“Phong Ngạo, cám ơn anh đã tiễn tôi, đến đây là được rồi!” Úy Trì Hi cảm kích mỉm cười, đứng ở bãi đậu taxi, chuẩn bị gọi xe quay về biệt thự. Cô quyết sẽ không quay về Xích Long bảo!
“Tiểu Hi, thật sự không cần tôi đưa em về sao?” Phong Ngạo thấp giọng hỏi lần nữa. Lúc này, cha nuôi của cô chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Úy Trì Hi bình tĩnh lắc đầu. Bây giờ là thời điểm quan trọng, cô sẽ không để cho Thác Dã có thêm cơ hội hiểu lầm cô có quan hệ nam nữ lung tung! Cánh tay mảnh khảnh vung lên, một chiếc taxi cách đó không xa lập tức chạy đến.
“À, Phong Ngạo, đêm nay rất cám ơn anh, hôm nào để tôi mời anh đi ăn!” Úy Trì Hi mỉm cười tạm biệt Phong Ngạo, gió đêm thổi bay mái tóc cô, ánh mắt sáng như sao giữa bầu trời đêm.
Phong Ngạo có chút luyến tiếc để cô rời đi, có thể cô không biết, đời này, có lẽ đêm nay, chính là ánh mắt này, từ nay về sau, cũng không thể nào xuất hiện thêm lần nữa!
“Tiểu Hi, tôi có thể…” Tiếng nói của Phong Ngạo đột nhiên có chút tắc nghẹn, nhìn thật sâu vào đáy mắt Úy Trì Hi.
“Hả?” Úy Trì Hi nhìn chằm chằm chiếc taxi càng lúc càng đến gần, có chút không yên lòng, càng thêm háo hức được về nhà. Chỉ chốc nữa thôi khi quay về biệt thự, nếu Thác Dã cũng vừa vặn ở đó, thì cô phải làm sao bây giờ? Anh có cười nhạo cô không có chí khí hay không đây? A! Cô gần như có thể thấy vẻ mặt nhạo báng xem thường của anh.
“Tôi có thể ôm em một cái được không?” Phong Ngạo có chút gian nan thốt ra yêu cầu này. Hắn sợ, sợ loại cảm giác chia lìa này! Tiểu Hi từng là ánh mặt trời của hắn, là hắn nhìn cô rời đi, rời xa thế giới của hắn, mà lần này, cô cũng lại rời xa, còn quên mất hắn!
“Hả?” Cô hốt hoảng. Mắt hạnh Úy Trì Hi trợn tròn, Phong Ngạo sao lại muốn vậy?

Phong Ngạo xấu hổ cong cong khóe miệng, “Ha ha, em đừng hiểu lầm, chỉ là tôi có rất ít bạn bè, lại cảm thấy em thực thân thiết.”
“A! Thì ra là vậy!” Cô gật đầu, mở miệng cười tươi, duỗi ra hai tay, “Đến đây nào, bạn thân mến ơi, cho anh một cái ôm thân mật!”
Taxi đã dừng lại ở bên đường, chờ khách lên xe.
“Tiểu Hi!” Mũi Phong Ngạo chua xót, hắn đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô. Cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tóc cô, trong mắt không khỏi dâng lên một dòng ẩm ướt. Tiểu Hi! Tiểu Hi! Nhắm lại hai mắt, hắn yên lặng nhớ kỹ, em nhất định phải hạnh phúc!
“Phong đại ca, thật sự cảm ơn anh!” Úy Trì Hi có chút không rõ người đàn ông ôm cô vì sao lại lộ ra vẻ ưu thương như vậy, là do cô nhìn lầm rồi sao?
“Tiểu Hi, sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không được lại trốn trong góc ngồi khóc một mình nữa nha.” Phong Ngạo ôm cô, dịu dàng nói nhỏ.
Khóc? Từ sau khi Giang Tuyết Nhi xuất hiện, cuộc sống của cô dường như có thêm thật nhiều nước mắt, nhưng mà —— “Yên tâm đi, tôi là tiểu cường đánh không chết nha!”
Trong lúc cô nói câu này, cảm giác được thân mình Phong Ngạo hơi hơi run lên.
“Đúng a, em là… tiểu cường đánh không chết!” Hắn thở dài, cô còn nhớ rõ những lời nói này, nhưng lại quên mất hắn…
Kétttt
Tiếng xe thắng gấp đột nhiên vang lên!
Ven đường hiện ra một chiếc Hummer màu đen, rít lên tiếng phanh xe chói tai, xuyên thủng bầu trời đêm! Xe ngừng lại!
Mắt liếc thấy chiếc xe quen thuộc, Phong Ngạo lập tức cảnh giác đẩy Úy Trì Hi ra! “Tiểu Hi, đi mau!”
“Hả?” Hiển nhiên cô còn không hiểu ra sao.
Rầm một tiếng, từ trong xe nhảy xuống mấy gả đàn ông mang kính đen! Nhanh chóng vây quanh hai người vừa rồi còn đang ôm nhau.
Tài xế taxi vừa nhìn thấy dấu hiệu bất thường, lập tức lái xe chạy trối chết, con bà nó, nhìn mấy người đàn ông đó không dễ chọc a!

“Phong —— “
Úy Trì Hi còn không kịp kêu ra miệng, gáy đã bị đập một phát đau đớn, tiếp theo cô bị cuốn vào một dòng xoáy đen…
Đáng chết! Là ai đánh cô ngất xỉu!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo ôm lấy thân mình muốn ngã của Úy Trì Hi, phẫn nộ hướng người đàn ông quát, “Các người muốn gì? !”
“Xin lỗi, Phong Ngạo! Đây là ý của chủ nhân!” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, hai mắt nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, “Diệc Linh, cô theo dõi tôi!”
Trong mắt Diệc Linh có chút đau xót chợt lóe lên, cô hơi ngẫn ra, cô gái trong lòng Phong Ngạo nhìn rất đẹp, vẻ đẹp hoạt bát kia giống như không nhiễm một chút khói bụi nhân gian, không như cô – một nữ sát thủ lãnh khốc sao có thể sánh bằng? A, trong lòng cô bi thương, thì ra Phong Ngạo thích chính là mẫu người như vậy!
“Phong Ngạo, hành tung của anh rất khả nghi, em không có biện pháp…” Cô xem nhẹ đau đớn trong lòng. Chủ nhân bảo cô sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phải cùng Phong Ngạo lập tức trở lại phục mệnh, lên máy bay lúc 1h, nhưng Phong Ngạo lại không thèm quan tâm! Rơi vào đường cùng, cô chỉ còn cách theo dõi Phong Ngạo, đem hình chụp được, truyền về cho chủ nhân. Nào ngờ chủ nhân lại yêu cầu cô dẫn cô gái trong tấm ảnh về, tuy rằng không hiểu, nhưng cô chỉ có thể làm theo.
Phong Ngạo lạnh lùng nhìn cô, trong mắt đầy hận ý, khiến Diệc Linh có chút run rẩy.
Tại sao hắn lại khẩn trương vì cô gái trong lòng như vậy? “Anh đừng trách em, là ý của chủ nhân!” Diệc Linh nhấn mạnh, bỏ qua ánh mắt của hắn, hướng người đàn ông mang kính râm nói, “Mang lên xe!”
“Thả cho cô ấy đi!” Phong Ngạo nghiến răng nói.

“Không được!”
“Vì sao? Tôi trở về là được rồi! Cô ấy chỉ là một người qua đường!” Chẳng lẽ chủ nhân đã biết rồi sao? Trong đầu Phong Ngạo hiện lên ý niệm mơ hồ.
Diệc Linh xin lỗi lắc đầu, “Cô ấy có phải người qua đường hay không em không rõ, nhưng chủ nhân bảo em đem cả hai người cùng trở về!”
“Diệc Linh!” Hắn chán nản, “Chủ nhân đã biết?”
“Đúng!”
“Đáng chết! Cô đã làm gì?!” Phong Ngạo rống to, mang theo phẫn nộ “ Cô có biết làm vậy là hại chết cô ấy hay không?!”
“Em không biết!” Diệc Linh lớn tiếng quát lại, “Tôi chỉ biết là, nếu không làm như vậy, thì sẽ hại anh!” Bởi tiếng gầm giận dữ này, mà vành mắt cô ngấn lệ, nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, lạnh lùng ném ra một câu, “Mang đi!” Rồi xoay người đi về phía chiếc xe.
Phong Ngạo hít sâu một hơi, nhìn Úy Trì Hi đang hôn mê, trong lòng cảm xúc lẫn lộn!
Xin lỗi em, Tiểu Hi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play