Kujou Yado thức cả đêm đọc qua sách giáo khoa, miễn cưỡng tạm hiểu đề bài để hoàn thành bài tập, nhưng đoán chừng sai hơn phân nửa, Kujou Yado sau khi ý thức được vấn đề bài tập, tâm tình vô cùng buồn bã.
Đã rất lâu rồi cậu không động vào đống kiến thức này, đặc biệt là toán học, năm đó cậu là học sinh khối xã hội, Kujou Yado vô cùng hoài nghi với tình trạng kiến thức hiện giờ của cậu, cậu sẽ không thể thi đậu cao trung.
Phía ngoài cửa sổ hừng đông dần ló rạng, Kujou Yado ngáp một cái, dưới vành mắt có quầng thâm đen sì, cậu híp một nửa con mắt, thật sự là buồn ngủ muốn chết, thoáng đưa mắt nhìn qua vỏ trứng đóng kín của Ngân Hồ mà hâm mộ cùng ghen tị, cuối cùng đành nằm ngửa ra ngủ trên bàn.
Cậu còn chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng chuông báo của đồng hồ đánh thức, Kujou Yado giữ nguyên tư thế ngủ, vươn tay mò mẫm một hồi trên bàn, thành công ấn tắt chuông báo.
Vỏ trứng màu trắng bị người bên trong đẩy ra, Ngân Hồ thần thanh khí sảng nhẹ nhàng bước ra, nhìn Kujou Yado còn đang ngủ, lại mở chuông báo.
"Đinh đinh đinh - đinh đinh đinh -"
Kujou Yado nghiêng đầu, thấy Ngân Hồ đang ngồi trên đồng hồ báo thức nhìn cậu.
"A..." Kujou Yado nằm ườn ra bàn thở dài: "Tại sao tôi lại phải đi học chứ."
"Nếu bây giờ còn không dậy tắm rửa, anh sẽ đến muộn." Ngân Hồ khoanh tay, bình tĩnh nói.
Kujou Yado lê tấm thân vừa thức suốt đêm đi rửa mặt, đem theo đôi mắt thâm sì cùng bộ dạng buồn ngủ đến trường, vừa vào phòng học liền nằm gục ra bàn ngủ tiếp.
Thức suốt đêm quả thật không phải việc cho người làm!
"Buổi sáng tốt lành, bạn học Kujou." Midoriya Izuku ngồi xuống bên cạnh Kujou Yado, nhanh chóng chào hỏi người bạn mới quen.
"Midoriya... Buổi sáng tốt lành... Gọi Yado là được rồi... Tớ đi ngủ trước... Ngủ ngon." Kujou Yado không ngồi dậy, vẫn vùi mặt mình trong khuỷu tay như cũ, thanh âm rầu rĩ từ trong khuỷu tay truyền ra.
"...Ngủ ngon?" Midoriya Izuku sửng sốt, nghi hoặc tự hỏi: "Đêm qua bạn học Kujou ngủ không ngon sao?"
Đột nhiên, Midoriya nhìn thấy cặp xách đặt trong gầm bàn của Kujou Yado chuyển động.
"Hả?" Midoriya mở to mắt nhìn thật kỹ, cái cặp xách kia lại chuyển động!
Ơ ơ ơ?!
Một cái đầu màu bạc thò ra với vẻ thăm dò, đối diện với ánh mắt của Midoriya Izuku.
"A-!" Midoriya Izuku sợ hãi lùi về sau một bước, không tự chủ được kêu lên một tiếng, lập tức che miệng mình lại, nhưng như vậy cũng đủ để bạn học xung quanh hướng mắt về phía hắn.
"Midoriya, sao thế?" Một nam sinh ngồi trước Kujou Yado ngờ vực quay đầu hỏi.
"Không, không có gì." Midoriya Izuku nói, lại nhìn xuống gầm bàn của Kujou Yado, người tí hon ở đó đã biến mất. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ: Chắc là mình bị ảo giác.
"Không phải ảo giác, tôi là Ngân Hồ, là Kosei của Kujou Yado." Ngân Hồ từ trên bay tới trước mặt Midoriya Izuku, hình ảnh của người tí hon đột ngột phóng đại ngay trước mắt, dọa cho Midoriya Izuku giật nảy mình, ngã ngồi trên đất.
"Oa! Đây là gì vậy? Đáng yêu quá!" Một nữ sinh sáng mắt lên.
"Tôi là Kosei của Kujou Yado." Ngân Hồ thu tay trong ống kimono màu đỏ rộng thùng thình, nghiêm chỉnh nói.
Đêm qua Kujou Yado đã giải thích cho nó một chút, thế giới này không có Shugo Chara, chỉ có Kosei, Ngân Hồ liền quyết định, khi tự giới thiệu sẽ đổi bốn chữ Shugo Chara thành Kosei của Kujou Yado.
"Không phải chỉ là một người tí hon tiện tay cũng có thể bóp chết sao, có cần hưng phấn vậy không." Bakugou Katsuki nghe thấy động tĩnh của giáo viên ở phía sau, hừ một tiếng, thu lại ánh mắt.
Đợi đến lúc Kujou Yado tỉnh lại, đã thấy Ngân Hồ đang ngồi bên bàn học của nữ sinh bên cạnh, nhận lấy bánh quy của nữ sinh kia mà ăn.
"..."
Có chuyện gì vậy? Là cậu mơ ngủ sao.
Ngân Hồ thoáng liếc mắt thấy Kujou Yado đã tỉnh dậy, nói với nữ sinh kia một tiếng rồi bay về chỗ của cậu.
"Giáo viên đến rồi." Ngân Hồ nói.
Giáo viên đứng lớp mở cửa bước vào, Ngân Hồ liền chui vào trong ngăn kéo.
Shugo Chara sống còn dễ chịu hơn cả cậu, Kujou Yado cảm giác mình sống không được yêu thương, một đống bài tập khó hiểu đang chờ đợi cậu, tương lai đen tối làm sao.
"Midoriya, thành tích của cậu thế nào?" Kujou Yado nhỏ giọng hỏi Midoriya ngồi cạnh.
"Cũng ổn." Midoriya Izuku ngại ngùng nói: "Coi như là top trên của lớp."
Kujou Yado hai mắt sáng rực, vừa định nói tiếp, chợt nghe giáo viên trên bục giảng ho khan một tiếng, lập tức ngậm chặt miệng, giáo viên đứng lớp hài lòng giảng tiếp.
Chịu đựng mãi đến giờ tan học, Kujou Yado lập tức bắt lấy cánh tay của Midoriya Izuku nói: "Ngài Midoriya, có thể dạy tớ học được không?"
"A?" Đột nhiên bị nhờ cậy, Midoriya Izuku có chút sững sờ, nhưng vẫn gật đầu: "Được chứ, bạn học Kujou muốn tớ dạy cho môn gì?"
Kujou Yado cười ngại ngùng, Midoriya Izuku liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"...Tất cả."
"Nếu là tất cả thì tớ không thể hoàn toàn giúp cậu được." Midoriya Izuku nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Không đủ thời gian, buổi tối chúng ta đều phải ở nhà, thật ra..."
"Sao?"
"Thành tích học tập của Kacchan rất tốt..."
Lúc này đến lượt Kujou Yado ngây ngẩn cả người, cổ cứng đờ xoay lại, nhìn về phía Bakugou Katsuki, thiếu niên với kiểu tóc afro màu vàng sữa đưa lưng về phía cậu, dù chỉ là bóng lưng cũng có thể nhìn ra được tính cách kiêu ngạo của chủ nhân.
Cái tên trông còn xấu xa hơn mấy thiếu niên xấu xa này, lại được Midoriya Izuku khen là có thành tích học tập rất tốt?!
"Thành tích của Bakugou thật sự tốt hơn anh rất nhiều." Ngân Hồ nhẹ nhàng bay đến: "Tối hôm qua tôi đã nhìn trộm lúc cậu ta làm bài tập, viết nhanh như gió."
"...Viết nhanh như gió không thể chứng minh là cậu ta biết làm, nói không chừng là viết vớ vẩn." Kujou Yado không muốn đối mặt với sự thật.
"Cậu có bất mãn gì với thành tích học tập của tôi à?"
Tiếng động của bọn họ quá lớn, bị Bakugou Katsuki nghe thấy được, ở phía sau cứ lớn tiếng thì thầm, anh nhướng mày khó chịu.
"Giọng của Bakugou êm tai quá." Ngân Hồ vuốt cằm nói: "Nhưng sao cậu ta lại biến giọng nói trầm thấp từ tính đó thành hung ác như vậy, cảm giác cậu ta nói câu nào cũng là câu cảm thán."
"Bạn học Kujou, Ngân Hồ là Kosei của cậu phải không." Midoriya Izuku nghe thấy Ngân Hồ lên tiếng, lập tức hỏi.
"Là Kosei của tớ, sao vậy?" Kujou Yado cảm thấy ánh mắt của các bạn xung quanh nhìn mình rất lạ.
"Kosei của cậu cảm thấy giọng của Kacchan dễ nghe, hả..." Tiếng của Midoriya Izuku dưới cái nhìn chòng chọc từ Bakugou Katsuki ngày càng bé lại, cuối cùng im bặt.
Kujou Yado đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Midoriya Izuku, cũng hiểu được vì sao bạn học xung quanh đều nhìn cậu như vậy, lập tức chống nạnh nói: "Kosei của tớ có thể không cùng thẩm mỹ với tớ! Giọng của cái tên kia sao mà êm tai được chứ."
Tuy là, chỉ có một chút, một chút, chỉ một xíu thôi, từ tính.
"Hả?" Bakugou Katsuki khó hiểu.
"Thẩm mỹ của tôi và cậu giống nhau, yên tâm." Ngân Hồ bình tĩnh nói.
"Cậu câm miệng cho tôi." Kujou Yado muốn đào một cái hố, chôn tên này xuống cho rồi.
"Ồ, bình hoa, xem ra Kosei của cậu và cậu không đồng lòng lắm nhỉ." Bakugou Katsuki không chút do dự mà cười nhạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT