợi anh về.
Kể từ khi cô không hề gọi anh là papa cách đây ba năm, Úy Trì Thác Dã cũng bắt đầu trốn tránh cô, thậm chí là thường xuyên không về Xích Long bảo, nhất quyết ở lại biệt thự ngoại ô này. Nửa đêm cô vẫn thường chạy vào phòng ngủ vốn dĩ thuộc về anh, muốn giống như trước đây, ôm chân anh ngủ, liên tưởng đến thân mình ấm áp của anh, thậm chí muốn bị anh đá một cái tỉnh ngủ. Nhưng cái cô thấy chỉ là một chiếc giường trống rỗng, nhịn không được mà khóc thút thít. Tại sao lại không thể quay về những ngày như trước kia?
Anh có bao nhiêu đàn bà? Anh có phải đã sớm quên mất sự tồn tại của cô? Anh có biết cô cũng đã trưởng thành? Anh có biết... Cô rất nhớ anh không?
Úy Trì Hy ra sức lắc thật mạnh đầu mình, cô muốn thoát khỏi những ý nghĩ làm cho cô đau đầu. Cô sợ trong phòng anh có giấu đàn bà, sợ hãi anh vĩnh viễn không để ý đến cô nữa...
Ngoài trời thật là lạnh, vì đã có lò sưởi âm tường nên nhiệt độ trong phòng đã nhanh chóng ấm lên.
Cô đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, hơi nước dày đặc khắp phòng tắm, gương cũng trở nên mơ hồ. Cởi quần áo để lộ ra thân hình trần truồng của mình, phản chiếu loáng thoáng lên chiếc gương mờ hơi nước là đôi bồng đào no đủ dựng thẳng đứng lên, giữa hai chân là nhúm lông non mềm trông có vẻ hết sức gợi cảm.
Cô ngắm nhìn cơ thể mình qua gương, mấy năm nay mỗi một cm trên cơ thể đều thay đổi cũng làm cô vui mừng xen lẫn sợ hãi. Cô đã từng thấy những người phụ nữ kia
của anh, đều rất xinh đẹp, gợi cảm, nảy nở.
Mỗi năm tăng thêm một tuổi là cô càng nhận rõ tình cảm của mình. Cô đối với anh đã qua rồi tính ỷ lại thuở thơ ấu, vào thời điểm cô hiểu thế nào là tình yêu, thì mới phát hiện anh đã ở thật sâu trong trái tim mình.
Sau khi Úy Trì Hy tắm xong không một mảnh vải che thân nhanh chóng leo lên chiếc giường lớn của Úy Trì Thác Dã, chui vào tấm chăn to màu đen của anh. Đêm nay, cô không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, cô đã mười sáu tuổi. Cô không muốn anh tiếp tục thờ ơ với cô!