Giang Tuyết Nhi khẽ c ắn môi dưới.

Cô gần như đã dành cả đời để yêu Thác Dã, chẳng lẽ lại buông xuôi hạnh phúc của mình chỉ bởi vì một cô gái có lai lịch không rõ ràng sao? Cô không muốn, không bao giờ muốn, việc này còn thống khổ hơn cả việc lấy mạng của cô!
“Nếu vậy, tôi xin nói thẳng.

Cô Lăng, cô yêu Thác Dã chứ?” Những lời này, cô đã muốn hỏi lâu rồi.
Yêu anh ta sao? Tim Lăng Vũ Hi đột nhiên run lên.

Có lẽ vấn đề này, ngay đến chính bản thân cô cũng chưa từng muốn nghĩ đến.

Giang Tuyết Nhi vậy mà lại hỏi như muốn bóc trần cô ra.

Nhưng cô yêu anh ta sao?
Thật lạ là cảm giác này sao lại quen thuộc đến vậy, yêu —— là gì?
Dường như có một mũi kim đâm vào đau buốt, cắm sâu vào trái tim cô.

Nếu như yêu một người phải thống khổ như vậy, thì cô thà rằng không yêu!
Cặp lông mày lá liễu nhíu chặt, cô cắn răng, hít sâu một hơi, nhắm lại đôi mắt chua xót, cố đem những giọt nước đang muốn tràn mi bức trở về.

Sau đó, cô từ từ mở mắt, kiên định lắc đầu.

Cô không muốn yêu như vậy!
Nhưng mà, động tác này, lọt vào mắt Giang Tuyết Nhi, lại khiến cô có một cảm giác vui mừng như trút được gánh nặng: “Cô Lăng ý cô là, không yêu Thác Dã sao?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi lại.

Đáp án này đối với cô mà nói, quá mức quan trọng.

Nhưng cô lại sợ Thác Dã yêu cô ấy hơn, nếu vậy, chỉ dựa vào mỗi việc mang thai, Giang Tuyết Nhi cô chắc chắn sẽ bị Knock-out!
Cho nên, cô thật sự rất sợ Lăng Vũ Hi sẽ tranh giành Thác Dã với cô.

Cô vô cùng sợ hãi.

Cô một chút cũng không nắm chắc.

Cho dù bản thân đã yêu Thác Dã nhiều năm rồi, cô vẫn không thể nắm chắc.

Cho dù Thác Dã sẵn lòng cưới cô, cho cô danh phận bà Úy Trì, cô vẫn luôn thấy tự ti!
Chỉ vì, cô quá yêu Thác Dã, cũng quá sợ mất anh, nên mới thấy sợ hãi và lo lắng như vậy!
Có lẽ cứ mỗi một câu Giang Tuyết Nhi hỏi, lại khiến cho trái tim Lăng Vũ Hi lại đau thắt một lần.

Vì sao, chuyện này lại khiến cô vô cùng đau đớn như vậy? Lăng Vũ Hi tự hỏi chính mình, cô thật sự không yêu anh ta sao?
Nếu như không yêu, tại sao sau khi cô bị anh ta c**ng bức và ép buộc như thế, vậy mà không hề thấy hận, ngược lại còn thấy đau khổ vì đã cự tuyệt anh ta?
Nếu như không yêu, vì sao lại hết lần này đến lần khác, bất luận mất bao nhiêu công sức, cuối cùng nhất định đều sẽ thỏa hiệp với anh ?
Nếu như không yêu, ngay cả khi đã thoát khỏi anh ta, vậy mà không hề có một chút hưng phấn được tung bay như chim sẻ.

Ngược lại còn bị một thứ cảm giác mất mát không thể giải thích nổi quấn chặt?
Nếu như không yêu, tại sao vừa biết anh muốn đính hôn, cô đã rơi lệ đầy mặt, lòng đau như bị dao cắt?
Nếu như không yêu, thậm chí khi mang thai con của anh, mặc cho có bao nhiều đau lòng, cùng không cam lòng, lại vẫn cố chịu đựng một cảm giác ấm áp khó hiểu!
Nếu như không yêu…
Không! Không yêu! Cô không nên yêu như vậy!
Lăng Vũ Hi thống khổ nhắm lại hai mắt, lần nữa lắc đầu.

Cô không nên yêu! Quá đau đớn, cũng quá thê lương!
“Tôi xin lỗi, thì ra Thác Dã mang lại cho cô nhiều đau khổ như vậy.” Giang Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt như bị tra tấn của Lăng Vũ Hi, thầm thở dài nhẹ nhõm, “Cũng thật khó cho cô.

Mang thai con của người đàn ông mà mình không yêu, là đau khổ nhất.”
“Hả?” Lăng Vũ Hi bỗng dưng mở to mắt ra.

Làm sao cô biết?
Giang Tuyết Nhi nhận ra mình lỡ miệng, xấu hổ cười một cái: “Là Thác Dã nói cho tôi biết.

Cô cũng biết, chuyện này, là do hai chúng tôi cùng ra quyết định.”
Cô đang nói dối, cô cũng biết như vậy.

Nhưng trái tim thì đang nảy lên bìch bịch.

Cô không biết mình còn có thể nói dối lưu loát như vậy, gần nhất là nói với người phụ nữ trước mặt, Giang Tuyết Nhi—— cô, mới chính là người Thác Dã yêu nhất! Cho dù Lăng Vũ Hi đã mang thai thì có làm sao.

Làm như vậy chỉ bởi vì Thác Dã yêu cô, không nỡ để cô mang thai phải chịu khổ.

Đúng vậy, Thác Dã đã từng hứa với cô, chỉ cần con mà không cần mẹ.

Anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cô, làm chồng của Giang Tuyết Nhi cô!
“Anh ta… Quyết định của hai người?” Giống như bị sét đánh giữa trời quang, giáng mạnh một đòn, khiến Lăng Vũ Hi tỉnh tảo lại!
“Ùm.” Giang Tuyết Nhi gật đầu, tinh tế quan sát sắc mặt lập tức trắng xanh của Lăng Vũ Hi, đột nhiên thấy không đành lòng.

Nhưng cô lại không thể cho cô ấy hy vọng.

Dù cô ấy không yêu Thác Dã, cũng không thể đảm bảo tương lai cũng sẽ không yêu.

Một người đàn ông ưu tú giống như Thác Dã, yêu anh có lẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cô không thể thiếu cảnh giác! “Đúng vậy, cô Lăng, có thể cô không biết.

Do di truyền, nên từ nhỏ tôi đã mắc bệnh tim bẩm sinh.

Bác sĩ nói đối với tôi việc mang thai, là một chuyện vô cùng nguy hiểm…”
Mỗi lần nhắc đến bệnh tình của mình, Giang Tuyết Nhi liền nhịn không được có chút nghẹn ngào.

Đôi khi, cô thực sự hâm mộ những cô gái khỏe mạnh, có thể vì người mình yêu sinh con đẻ cái.

Còn cô tại sao cô lại không thể! May mắn thay những năm gần đây, cô tìm kiếm danh y, đạt được một số thành công, nhưng vẫn chưa đủ.

Cô tin rằng, sớm muộn gì cũng có ngày, cô nhất định cũng có thể sinh con cho Thác Dã!
Hít sâu một hơi, Giang Tuyết Nhi nói tiếp: “Cũng chính vì như vậy, Thác Dã vô cùng yêu tôi, không nỡ để tôi phải chịu sự đau khổ này, cho nên mới bàn với tôi tìm người sinh con.

Cô Lăng, là một người phụ nữ, có lẽ cô cũng hiểu.

Để cho người đàn ông mình yêu có con với một người phụ nữ khác, là một chuyện đau đớn thống khổ đến mức nào… Nhưng, tôi vẫn phải nhịn.

Đồng ý để cô sinh đứa bé này, là quyết định chung của tôi và Thác Dã.

Do vậy, cô Lăng, tôi thật sự rất cảm ơn cô…”
Thì ra là thế! Trái tim Lăng Vũ Hi lập tức lạnh ngắt giống như rơi vào đáy vực! Dòng nước ấm vừa rồi còn tồn tại trong thân thể, giờ đã biến mất tăm!
Thật lâu, cô mới cất giọng nói khàn khàn, cười lạnh một tiếng: “A, không cần phải cảm ơn!”
Nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Giang Tuyết Nhi, một người phụ nữ dịu dàng như thế, câu cảm ơn hiền lành đến vậy, vì sao khi lọt vào tai cô, lại trở nên vô cùng độc địa?
Cô ấy cảm ơn cô, vì người cô ấy yêu sinh con, a, câu cảm ơn thật quá nực cười.
Nhưng đây là sự thật! Gã xấu xa kia muốn con, nhưng mà người phụ nữ anh ta yêu lại không thể sinh!
Trớ trêu thay, cô giúp anh ta sinh, giúp Giang Tuyết Nhi hoàn thành nghĩa vụ, nhưng lại đổi bằng sinh mạng của Tiger!
Sắc mặt Lăng Vũ Hi giống như tro tàn.

Cơ thể đột nhiên đổ sụp xuống giường.

Nhưng nước mắt lại không thể chảy ra.

Đây chính là sự thật! Sự thật này, so bất cứ đao kiếm nào đều hung mãnh hơn.

Nhưng bi kịch chính là, cô không thể không thừa nhận.

Cô chỉ là một chiếc máy đẻ!
“Tôi thật sự rất biết ơn cô, Cô Lăng, ah không, có thể gọi cô là Vũ Hi không?” Giang Tuyết Nhi nhìn thái độ lãnh đạm của cô, có chút yên lòng, có lẽ cô đã quá lo lắng.

Nhưng Thác Dã rất xem trọng con cái, năm năm trước cô đã biết!
Khi đó, Thác Dã cũng rất xem trọng Tiểu Hi.

Chính vì như thế cho dù đã qua nhiều năm, Tiểu Hi không rõ tung tích, cô cảm giác anh vẫn luôn hoài niệm.

Đủ để thấy, Thác Dã nhất định cũng sẽ rất xem trọng cuc cưng lúc này vẫn còn chưa chào đời kia .
Lăng Vũ Hi một lần nữa nhắm nghiền hai mắt lại, không có ý đáp trả Giang Tuyết Nhi…, Cô mệt mỏi, thật sự, quá mệt mỏi!
“À, Vũ Hi mệt rồi sao? Như vậy, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Giang Tuyết Nhi dịu dàng nói.

Không ngờ lần gặp mặt này lại thuận lợi như vậy, cô thở dài nhẹ nhõm, dường như đã có thể an tâm chuẩn bị cho lễ đính hôn ngày mai rồi.
Cô bước tới trước, ân cần giúp Lăng Vũ Hi đắp kín chăn, nghe nói phụ nữ có thai rất dễ mệt mỏi mà ngủ vùi.
“Đúng rồi, Vũ Hi, ngày mai là lễ đính hôn của tôi và Thác Dã ah, hi hi.

Cô cũng biết lần trước bởi vì cậu nhóc kia… Vũ Hi?” Lúc này cô mới phát hiện, Lăng Vũ Hi đã ngủ rồi, liền ngừng lại, đắp kín chăn xong, mang theo cảm giác như trút được gánh nặng, Giang Tuyết Nhi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cạch!
Ngay lúc cửa một lần nữa bị đóng lại, cô nằm trên giường, mắt trợn trừng, lần này, là một đôi mắt trống rỗng! Nước mắt đã khô cạn, giống như là linh hồn, theo nhau tách rời ra khỏi cơ thể cô!
Ngày mai anh ta vẫn đính hôn với Giang Tuyết Nhi!
Cô bi ai phát hiện.

Tiger thật là ngu ngốc, bất chấp tính mạng, để đổi lấy cái gì chứ?
Chỉ để nằm chờ chết trong phòng bệnh, xem hai người bọn họ đính hôn lần nữa, thậm chí không may trở thành điểm yếu mà gã xấu xa kia đem ra khống chế cô sinh con cho hắn!
Nhưng mà, cô cũng tuyệt vọng phát hiện, cô không thể lại dẫn theo Tiger chạy trốn.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, cô hoàn toàn nhận thức được rằng, Tiger đã không thể chịu được thêm bất cứ loại giày vò nào, không cẩn thận sẽ khiến cậu nhóc mất mạng!
Cuối cùng, thì tất cả những đau đớn đều đã nguôi ngoai, cô không cần lại rấm rức khóc vì anh nữa.

Bởi vì ngay lúc này, cô biết rõ, người anh yêu là Giang Tuyết Nhi!
Cho nên, nước mắt của cô cũng trở nên vô nghĩa, nổi thống khổ của cô cũng trở nên vô cùng lố bịch.
Cuối cùng thì, đáng đời cô.

Lúc ở Florence không nên chui đầu vô lưới, không nên lúc ở lễ đính hôn của anh không biết tự lượng sức mình, rất nhiều rất nhiều cái không nên, cũng kéo theo rất nhiều rất nhiều sai lầm, mới khiến cô lâm vào hoàn cảnh hôm nay, còn có thể oán ai, trách ai đây?
Đúng là bị sét đánh giữa trời quang!
Mà thôi, lòng đã nguội lạnh! Cứ xem như là một cơn ác mộng!
Nếu như sinh con cho anh ta, có thể đổi được tính mạng Tiger, có thể thực sự đổi được sự tự do của cô, vậy thì, cứ quyết định để cho đứa trẻ cùng cô vô duyên này đáp xuống thế gian đi…
Dù sao, cô cũng sẽ không quan tâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play