“Hay là nói, Tiểu Hi, em cảm thấy cuộc sống bấy lâu nay, hạnh phúc chứ?” Phong Ngạo nghĩ, cô quên mất có lẽ cũng là chuyện tốt.
Úy Trì Hi nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại. Cô có hạnh phúc không? Câu hỏi của Phong Ngạo thật quá quái lạ nha. Tại sao lại hỏi cô như vậy? “Trước đây có lẽ là hạnh phúc, nhưng gần đây lại không được như ý.” Thật ra cô không vui, chẳng qua bởi vì cô không có được tình yêu mà mình mong muốn. Con người vốn là như vậy, luôn chịu ảnh hưởng bởi tình yêu, nên mới khiến cho cô cảm thấy thật đau khổ, nhưng ít nhất Thác Dã đã cho cô một cuộc sống không phải lo cơm áo.
“Anh ta…” Phong Ngạo dừng một chút, “Có người đối với em không tốt sao?” Hắn hỏi thăm dò, ấn đường cũng không giãn ra.
“Chuyện này…” Cô còn cần phải cẩn thận suy nghĩ lại. Thác Dã đối với cô, không thể nói là không tốt, nhưng mà anh lại đối với Giang Tuyết Nhi tốt hơn.
“Tiểu Hi…”
Phong Ngạo đang muốn nói thêm gì đó, thì di động bỗng nhiên rung lên!
Lông mày hắn nhíu chặt, trong lòng thoáng xoẹt qua một cảm giác mơ hồ. Tránh xa khỏi Úy Trì Hi, hắn nghiêng người, móc điện thoại ra, đúng như hắn nghĩ, là Diệc Linh gọi đến. Hắn thấp giọng nói: “Diệc Linh, rốt cuộc cô muốn thế nào!”

“Phong Ngạo, mục tiêu bây giờ đang ở trong phạm vi của em. Em cho anh 30 phút. Nếu anh vẫn không chịu hành động, vậy thì xin lỗi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Diệc Linh.
“Diệc Linh! Bây giờ tôi còn có việc chưa giải quyết xong, chỉ có một ngày mà cô cũng không muốn cho tôi?” Phong Ngạo trầm giọng, trong giọng nói có hơi chút tức giận. Khi nào thì cô gái Diệc Linh từ nhỏ đến lớn đều luôn nghe lời hắn, đã bắt đầu biết phản kháng?
Diệc Linh im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Xin lỗi anh… Phong Ngạo, chủ nhân vừa mới ra lệnh cho em, trước 0h tối nay nhất định phải giải quyết cho xong!”
Thực ra, chủ nhân vốn truyền lệnh xuống, trước 0h nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành, vậy thì nói với Phong Ngạo đem đầu trở về! Diệc Linh không thể mạo hiểm, trong hai người nếu phải chọn một, cô sẽ không đứng nhìn Phong Ngạo chịu chết!
Phong Ngạo giơ đồng hồ lên, kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ rưỡi, đáng chết! Hèn gì Diệc Linh chỉ cho hắn 30 phút!
“Diệc Linh, cô hãy nghe tôi nói, về phía chủ nhân tôi sẽ nghĩ cách trì hoãn, cô không được hành động thiếu suy nghĩ, hiểu không?” Hắn muốn thử thay đổi quyết định của cô. Thật ra trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, sợ là lần này chủ nhân đã rất tức giận hắn.
Ở đầu dây điên thoại bên kia Diệc Linh cũng thật rối rắm, ánh mắt sáng rực của cô vẫn luôn bám sát mục tiêu. Cô núp trong bóng tối dõi theo nhất cử nhất động của mục tiêu. Lần này chủ nhân không hề nói đùa, chỉ cần mọi việc hoàn thành, Phong Ngạo sẽ phải cảm ơn cô!
“Phong Ngạo, thật xin lỗi! Em ở số 1028 đường Phong Lâm, đúng 0h, nếu anh còn chưa tới, vậy em đành phải hành động thay anh!”
“Diệc Linh!” Phong Ngạo khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nên làm gì bây giờ? Hắn quay đầu lại ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn Úy Trì Hi. Cô nhìn hắn cười rạng rỡ, giống như trước đây, như một thiên thần!
Bỗng nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một ý tưởng, đưa tay lên bịt kín điện thoại di động, dịu dàng hỏi Úy Trì Hi: “Tiểu Hi, chuyện tôi mới hỏi em, bây giờ em lập tức thành thật trả lời cho tôi, được không?”
“Rất quan trọng sao?” Úy Trì Hi nghi hoặc hỏi. Vừa mới rồi Phong Ngạo còn thần thần bí bí nói chuyện điện thoại, vậy mà vẫn để ý đến chuyện cô có hạnh phúc hay không sao, như vậy thật kỳ quái.
Phong Ngạo nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đối với tôi, chuyện này rất quan trọng!”
“Ừm…” Úy Trì Hi bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của hắn, nên cũng cẩn thận suy nghĩ.
“Tiểu Hi, chuyện này rất khó sao? Làm ơn trong vòng năm giây cho tôi câu trả lời thuyết phục, được không?” Hắn cố gắng hết sức cất giọng nhẹ nhàng, sợ khiến cô sợ hãi, nhưng trong lòng của hắn lại nóng như lửa đốt.

“Hỏi tôi bây giờ có hạnh phúc hay không?” Úy Trì Hi ngây ngốc lặp lại câu hỏi của hắn một lần nữa. Cô không biết rằng, nếu cô còn tiếp tục chần chừ, thì thật sự sẽ xảy ra án mạng!
“Ừ!” Ánh mắt như thiêu đốt của Phong Ngạo dán chặt vào cô, nín thở chờ đợi cô đưa ra đáp án.
Cô bây giờ hạnh phúc không? Úy Trì Hi nhíu đôi mày thanh tú, nhớ lại mọi chuyện ở Xích Long bảo, nhớ tới ánh mắt Thác Dã nhìn Giang Tuyết Nhi, khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên ảm đạm, khẽ thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Lúc này tôi, thật sự không hạnh phúc… Tôi…”
“Được! Tôi đã biết đáp án!” Phong Ngạo ngắt lời cô, xoay người cầm điện thoại lên, “Alo, Diệc Linh!”
“Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Giọng nói của Diệc Linh vẫn bình tĩnh như cũ, mặc kệ Phong Ngạo quyết định như thế nào, cô cũng quyết, trước 0h nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này. Sở dĩ cô cho hắn cơ hội, là vì hi vọng rằng sau này hắn sẽ không có cớ để trách cô!
Phong Ngạo hít sâu một hơi, bởi vì câu trả lời của Tiểu Hi, đã khiến cho hắn gạt bỏ hết do dự trong lòng, cũng đã có quyết định, “Được! Tôi sẽ đến, hi vọng cô đừng nuốt lời!”
Cúp điện thoại, trong đầu hắn thầm suy tính con đường nhanh nhất trong 30 phút để chạy đến nơi. Nhưng, còn Tiểu Hi thì phải làm sao bây giờ? Hắn không thể bỏ mặc cô.
“Anh nói chuyện điện thoại xong rồi?” Úy Trì Hi thấy hắn cất di động, rồi yên lặng nhìn cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, đành phải thuận miệng nói, “À, tôi đang rất đói, anh dẫn tôi đi ăn có được không?”
“Hả?” Phong Ngạo không nghĩ tới cô sẽ nói ra câu này, lúc này đã là mấy giờ rồi, cô còn muốn ăn cái gì?
Như nhận ra sự nghi ngờ của hắn, Úy Trì Hi xấu hổ nhoẻn miệng nói: “À, sáng sớm nay tôi chỉ mới ăn có một chút, đến bây giờ cũng chưa ăn thêm thứ gì, thật sự là rất đói!”

“Sáng sớm?!” Phong Ngạo hoảng hốt, cô bị người ta ngược đãi sao? Đã muộn thế này còn chưa được ăn! “Khó trách em nói em không hạnh phúc.” Xem ra người kia thật sự đã ngược đãi Tiểu Hi, hắn giống như có chút hiểu rõ, đôi mắt bỗng chốc lạnh đi.
“Sao? Không phải, tôi không hạnh phúc không liên quan đến việc có được ăn hay không!” Cô vội vàng giải thích.
Phong Ngạo lắc đầu, “Tiểu Hi, bây giờ tôi dẫn em đi ăn.” Hắn nhìn chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay. Chiếc đồng hồ này cũng có tính năng rất đặc biệt. Chỉ còn hai mươi bảy phút, không thể chần chờ nữa, “Tiểu Hi, mau đi thôi!”
“Ờ! Phong Ngạo, cám ơn anh nha. Anh thật tốt bụng!” Úy Trì Hi mừng rỡ nói, nắm lấy bàn tay to của hắn, hơi gắng sức đứng lên, “Chúng ta đi ăn Beef Steak ‘Công tước’ ở ‘Oriental Princess được không?”
Cô nhớ, lần trước Thác Dã đã dẫn cô đến đây ăn món Beef Steak ‘Công tước’ cực ngon này.
Phong Ngạo lắc đầu, “Tiểu Hi, xin lỗi, tôi đưa em đi chỗ khác ăn, được không?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, Úy Trì Hi dịu dàng cười nói: “Anh không cần cảm thấy áy náy đâu. Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Cám ơn anh đã chịu dẫn tôi đi ăn!”
Úy Trì Hi không ngờ rằng, nơi mà Phong Ngạo sắp đưa cô đến, sẽ làm cho cô cả đời này không thể nào quên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play