Úy Trì Hi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi Xích Long bảo, sau đó mới nhận thấy, đất trời bao la nhưng cô lại không có chỗ để dung thân!
Từ năm bốn tuổi gặp được người đàn ông trong sinh mệnh này, cho tới bây giờ, trong thế giới của cô ngoại trừ anh ra, tất cả dường như chỉ toàn là khoảng trống!
Rốt cuộc cô đã sai ở đâu? Chẳng những gặp phải người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc như thế, chết tiệt, vậy mà còn cắm đầu cắm cổ đi yêu anh ta!
Thời gian như quay ngược trở lại, trong đầu cô giống như một thước phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh cô cùng anh trải qua, vẫn luôn khắc sâu vào trong trái tim cô.
Tình yêu của cô vẫn còn chưa đủ cố gắng sao?
Từ cái đêm mơ mơ hồ hồ kia, anh say rượu leo lên giường của cô, á, mặc dù do cô leo lên giường của anh trước. Vào đêm đông giá rét đó, ban đầu cô dự tính sẽ đi quyến rũ anh, vất vả lắm mới lấy được can đảm. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể thành công, nhưng may mắn thế nào cô và anh lại có quan hệ thân mật lần đầu tiên. Tuy nhiên cô cũng biết rằng, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy?
Cô thành công mê hoặc anh, đánh thức d*c vọng nam tính của anh. Thế nhưng chỉ vì cô ra ngoài mua bữa sáng cho anh, mà làm ộng vỡ tan tành! Nhiều đêm, cô luôn tự trách bản thân lúc đó sao lại rời đi. Nếu như cô ngoan ngoãn chờ anh tỉnh lại, không rời khỏi anh một bước, vậy thì hôm nay, bọn họ không phải đã sớm hạnh phúc ở chung một chỗ rồi sao?
Cũng bởi vì cái lần liều lĩnh đó, nên đã khiến cho đường tình duyên của cô không ngừng long đong.
Cô cố ý chạy tới câu lạc bộ đêm ‘Caribbean Bay’, nhân lúc anh đến kiểm tra theo thường lệ, ở trước mặt anh nhảy thoát y vũ. Cô nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn thu hút hết mọi sự chú ý của anh, thật không ngờ vẫn bị thất bại. Anh vốn không hề bị kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp của cô hấp dẫn!
Sau đó, cô lại nghe nói anh sẽ đến casino đàm phán, vì thế cô ngây thơ nghĩ rằng nếu mình giả dạng thành gái đứng đường, thì có thể sẽ khiến cho anh ghen tuông, hoặc là sau này anh sẽ càng quan tâm nhiều đến cô hơn chăng, thế nhưng không ngờ rằng anh lại mời gia sư đến dạy dỗ cô! Anh không biết điều mà cô cần không phải là điều này sao?
Trong lúc cô cho là mình đã mất hết hi vọng, thì ông trời lại cho cô thêm cơ hội, để cô dưới thân phận hoàn toàn mới tại cái đêm dạ hội từ thiện đầy hấp dẫn kia bất ngờ gặp được anh, khiến cho bọn họ ở trong căn phòng 3025 cùng diễn một màn kiều diễm triền miên. Việc khiến cho cô cảm động nhất chính là, anh vẫn nhớ rõ cô, nhớ rõ cô chính là người con gái đã cùng anh ở cái đêm mơ hồ kia! Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cho là mình đã tu thành chính quả. Cô luôn tự nói với mình, lần này, bất kể thế nào cũng phải nằm trong lòng ngực anh chờ anh tỉnh lại.
Ai ngờ, một vụ nổ lớn dẫn đến hỏa hoạn, khiến cho anh một lần nữa phải buông tay cô ra…
Ông trời, hết lần này đến lần khác trêu đùa cô, khiến cho đường tình duyên của cô gặp đầy chong gai như vậy. Rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu chứ?
Thật không nghĩ đến, trong lúc cô đang cảm thấy hết sức mất mát, thì một chuyến du lịch đến Thái Lan, một cuộc phiêu lưu trên đảo Phuket, một lần bị lạc trong rừng rậm, vào ngay thời điểm cô nhếch nhác nhất, ông trời lại sắp xếp cho cô gặp anh!
Cô thừa nhận, bị lạc ở đảo Phuket ba ngày hai đêm, là cuộc hành trình vĩ đại nhất trong cuộc đời mình!
Cô luôn nhớ lại những hồi ức tốt đẹp đã cùng trải qua với anh. Cô nhớ rõ trên đảo Phuket, trong bụi cây kia, cô đi vệ sinh mà lại không mang theo giấy vệ sinh, ngay lúc đó anh đã làm cho cô vừa bực bội vừa buồn cười; Cô nhớ rõ con khỉ lông vàng trên đảo Phuket kia. Tuy rằng con khỉ đáng ghét đó vẫn luôn trêu chọc cô, còn trộm mất quần áo của cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình thật trẻ con, tại sao lại muốn hơn thua với một con khỉ chứ; Cô nhớ rõ nước biển ở đảo Phuket, trong suốt như vậy, mát rượi, cuối cùng đã khiến cho cô có thể nếm trải cảm giác làm Nàng Tiên cá, cũng là lần đầu tiên, anh ở tình huống tỉnh táo nhận biết rõ thân phận của cô, hôn cô…
Tất cả những điều này, bây giờ khi nhớ lại, không ngờ lại đẹp đến thế. Từ sau cái đêm đầu tiên của bọn họ cho đến nay, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng làm cho cô rối rắm trong một thời gian dài. Nhưng cô lại không hề cảm thấy vất vả, bởi cô tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ tiếp nhận cô, vì cô là người phụ nữ làm bạn bên cạnh anh lâu nhất.
Mười hai năm, trong cuộc đời anh, chỉ sợ không có mấy người phụ nữ có thể cùng anh trải qua mười hai năm đâu. Ngoại trừ cô! Cô vẫn luôn đắc ý vì điều này.
Loại cảm giác này vẫn luôn như vậy, cho đến khi Giang Tuyết Nhi xông vào, trong chớp mắt đã phá nát thế giới nhỏ bé của cô, làm cho cô cuống cuồng, không biết phải làm sao!
Anh, chú Lâm, thím Lâm, đều là những người thân nhất của cô, thế mà dường như tất cả đều đã nghiêng hết về người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia!
Cô thậm chí còn không rõ lắm lai lịch của người phụ nữ này. Cô chỉ biết là, địa vị của cô đã bị uy hiếp nghiêm trọng, cái thế giới nhỏ bé của cô chỉ vì bị người phụ nữ này xâm nhập mà lập tức đã thay đổi.
Đang trong lúc buồn rầu, thì cô lại biết mình mang thai. Cô vừa vui sướng vừa lo lắng tiếp nhận đứa bé này. Đây là bảo bối mà Thác Dã đã ban cho cô.
Bởi vì bé con sắp chào đời, khiến cho tâm trạng gần như sa sút của cô hưng phấn trở lại. Vì sự tồn tại của đứa bé đã cho cô một nguồn năng lượng mới!
Vì thế, cô bắt đầu vì con của mình, tích cực chuẩn bị một gia đình sau này cho bọn họ. Cô liều chết ở lì trong biệt thự của anh, nghĩ như vậy có thể gần quan được ban lộc, cũng không ngờ rằng ngày ngày ở cùng một chỗ với anh, lại giống như đang trong chiến trận, khiến cho cô gặp phải rất nhiều trắc trở.
Cho dù anh có nói lời lạnh nhạt, ánh mắt trợn trừng, cô vẫn luôn cợt nhả, không thèm để ý chút nào, bởi vì niềm tin vào bé cưng, khiến cho cô giống như một nữ chiến sĩ, ai cũng không thể đánh bại được!
Nhưng mà…
Nhưng mà, sự tồn tại của Giang Tuyết Nhi, thì ra là để chắn phái trước cô và anh, giống như dòng sông Hằng – mãi mãi cũng không thể bước qua.
Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi, cô ta rốt cuộc là loại người nào? Cô ta có thân phận gì, có bối cảnh ra sao? Cô ta rốt cuộc có quan hệ thế nào với Thác Dã, vì sao cô ta lại xuất hiện trong phòng của anh? Hai người bọn họ vì sao lại ôm nhau thân mật như vậy?
Trái tim đau quặn thắt, cho dù đau đến mức tưởng chừng như nghẹt thở, Úy Trì Hi cũng đành bất lực. Cô phải chấp nhận chịu thua sao?
Hoặc là nói, thật ra cô đã thua từ lâu rồi, chỉ là bản thân cô không chịu chấp nhận chuyện đó mà thôi. Chuyện của hai người bọn họ, tất cả đều là sai lầm sao? Cục cưng, cũng là từ sai lầm này kéo theo sai lầm khác sao?
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại năm bốn tuổi ấy, cô còn có thể ôm chân anh, quấn lấy anh, gọi anh là —— papa nữa hay không?
Cô không biết, chỉ là vào ngay thời điểm này, cô cảm thấy mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá…