Màn đêm tối đen, đường phố vắng tanh, chỉ toàn ánh sáng đèn neon, thành phố này được xem là thành phố không ngủ, nhưng lại khiến cho Úy Trì Thác Dã cảm thấy mệt mỏi.
Xe thể thao Porsche chạy êm ru trên đường đến Bệnh viện Xích Long, anh không sao thoát khỏi tâm trạng chán nản tối nay.
Vất vả lắm mới trấn an được Tuyết Nhi, anh cảm thấy quá sức mệt mỏi.
Anh không ngờ rằng, Tuyết Nhi hào phóng như vậy, thậm chí sẵn sàng chấp nhận Lăng Vũ Hi.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, sinh con xong phải rời đi.
Đặt tay trên vô lăng, anh lớn tiếng cười nhạo.

Cô nàng Lăng Vũ Hi này, thực ra không hề muốn sinh con cho anh.

Anh làm sao có thể nói với Tuyết Nhi rằng, cô gái kia thực ra khinh thường anh.

Tất cả mọi thứ, e rằng chỉ đều là nguyện vọng của mỗi mình anh mà thôi!
Reng reng reng.

.

.

.

.

.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh ấn mở tai nghe Bluetooth.
“Lão đại, bên phía châu Âu gặp rắc rối!” Đầu dây điện thoại là giọng nói lo lắng của Đường chủ Xích Long Bang.
Anh khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta phái mật thám đi Châu Âu, đều bị Mafia bên kia giải quyết hết.” Đường chủ tiếc nuối báo cho Úy Trì Thác Dã biết tin tức này.
“Ùm.” Anh nhẹ giọng đáp.

Đối với kết quả này dường như đã được anh dự kiến trước, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy!
“Dường như các băng đảng bên kia tỏ ra bất mãn khi chúng ta nhúng tay vào việc nội bộ Châu Âu.” Đường chủ nói tiếp.
“Trong dự liệu, do bọn chúng can thiệp vào việc nội bộ Châu Á chúng ta trước.

Chúng ta chỉ muốn đáp lễ lại bọn họ.” Úy Trì Thác Dã nhíu mày nói, trong giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi.
“Vâng, đúng vậy, Xích Long Bang từ trước đến nay chỉ hoạt động duy nhất tại Châu Á, bên phía Châu Âu chỉ muốn hỗ trợ chứ không xâm phạm.

Đều do Trạch Lạc Kỳ vi phạm trước.” Đường chủ cũng hiểu mấy năm gần đây, lão Đại và Mafia Châu Âu luôn có chút thù oán.
Úy Trì Thác Dã dây dây thái dương: “Còn có chuyện gì không?”
“Ngoài ra, lão Đại, cái gã bố già Mafia Châu Âu mới nghe tên đã khiến người khác sợ mất mật Trạch Lạc Kỳ kia, nghe nói đã đến Trung Quốc.

Nhưng hiện đang cư trú ở nơi nào, chúng ta còn chưa rõ.”
“Tốt, tôi biết rồi.” Úy Trì Thác Dã lạnh lùng đáp.

Gần đây chuyện giữa hai người phụ nữ, đã khiến anh phải sứt đầu mẻ trán, làm sao còn tâm trạng để ý đến gã kia nữa.

Đấu với nhau đã hơn bốn năm, còn không muốn thu tay lại, Mafia Châu Âu đều ăn no không có việc gì làm cả sao?
“.

.

.

.

.

.

Vậy, lão Đại, bước tiếp theo chúng ta còn cần sắp xếp mật thám qua bên đó nữa không?” Đường chủ từng nghĩ lão Đại ít nhất sẽ chửi thề vài câu, không ngờ rằng anh lại chẳng có phản ứng gì lớn.
“Việc này tạm thời gác lại, khi nào có dự tính tiếp theo, tôi sẽ báo cho cậu biết.” Ngay sau đó, Úy Trì Thác Dã ngắt điện thoại.

Vừa nhắc tới tên Trạch Lạc Kỳ kia, là anh đã thấy nổi nóng!
Đối với vị bố già huyền thoại của Châu Âu này, theo khách quan mà nói, Úy Trì Thác Dã luôn có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau mà không cần phải nói.

Dù sao đều là những nhân vật tự mình hùng bá một phương, sóng gió phải trải qua cũng có chút tương tự; Nhưng theo góc độ chủ quan mà nói, anh với tên kia cũng không có chút hảo cảm nào.

Nếu không phải tên kia kiên quyết muốn xen chân vào việc nội bộ Châu Á, thì anh đây cũng sẽ chẳng thèm để tâm đ ến tên đó!
Nếu không phải vào bốn năm trước tên kia trêu chọc anh trước, anh lại càng không thèm đi chọc gậy bánh xe anh ta, cũng sẽ không gặp lại được cô nàng thần bí bốn năm trước ở Florence Lăng Vũ Hi, lại càng sẽ không náo loạn đến phiền toái như bây giờ!
Chết tiệt!
Đầu của anh lúc này đặc như tương hồ, lời hứa với Tuyết Nhi, anh sẽ thực hiện đúng hẹn.

Nhưng cô nàng Lăng Vũ Hi kia, không phải là loại biết ngoan ngoãn nghe lời.

Đến anh cũng không thể hiểu chính mình vì sao phải rối rắm vướng tay vướng chân chỉ vì một người phụ nữ.

Không thế thì anh sẽ không thấy phiền não như lúc này rồi!
Chết tiệt!
Anh không thể tưởng tượng được còn có người phụ nữ nào khác thích hợp làm mẹ con anh hơn so với cô nàng kia!
Shit! Anh quả nhiên bị trúng độc của cô quá sâu rồi!
Khi tiếng rủa thầm của anh vang lên, thì chiếc xe đã lướt êm tiến vào bệnh viện Xích Long.
Đỗ xe trong gara xong, anh bước về phía thang máy
Vài ngày rồi không đến thăm con hổ nhỏ kia, nhưng nghe nói cậu nhóc rất kiên cường, tốc độ hồi phục rất tốt.

Như vậy, anh mới cảm thấy an tâm.
Đương nhiên, cũng vài ngày không đến gặp cô nàng Lăng Vũ Hi này rồi.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.

Trong tầm mắt là một người phụ nữ mặc đồ y tá, đeo khẩu trang y tá, đẩy xe thuốc.
Cô ta ngước mắt! Vừa vặn rơi thẳng vào trong tầm mắt anh.
Đó là một con ngươi đen láy, dường như đã khiến cho cô y tá bị sợ hãi, gần như trong chớp mắt, anh còn chưa kịp thấy rõ ràng, cô y tá kia đã lập tức cúi đầu, đẩy xe thuốc ra khỏi thang máy.
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, cái gì vậy, ngoại hình của anh rất đáng sợ sao?
Nhưng do tâm trạng mỏi mệt đã khiến cho anh không bận tâm nhiều lắm, về cô y tá chỉ gặp thoáng qua, khi đi vào thang máy.
Nếu thời gian có thể ngừng lại, ngay khoảnh khắc lướt qua, anh thì gần như là mỏi mệt đến mức không chịu nổi, còn cô thì như đã đánh mất trái tim mình!

Phật nói, 500 lần ngoái đầu kiếp trước, mới đổi được một lần gặp thoáng qua trong kiếp này!
Nhưng bọn họ đã lướt qua nhau, gần đúng ba giây!
Lần lướt qua nhau này, nếu bỏ lỡ, có lẽ phải chờ tới 500 lần ngoái đầu kế tiếp, số phận đã an bài thế nào?
Nhưng mà, lỡ mất một lần thoáng qua, sẽ lỡ mất một đời, hoặc là mấy kiếp luân hồi; chỉ một lần gặp thoáng qua đó, nếu bỏ lỡ, hai người bọn họ còn có thể gặp lại nhau sao?
Chỉ sợ lần gặp thoáng qua đó cả hai đều không biết, đều coi nhau như người xa lạ, nhiều nhất là xem nhau như khách qua đường thoáng qua.
Úy Trì Thác Dã đứng trong thang máy, ngay khi cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Trong khoảnh khắc anh nhìn theo bóng lưng nữ y tá đó, anh lại thấy nổi lên chút cảm giác kỳ quái.

.

.

.

.

.
Đột nhiên nảy sinh một cảm giác mất mác, anh không kịp suy nghĩ thêm.
Đinh!
Cửa thang máy đã đóng lại.
Hừm, lông mày anh nhíu lại, không nghĩ thêm gì nữa, chỉ ấn nút tầng trên, đêm đã khuya, chắc con hổ nhỏ đã ngủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play