Trả nợ, rồi lại cho vay, với kéo dài thời hạn cho vay có
khác gì nhau?
Cũng có thể cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ không chọn chi
nhánh bọn họ. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã được lên kênh CCTV, danh tiếng vô
cùng vang dội, sản phẩm bán chạy cả trong lẫn ngoài tỉnh, với doanh nghiệp tư
nhân có chất lượng cao như thế mà nói, có tài sản cố định làm thế chấp, muốn
vay được tiền cũng không khó. Bởi vì chính sách tiền tệ năm nay, có xu hướng
tích cực hơn những năm trước, tín dụng rất nới lỏng, không ít ngân hàng đưa ra
chỉ tiêu cho vay, có một số khu vực, thậm chí là ngân hàng còn mong người ta
vay.
Cân nhắc vài giây, vẫn do lo sợ mất đi khách hàng lớn này,
giám đốc Bạch nhẹ thở một hơi: “Vậy… thế này đi, tổng giám đốc Diệp, tôi xin
lệnh của cấp trên, cấp trên đồng ý tôi sẽ làm cho cô, nếu thật sự không đồng ý,
tôi cũng không còn cách nào khác, mong cô lượng thứ.”
Diệp Mạn nâng chén trà lên cười nói: “Tôi hiểu mà, vậy làm
phiền giám đốc Bạch rồi.”
Giám đốc Bạch vội vàng đi ra ngoài, qua hơn nửa giờ mới trở
về, vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin lỗi, để tổng giám đốc Diệp đợi lâu rồi.”
Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, giám đốc Bạch, cấp
trên nói thế nào?”
Giám đốc Bạch vui tới nỗi vỗ tay một cái rồi nói: “Tổng giám
đốc Diệp, vốn dĩ lãnh đạo không đồng ý lắm, điều này không phù hợp quy củ,
nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là khách hàng lớn của huyện chúng ta, trải
qua sự khuyên bảo cực lực của tôi, cấp trên đã đồng ý, khoản vay này được gia
hạn thêm một năm cho các cô.”
Diệp Mạn vội cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn giám đốc
Bạch, đại ân của chú, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi không thể nào báo
đáp nổi, tôi chỉ có thể ở chỗ này nói tiếng cảm ơn chú. Có số tiền này, nhà máy
chúng tôi mới có thể mở rộng quy mô, tuyển thêm một nhóm công nhân viên chức,
giải quyết được càng nhiều vấn đề liên quan đến việc công nhân viên chức bị sa
thải.”
Giám đốc Bạch vừa nghe thế liền vội vàng hỏi: “Nhà máy các
cô lại tuyển thêm người à?”
Diệp Mạn gật đầu: “Đúng là có dự định này, hiện tại nhà máy
chúng tôi rất thiếu người, thiếu người có văn hóa hoặc có kỹ thuật nhất, không
biết hai cái này cũng không sao, công nhân viên chức cần cù chăm chỉ thì chúng
tôi cũng rất cần. Nếu giám đốc Bạch có nhân tài về phương diện này, có thể giới
thiệu mấy người cho chúng tôi, tôi thay mặt cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cảm ơn
chú!”
Giám đốc Bạch bất ngờ liếc nhìn Diệp Mạn, khó trách có thể
làm tới chức giám đốc của nhà máy lớn như vậy, nhìn xem, rõ ràng là đưa chức vị
cho ông ta, nhưng lại nói thành mời ông ta giúp đỡ, cho dù việc này có người ở
hiện trường, bị truyền ra ngoài, cũng không chỉ trích được gì.
Nhà Hoàng Đế còn có thân thích nghèo, huống hồ ông ta chỉ là
giám đốc một chi nhánh nhỏ.
Giám đốc Bạch vô cùng hài lòng với sự thức thời của Diệp
Mạn, vui vẻ nói: “Đúng là có mấy người, tôi sẽ nói cho tổng giám đốc Diệp biết
tình hình của họ.”
Hai công nhân bị mất việc là hai vợ chồng em trai của giám
đốc Bạch, còn có một đứa cháu trai tốt nghiệp trung học phổ thông rồi học lại
bốn năm cũng không đậu nổi đại học và một cháu gái thành niên muốn vào thành
phố làm việc.
Diệp Mạn vội gật đầu: “Chúng tôi cần những công nhân và người
trẻ tuổi chín chắn và có kỷ luật như vậy. Giám đốc Bạch, đây là danh thiếp của
tôi, phiền chú bảo họ cầm danh thiếp này đến nhà máy báo danh, để giải quyết
vấn đề khẩn cấp trong nhà máy chúng tôi.”
Giám đốc Bạch vui vẻ nhận lấy.
Chuyến đi này cả hai bên đều đạt được mục đích, vô cùng hài
lòng.
Sau đó Diệp Mạn giao chuyện này cho giám đốc Mộc làm. Đơn vị
nào cũng không tránh khỏi một số mối quan hệ, chỉ cần bọn họ không làm chuyện
xấu, sắp xếp đến một số vị trí nhẹ nhàng không quan trọng là được. Nếu có năng
lực, lại điều đến bộ phận có tiền đồ hơn, không phí mấy chục triệu một năm nuôi
không bọn họ, coi đó là chi phí bảo vệ quan hệ đi.
Sau khi kéo dài thời hạn cho vay, Diệp Mạn cũng không thỏa
mãn lắm.
Sau khi trở lại thành phố Phụng Hà, cô lại tìm đến ngân hàng
công thương Trung Quốc mà bọn họ thường hợp tác, dùng 51% cổ phần của Giáp
Thiên Hạ và ba cửa hàng điện gia dụng cùng ba nhà máy mới mở năm nay làm thế
chấp, vay thêm ba mươi triệu tệ.
Có số tiền này, kho đạn dược của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
đã được nạp đầy, thậm chí Diệp Mạn dám nói, tài chính lưu động của bọn họ chỉ
sợ còn dư dả hơn cả Phú Hữu, vừa vặn có thể làm một trận lớn.
Tiền được chuyển vào tài khoản, hợp đồng mua sắm mới cũng
được đàm phán. Ba công ty cùng hợp tác mua bán, ký hợp đồng dài hạn ba năm với
tám nhà cung cấp nguyên liệu chính, giá thấp hơn bốn đến tám lần với giá mua
lúc trước, nếu nguyên liệu tiếp tục tăng, cũng quy định phải thấp hơn mức độ
tăng giá trên thị trường. Chỉ riêng hạng mục này, một năm đã có thể tiết kiệm được
cả gần chục triệu chi phí cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.
Nhìn thấy điều khoản hợp đồng đầy ưu đãi này, Diệp Mạn lập
tức lấy toàn bộ số tiền trong sổ sách và ba mươi triệu tiền vay ra, chỉ để lại
mười triệu làm vốn lưu động, còn những thứ khác thì đi mua sắm hết các nguyên
vật liệu.
Theo sự tăng trưởng của kinh tế trong nước, tương lai hai
đến ba mươi năm, giá cả tổng thể tăng lên, bây giờ cô mua nguyên vật liệu dự
trữ dù thế nào cũng không thiệt. Hơn nữa bọn họ cũng không thể không dự trữ,
bởi vì theo quảng cáo mà kênh CCTV liên tục phát, độ hot của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ cũng không có hạ nhiệt chút nào, ngược lại, khách hàng bên ngoài
cuồn cuộn không ngừng tự lái xe tới mua sắm, hàng tồn kho của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ đã sắp tiêu hao tới nỗi gần như không còn, phải tăng cường sản xuất
mới có thể thỏa mãn nhu cầu của thị trường.
Muốn tăng cường sản xuất thì không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.