Editor: Cưỡi Thằn Lằn Lửa

“Hồi nãy cháu mua đồ uống, có đi ngang qua một tòa nhà, cũng chẳng biết là ai dội nước từ trên tầng xuống, trời tối quá cháu lại nhìn không rõ, tóc tai đều ướt đẫm cả.” Kujou Yado oán giận, vươn tay kéo mấy lọn tóc ướt.

“Mau vào tắm nước ấm đi, thời tiết thế này dễ bị cảm lắm.” Bakugou Mitsuki vội chạy vào phòng tắm xả nước nóng.

Kujou Yado cũng chỉ chờ có thế, tắm rửa xong thì hoàn toàn có thể xóa đi dấu vết bám trên quần áo lúc cậu gây ra ở phố Lưu Tinh rồi!

“Vâng ạ, vậy cháu lên tầng lấy quần áo trước.” Kujou Yado vội vàng chạy lên tầng, như chỉ sợ chậm thêm chút nữa sẽ bị cô Bakugou Mitsuki phát hiện.

Cậu vội về phòng lấy ra một bộ đồ ngủ mới, rồi lại chạy ngược vào phòng tắm, Bakugou Mitsuki thấy cậu vội thế cũng hơi khó hiểu, nhưng chỉ nghi hoặc một hồi rồi lại thôi, đem quần áo mà Kujou Yado vừa thay ra bỏ vào máy giặt.

“Kỳ quái, hình như ban sáng không phải bộ này mà nhỉ?” Bakugou Mitsuki đem quần áo bỏ vào máy giặt xong mới chợt nhớ ra, hồi sáng quần áo của Kujou Yado vốn không phải bộ cô vừa đem đi giặt, nhưng đã lỡ rồi thì đành thôi vậy.

“Chắc mình nhớ lầm rồi.” Bakugou Mitsuki ngẫm nghĩ.

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp làm Kujou Yado tỉnh cả người, đúng là không so sánh thì không có đau thương, cuộc sống ở thế giới này càng tuyệt vời bao nhiêu thì những gì cậu từng trải qua ở phố Lưu Tinh càng khủng khiếp bấy nhiêu, ngẫm lại mà thấy sợ.

Một cái đầu nhỏ nhỏ chợt nhô lên từ bồn tắm, biểu cảm trên mặt so với Kujou Yado chẳng khác nhau tí nào.

“Sống thế này mới gọi là sống chứ.” Ngân Hồ nhắm hai mắt lại, thoải mái đến độ kêu ra tiếng.

Bakugou Mitsuki vốn cũng chưa thấy bộ kimono dính máu bị Kujou Yado cố ý để lại trong nhà tắm, định lát nữa giặt sau.

Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, những trải nghiệm ở phố Lưu Tinh lần lượt hiện về trong đầu giống như đèn kéo quân tới từ địa ngục, thật sự đúng là một cơn ác mộng, rõ ràng mọi chuyện đều đã qua, vậy mà cậu, hình như cũng chỉ có cậu…

Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mộng mị này.

Khu phố Lưu Tinh thực sự là địa ngục, Kujou Yado day day huyệt thái dương hai bên đầu, cậu càng cố quên thì những hình ảnh ấy lại càng lặp đi lặp lại trong đầu cậu, hai bên huyệt thái dương cũng căng chặt đến khó chịu.

Hình ảnh tầng hầm bày la liệt thi thể, máu chảy thành sông, cấn đến đau cả mắt.

Kujou Yado giật mình mở mắt, giơ tay lên nhìn, trên bàn tay trắng nõn mềm mại này thật sự đã lưu lại dấu vết chẳng thể xóa mờ.

Cậu đã dùng chính cánh tay phải này chặt đi cánh tay của một người khác.

Cậu cũng từng ăn qua thức ăn giành được từ trong miệng người khác.

Máu tươi từ màn thịnh yến của hai người còn nhuộm đỏ đôi mắt cậu.

Còn có chiếc đuôi của cậu, chẳng biết từ lúc nào cũng đã chặn đi đường sống của rất nhiều người khác.

Thế giới này rõ ràng chẳng phải phố Lưu Tinh, kẻ xấu ở hai nơi hoàn toàn khác biệt, so ra mà nói thì đúng là sự chênh lệch giữa trẻ con và người lớn.

“Yado, có phải anh vẫn muốn làm anh hùng không?” Ngân Hồ cảm nhận được cảm xúc tiêu cực từ trên người Kujou Yado, nó mở to hai mắt hỏi cậu.

“Lúc đầu tôi cũng có muốn làm anh hùng đâu.” Vẻ u ám trong mắt Kujou Yado tan đi, cậu lười biếng nói: “Chỉ mong được nhìn thấy bộ dạng tên Bakugou đó quỳ bàn phím thôi à.”

“Phải rồi, Yado, chuyện học hành của anh dạo này thế nào rồi?” Ngân Hồ đột nhiên nhớ ra.

Biểu cảm thư thái trên mặt Kujou Yado ngay lập tức cứng ngắc.

Học? Học là cái gì vậy? Có ăn được không hả…

“No...” Kujou Yado trưng ra vẻ mặt sống không thể yêu, bịt kín hai tai lại: “Tôi chả nghe thấy gì hết.”

Nỗ lực học tập của hai ngày trước đều bị phố Lưu Tinh nuốt sạch cả rồi!

“Còn mười tháng nữa thôi, cố lên.” Ngân Hồ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Đời người gian nan quá.

Chỉ còn nửa năm nữa là tới kỳ thi nhập học Cao Trung U.A., tối hôm sau, ăn xong một bữa sushi băng chuyền, Kujou Yado liền bắt đầu cặm cụi đọc sách, nếu muốn nhìn thấy cảnh Bakugou Katsuki quỳ bàn phím thì cậu chỉ còn nước liều mạng ngày ngày thức khuya dậy sớm, học bù kiến thức bị thiếu hụt, học bài xong lại luyện tập các bài tập rèn luyện sức chịu đựng, tối nào cũng cố gắng dồn ép bản thân đến mức suýt bất tỉnh nhân sự mới thôi.

“Midoriya! Sao trò lại ngủ gật trong lớp học! Cả trò nữa! Kujou! Hai trò đứng mà học cho tôi!” Chủ nhiệm lớp quát to.

Đôi con ngươi nhập nhèm buồn ngủ của Kujou Yado liếc nhìn Midoriya, hai mắt cậu ấy cũng mơ màng y như cậu, hệt như đang tiến vào cõi mộng cùng Chu Công đánh cờ.

“Tối qua cậu thức khuya chơi game hả?” Kujou Yado tò mò hỏi.

“Không phải.” Midoriya Izuku lắc đầu: “Tớ luyện tập thôi.”

Kujou Yado cứ tưởng luyện tập ở đây là học bài, liền thuận miệng nói: “Gắng lên!”

“Hai trò còn dám ở đó lén nói chuyện riêng!” Chủ nhiệm lớp ném hai viên phấn nhỏ về phía hai người, Kujou Yado cùng Midoriya Izuku vội nghiêng người tránh qua một bên.

“Lại còn dám tránh nữa!”



Mười tháng sau, Kujou Yado cuối cùng cũng hoàn thành phần thi viết, giây phút rời khỏi phòng thi, cậu chợt thấy thế giới được bao bọc bởi không khí trong lành kết hợp với bầu trời trong xanh chẳng vương chút gợn mây nào này tính ra cũng thật hoàn mỹ, tốt đẹp.

Vừa tới cổng trường, Kujou Yado liền trông thấy Bakugou Katsuki đi tới, cậu bước nhanh qua, khua tay trước mặt anh.

“Cậu muốn chết à?” Bakugou Katsuki quay đầu lại hung tợn nói.

Kujou Yado sung sướng nói: “Hình như ai đó sắp phải quỳ bàn phím rồi, vui ghê ha?”

“Đi chết đi!” Bakugou Katsuki chẳng thèm để ý tới Kujou Yado nữa, đi về phía trước nhanh hơn.

Ở cùng người nọ hơn nửa năm, anh sớm đã nhìn thấu kẻ mưu ma chước quỷ ẩn dưới lớp vỏ bọc thiên sứ kia, trước mặt người lớn cùng thầy cô thì vô cùng ngoan ngoãn, mà chỉ cần người lớn không ở thì cậu hoàn toàn bung xõa luôn, vừa cực kỳ lười nhác lại cực kỳ phóng túng.

Cặn bã!

Kujou Yado cũng chẳng thèm so đo, so với mấy kẻ cậu từng gặp ở phố Lưu Tinh, tính ra ba tiếng “đi chết đi” của Bakugou còn dễ nghe hơn nhiều đó.

“Nói thêm gì nữa đi?” Kujou Yado cợt nhả tiến lại gần.

Bakugou Katsuki không thể nhịn nổi nữa, đang muốn quay lại cho người kia một trận mà vừa mới vung tay lên đã nghe thấy tiếng thét gào từ xa của mẹ.

“Katsuki -! Mày định làm gì thế hả?!”

Bakugou Katsuki còn giữ nguyên bộ dạng như sắp đánh nhau kia, tức giận đến run cả người.

“Dì Mitsuki.” Kujou Yado lập tức trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn.

“Đi chết đi!!!!” Cuối cùng Bakugou Katsuki cũng không nhịn được, vung nắm đấm lên nện vào mặt Kujou Yado, Kujou Yado vội ngồi thụp xuống rồi trốn ra phía sau Bakugou Mitsuki, một loạt những động tác này được thực hiện đến độ mây bay nước chảy, rõ ràng trước đây đã lặp đi lặp lại vô số lần.

“Katsuki, mày muốn ăn đòn phải không?” Bakugou Mitsuki ghì chặt cái đầu vàng bù xù của Bakugou Katsuki bằng một tay: “Ngoan ngoãn chút coi, đừng có hở ra là lại bắt nạt Yado-kun như thế.”

Kujou Yado trốn ở phía sau BM nhếch miệng cười khiêu khích.

Tên đáng ghét! Bakugou Katsuki tức đến nỗi tóc trên đầu cũng xù tung lên.

“Midoriya-kun.” Kujou Yado trông thấy Midoriya Izuku từ trong sân trường đi ra, vội chạy qua chào hỏi, tiện thể cùng cậu ấy so đáp án.

“Đáp án của đề này...”

“Thế còn đề kia...”

“Ơ?! Sao tự nhiên tớ lại sửa đáp án nhở!”

“Sao cậu lại chọn ý A?!”

Bakugou tặc lưỡi “chậc” một cái, nhìn nhìn hai người Kujou Yado và Midoriya Izuku vẫn đang so đáp án, nhíu mày nói: “Ồn ào chết đi được.”

“Sao lúc nào mày cũng kiếm chuyện với Yado-kun thế?” Bakugou Mitsuki trách mắng.

Sao lúc nào mày cũng kiếm chuyện với Yado-kun thế?...

Bakugou Katsuki vừa buồn bực lại phẫn nộ, hai tay nắm chặt đến run rẩy, rõ ràng là do tên đáng ghét kia kiếm chuyện với anh trước mà, anh đâu thèm kiếm chuyện với cậu ta chứ!

So đáp án với Midoriya Izuku kha khá xong Kujou Yado liền héo, xong đời, đáp án của cậu phần lớn đều không giống với vị học bá này, e là kết quả bài thi lần này sẽ khiến cậu thất vọng không ít.

Chỉ cần cậu buồn thì Bakugou Katsuki sẽ vui sướng, lập tức cười nhạo: “Đề thi đơn giản như vậy mà cậu còn không làm nổi? Lại còn muốn xem tôi quỳ bàn phím à? Ha.”

Quỳ bàn phím? Midoriya Izuku cực kỳ khiếp sợ.

“Mấy đứa à...” Bakugou Mitsuki bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đáng ghét...” Bakugou Katsuki tự nhủ, nhất định một ngày nào đó phải vạch trần được bộ mặt thật của cậu ta với mẹ, thật tức chết mất.

“Mai là thi thực hành, mấy đứa chuẩn bị ổn cả rồi chứ?” Bakugou Mitsuki chỉ đành phải lảng sang chuyện khác.

“Hứ, vốn cũng không cần chuẩn bị mà.” Bakugou Katsuki nâng khóe mắt, cười hung ác: “Bất kể có cái gì, cứ cho nổ tung hết là được.”

“Chắc cháu vẫn phải chuẩn bị thêm.” Kujou Yado cúi đầu đăm chiêu nói.

Tuy thời gian luyện tập, rèn luyện thể lực hàng ngày của cậu đã tăng lên, nhưng vì quá lười nên cậu cũng không thực sự cố gắng rèn luyện, cuối cùng lại thành ra thể lực không đủ, không dùng được thể lực thì vẫn còn trí tuệ, dưới mức độ tiêu hao thể lực cùng trí tuệ là như nhau thì tiêu tốn giá trị tinh thần vào thuật Triệu Hồi cũng có thể coi là một lựa chọn tương đối thích hợp.

“Phế vật thì cút tới trường khác đi.” Bakugou Katsuki cười nhạo nói.

“Nếu tôi mà là phế vật thì nên gọi kẻ được phế vật cứu là gì đây ta?” Kujou Yado không chút do dự phản bác lại, quả nhiên, Bakugou Katsuki hoàn toàn bị lửa giận nhấn chìm.

“Đi chết đi -!!!”

“Bakugou!”

“Hì hì.”

“Mẹ đừng cản con, hôm nay con nhất định phải làm thịt được tên khốn này!” Bakugou Katsuki tức giận đến vặn vẹo cả mặt.

Tới tối, Kujou Yado chạy tới công viên, dự tính thử nghiệm một chút thuật Triệu Hồi.

Mười tháng trước, chỉ vì thuật Triệu Hồi thất bại mà cậu bị kéo tới phố Lưu Tinh, lưu lại bóng ma trong lòng, cho tới hôm nay cậu vẫn chưa thử lại năng lực này, ngày mai phải tham gia phần thi thực hành của Cao Trung U.A., Kujou Yado cố kìm lại tâm lý chống cự, định thử thêm một lần.

Đừng nói chỉ Kujou Yado có bóng ma tâm lý, Ngân Hồ cũng vô cùng ám ảnh, chỉ vì lần Triệu Hồi thất bại đó mà trong suốt sáu ngày nó chỉ có thể ăn rác cầm hơi, giờ ngẫm lại mà kinh.

“Hi vọng lần này sẽ không triệu hồi ra mấy nhân vật anime kỳ quái ở đâu đâu nữa.” Sau khi trở về từ thế giới kia, Kujou Yado liền vội tìm bộ manga Hunter x Hunter về cho Ngân Hồ, Ngân Hồ cũng vừa mới đọc xong.

Phải, lúc Kujou Yado đang chăm chỉ học bài thì nó đang đọc manga.

“Yên tâm đi, lần này dù có thất bại cũng sẽ không kinh khủng tới vậy đâu.” Kujou Yado ngừng một lát: “Ít nhất sẽ không phải ăn rác nữa.”

“Thế tôi bắt đầu nha?” Ngân Hồ thăm dò hỏi, Kujou Yado cứ như đang đưa ra quyết định gì đó trọng đại lắm, trịnh trọng gật đầu.

“Biến hình, Triệu Hồi.”

Đối tượng lần này họ muốn triệu hồi là một con Tailmon có thân hình nhỏ xinh nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cực khủng!

Kể cả lần này có thất bại thì tới thế giới Digimon dạo chơi bảy ngày cũng không tệ lắm, Kujou Yado thầm nghĩ.

“Triệu hồi, Tailmon.” Kujou Yado thấp giọng nói, cánh cổng lớn xuất hiện trước mặt cậu, vừa trông thấy nó, tâm trạng của cậu và Ngân Hồ liền thay đổi, không hẹn mà cùng nhớ về mùi vị của đồ ăn tìm được trong đống rác kia.

Một cái bóng màu trắng bước ra từ cánh cổng, móng vuốt đeo bao tay màu vàng khoát lên trước ngực, hơi cúi người.

“Tôi tới đây theo lời triệu hồi của các bạn, hỡi đồng đội của tôi.”

Cánh cổng lớn dần biến mất, chú mèo nhỏ Tailmon lông trắng biết nói tiếng người, đôi mắt xanh lam phát sáng long lanh như ngọc bích thượng hạng, tao nhã nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi cổng lớn.

“Cậu nghĩ rằng, tôi là đồng đội của cậu?” Kujou Yado và Ngân Hồ dò hỏi, cậu chỉ có thể khống chế cơ thể của đối tượng được triệu hồi còn tâm trí của họ thì không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play