"Cái gì, đã nói rất nhiều lần rồi á... người cũng không phải là papa ruột của người ta, nên mới không cần gọi đấy! Còn ờ... hộp đêm chuyên nhảy những điệu nhảy... không đứng đắn, hèn hạ thấp kém này, dường như người mới đích thực là ông chủ a. Như vậy sao còn trở nên khó chịu khi người ta đến đây." Cô chu miệng, trề môi oán trách.
"Úy Trì Hy, đừng cố thử chọc giận ta!" Dứt lời, Úy Trì Thác Dã cởi áo vest của mình ra, đi đến trước mặt Úy Trì Hy, khoác lên người cho cô.
Chiếc áo to rộng bao trùm thân thể nhỏ bé của cô kín như bưng không có một kẽ hở.Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc ấm áp, tâm tư giống như một chú nai con bắt đầu đi loạn. Tuy ngoài miệng anh nói lời lạnh nhạt nhưng thật ra vẫn còn rất quan tâm đến cô nha.
Trên áo anh vẫn còn lưu lại hương vị đặc trưng của anh, ngửi thấy loại mùi vị này, dường như gợi cho cô nhớ về cái đêm kích tình kia, trong chốc lát khuôn mặt Úy Trì Hy trở nên ửng đỏ: "Thác Dã, thật ra người ta..."
... Chính là người phụ nữ ở trên giường của anh tối hôm đó.
Cô còn chưa kịp nói ra ý sau của câu nói kia, thì đã bị Hà Hỏa Hoan chạy tới cắt ngang.
"Em nói lão Đại nghe, thì ra hai người ở chỗ này nha." Mùi nước hoa trên người Hà Hỏa Hoan xông vào mũi, chờ đến khi hắn đứng trước mặt Úy Trì Hy liền trợn mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trước ra sau cẩn thận xem xét một phen, sau đó quay lại trêu chọc Úy Trì Thác Dã. "Lão Đại, thì ra cô gái bé nhỏ này chính là con gái nuôi của anh. Đã nhiều năm không gặp như vậy, hôm nay lớn lên lại càng trở nên duyên dáng đáng yêu hơn."
Sau đó, Hà Hỏa Hoan xoay người về phía Úy Trì Hy cười nói: "Cô chủ, cô còn nhớ chú Hoan không? Chính là người, khi cô còn bé đã cho cô ăn kẹo đó."
"Chú Hoan!” Úy Trì Hy ngại Úy Trì Thác Dã ở bên, chỉ còn cách đành phải thành thật chào một tiếng.
"Đúng rồi, đã biết rõ ta là chú Hoan, tại sao đêm nay còn lừa gạt chú Hoan để lên nhảy "Thập toàn thập mỹ"? Phải biết rằng, loại nhảy múa này không phù hợp với một cô gái nhỏ như cô nhảy. Hộp đêm này cũng không phải là nơi cô nên đến nha." Hà Hỏa Hoan nghiêm túc nói.
"Úy Trì Hy, đã biết sai chưa!" Úy Trì Thác Dã nhìn Úy Trì Hy cúi gầm mặt xuống, bộ dạng giống như một cô vợ bé nhỏ, trong nội tâm đột nhiên dâng lên một cảm giác thương xót.
Hu hu hu ---
Cuối cùng nhịn không được, cô bật lên khóc rấm rức.
"Ai nha, cô chủ, cô đừng khóc. Chú Hoan không có ác ý mà!" Hà Hỏa Hoan sốt ruột nói, "Lão Đại, việc này anh tự mình xử lý nha, em phải nhanh chóng vào trong rồi."
Hắn cũng không muốn trong lúc vô tình mà trêu phải con gái lão đại, chỉ còn cách chạy là thượng sách cho rồi.
Haiz, Úy Trì Thác Dã than nhẹ một tiếng, đối với cô bé này, mười mấy năm qua anh cũng chưa từng nhẫn tâm la mắng lần nào. Chỉ vì mấy năm gần đây, công việc trong bang cộng thêm tập đoàn Xích Long cũng đủ làm cho anh phải bận rộn rồi, không rảnh để quan tâm nhiều đến cô.
Chẳng lẽ là do sự chểnh mảng của anh đã khiến cho đứa nhỏ này trở nên to gan như vậy. Loại hộp đêm này vàng thau lẫn lộn, là chốn ăn chơi trác táng vậy mà cô cũng dám đến?!
"Đừng khóc, nhìn con kìa, đã biến thành một con mèo lem luốc rồi. Để ta đưa con về." Ban đầu vốn có ý định giáo huấn cô một chút, nhưng lúc này anh cũng không đành lòng nói cái gì nữa. Úy Trì Thác Dã thầm nghĩ, về sau phải nói chú Lâm, thím Lâm giám sát chặt chẽ một chút, tránh cho cô học phải thói xấu.
"Việc này, Thác Dã..." Cô khóc thút thít, lời nói vừa định thốt ra khỏi miệng đã phải nuốt lại xuống bụng.
Cô thừa nhận lần này cô đã thất bại thật rồi. Anh vẫn đối xử với cô giống như con gái của mình như trước.
Tiếu Tiếu, mình phải làm sao bây giờ? Mình còn chưa đủ nóng bỏng, gợi cảm sao?
Càng nghĩ cô càng khóc dữ hơn.
Hu hu hu, làm thế nào còn bảo cô đừng khóc.