Trả nợ, rồi lại cho vay, với kéo dài thời hạn cho vay có
khác gì nhau?
Cũng có thể cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ không chọn chi
nhánh bọn họ. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã được lên kênh CCTV, danh tiếng vô
cùng vang dội, sản phẩm bán chạy cả trong lẫn ngoài tỉnh, với doanh nghiệp tư
nhân có chất lượng cao như thế mà nói, có tài sản cố định làm thế chấp, muốn
vay được tiền cũng không khó. Bởi vì chính sách tiền tệ năm nay, có xu hướng
tích cực hơn những năm trước, tín dụng rất nới lỏng, không ít ngân hàng đưa ra
chỉ tiêu cho vay, có một số khu vực, thậm chí là ngân hàng còn mong người ta
vay.
Cân nhắc vài giây, vẫn do lo sợ mất đi khách hàng lớn này,
giám đốc Bạch nhẹ thở một hơi: “Vậy… thế này đi, tổng giám đốc Diệp, tôi xin
lệnh của cấp trên, cấp trên đồng ý tôi sẽ làm cho cô, nếu thật sự không đồng ý,
tôi cũng không còn cách nào khác, mong cô lượng thứ.”
Diệp Mạn nâng chén trà lên cười nói: “Tôi hiểu mà, vậy làm
phiền giám đốc Bạch rồi.”
Giám đốc Bạch vội vàng đi ra ngoài, qua hơn nửa giờ mới trở
về, vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin lỗi, để tổng giám đốc Diệp đợi lâu rồi.”
Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, giám đốc Bạch, cấp
trên nói thế nào?”
Giám đốc Bạch vui tới nỗi vỗ tay một cái rồi nói: “Tổng giám
đốc Diệp, vốn dĩ lãnh đạo không đồng ý lắm, điều này không phù hợp quy củ,
nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là khách hàng lớn của huyện chúng ta, trải
qua sự khuyên bảo cực lực của tôi, cấp trên đã đồng ý, khoản vay này được gia
hạn thêm một năm cho các cô.”
Diệp Mạn vội cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn giám đốc
Bạch, đại ân của chú, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi không thể nào báo
đáp nổi, tôi chỉ có thể ở chỗ này nói tiếng cảm ơn chú. Có số tiền này, nhà máy
chúng tôi mới có thể mở rộng quy mô, tuyển thêm một nhóm công nhân viên chức,
giải quyết được càng nhiều vấn đề liên quan đến việc công nhân viên chức bị sa
thải.”
Giám đốc Bạch vừa nghe thế liền vội vàng hỏi: “Nhà máy các
cô lại tuyển thêm người à?”
Diệp Mạn gật đầu: “Đúng là có dự định này, hiện tại nhà máy
chúng tôi rất thiếu người, thiếu người có văn hóa hoặc có kỹ thuật nhất, không
biết hai cái này cũng không sao, công nhân viên chức cần cù chăm chỉ thì chúng
tôi cũng rất cần. Nếu giám đốc Bạch có nhân tài về phương diện này, có thể giới
thiệu mấy người cho chúng tôi, tôi thay mặt cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cảm ơn
chú!”
Giám đốc Bạch bất ngờ liếc nhìn Diệp Mạn, khó trách có thể
làm tới chức giám đốc của nhà máy lớn như vậy, nhìn xem, rõ ràng là đưa chức vị
cho ông ta, nhưng lại nói thành mời ông ta giúp đỡ, cho dù việc này có người ở
hiện trường, bị truyền ra ngoài, cũng không chỉ trích được gì.
Nhà Hoàng Đế còn có thân thích nghèo, huống hồ ông ta chỉ là
giám đốc một chi nhánh nhỏ.
Giám đốc Bạch vô cùng hài lòng với sự thức thời của Diệp
Mạn, vui vẻ nói: “Đúng là có mấy người, tôi sẽ nói cho tổng giám đốc Diệp biết
tình hình của họ.”
Hai công nhân bị mất việc là hai vợ chồng em trai của giám
đốc Bạch, còn có một đứa cháu trai tốt nghiệp trung học phổ thông rồi học lại
bốn năm cũng không đậu nổi đại học và một cháu gái thành niên muốn vào thành
phố làm việc.
Diệp Mạn vội gật đầu: “Chúng tôi cần những công nhân và người
trẻ tuổi chín chắn và có kỷ luật như vậy. Giám đốc Bạch, đây là danh thiếp của
tôi, phiền chú bảo họ cầm danh thiếp này đến nhà máy báo danh, để giải quyết
vấn đề khẩn cấp trong nhà máy chúng tôi.”
Giám đốc Bạch vui vẻ nhận lấy.
Chuyến đi này cả hai bên đều đạt được mục đích, vô cùng hài
lòng.
Sau đó Diệp Mạn giao chuyện này cho giám đốc Mộc làm. Đơn vị
nào cũng không tránh khỏi một số mối quan hệ, chỉ cần bọn họ không làm chuyện
xấu, sắp xếp đến một số vị trí nhẹ nhàng không quan trọng là được. Nếu có năng
lực, lại điều đến bộ phận có tiền đồ hơn, không phí mấy chục triệu một năm nuôi
không bọn họ, coi đó là chi phí bảo vệ quan hệ đi.
Sau khi kéo dài thời hạn cho vay, Diệp Mạn cũng không thỏa
mãn lắm.
Sau khi trở lại thành phố Phụng Hà, cô lại tìm đến ngân hàng
công thương Trung Quốc mà bọn họ thường hợp tác, dùng 51% cổ phần của Giáp
Thiên Hạ và ba cửa hàng điện gia dụng cùng ba nhà máy mới mở năm nay làm thế
chấp, vay thêm ba mươi triệu tệ.
Có số tiền này, kho đạn dược của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
đã được nạp đầy, thậm chí Diệp Mạn dám nói, tài chính lưu động của bọn họ chỉ
sợ còn dư dả hơn cả Phú Hữu, vừa vặn có thể làm một trận lớn.
Tiền được chuyển vào tài khoản, hợp đồng mua sắm mới cũng
được đàm phán. Ba công ty cùng hợp tác mua bán, ký hợp đồng dài hạn ba năm với
tám nhà cung cấp nguyên liệu chính, giá thấp hơn bốn đến tám lần với giá mua
lúc trước, nếu nguyên liệu tiếp tục tăng, cũng quy định phải thấp hơn mức độ
tăng giá trên thị trường. Chỉ riêng hạng mục này, một năm đã có thể tiết kiệm được
cả gần chục triệu chi phí cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.
Nhìn thấy điều khoản hợp đồng đầy ưu đãi này, Diệp Mạn lập
tức lấy toàn bộ số tiền trong sổ sách và ba mươi triệu tiền vay ra, chỉ để lại
mười triệu làm vốn lưu động, còn những thứ khác thì đi mua sắm hết các nguyên
vật liệu.
Theo sự tăng trưởng của kinh tế trong nước, tương lai hai
đến ba mươi năm, giá cả tổng thể tăng lên, bây giờ cô mua nguyên vật liệu dự
trữ dù thế nào cũng không thiệt. Hơn nữa bọn họ cũng không thể không dự trữ,
bởi vì theo quảng cáo mà kênh CCTV liên tục phát, độ hot của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ cũng không có hạ nhiệt chút nào, ngược lại, khách hàng bên ngoài
cuồn cuộn không ngừng tự lái xe tới mua sắm, hàng tồn kho của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ đã sắp tiêu hao tới nỗi gần như không còn, phải tăng cường sản xuất
mới có thể thỏa mãn nhu cầu của thị trường.
Muốn tăng cường sản xuất thì không thể thiếu nguyên liệu,
đây là tiền đề đảm bảo sản xuất.
Ngoài ra, Diệp Mạn còn mua thêm hai dây chuyền sản xuất máy
giặt từ Công ty xuất nhập khẩu, sản xuất máy giặt cao cấp để mở rộng thị
trường.
Bước vào tháng 1 năm 1993, năm Thân sắp kết thúc, Tết Nguyên
đán cũng sắp đến, cuối năm là đỉnh cao chi tiêu của ngành tiêu dùng bán lẻ.
Một năm này, bởi vì giá cả vẫn luôn không ngừng tăng, khiến
người dân không có mấy phần cảm giác an toàn trong lòng, sợ tiền giấy trong tay
giảm giá trị, trừ việc tích trữ nhu yếu phẩm hàng ngày, còn để dư không ít tiền
trong nhà mua ba thứ đồ lớn.
Điều này góp phần khiến lượng tiêu thụ của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ không ngừng tăng lên, thậm chí còn xuất hiện cục diện cung không đủ
cầu.
Đối mặt với tình huống này, ngoại trừ việc để nhà máy tăng
cường sản xuất, Diệp Mạn cũng không buông lỏng việc marketing. Cô bảo Chung
Tiểu Cầm cầm số tiền hàng thu từng tháng một, đến kênh CCTV ký một hợp đồng
quảng cáo nửa năm, kéo dài thời hạn quảng cáo đến tháng sáu năm 93.
Một năm này, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không có khuyến mãi
năm mới nữa, nhưng trong dịp lễ mừng năm mới, sản phẩm vẫn bán rất chạy, ngày
hai mươi chín tháng chạp, mấy cửa hàng ở thành phố Phụng Hà còn chật kín người.
Lượng tiêu thụ không ngừng liên tục tăng lên mang đến vòng
tuần hoàn tốt cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tốc độ quay vòng tài chính cực
nhanh, có thể khiến Lão Sư Phụ có tiền đề để mở rộng sản xuất thêm một bước.
Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ tựa như một cỗ máy tinh vi, luôn vận hành không
ngừng nghỉ.
Qua năm mới, tốc độ lạm phát cũng không dừng lại.
Năm mới, nguyên liệu lại tăng giá thêm lần nữa, mặc dù mức
độ không lớn, nhưng lợi nhuận của các nhà sản xuất thì ngày càng ít, đó cũng là
một áp lực không nhỏ.
Cho dù bên Diệp Mạn đã dự trữ một nhóm nguyên vật liệu, lại
ký hợp đồng lâu dài, nhưng đối mặt với việc giá cả nguyên vật liệu vẫn luôn
tăng lên, vẫn có áp lực nặng nề, bởi vì nhóm nguyên vật liệu này dùng hết, vậy
nhóm tiếp theo thì sao? Cho dù có hợp đồng dài hạn, nhưng cũng phải tùy theo
thị trường mà tăng một chút.
So với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, thì bên Phú Hữu còn phải
đối mặt với áp lực lớn hơn.
Cuối năm 1992, bởi vì marketing, bởi vì việc giá cả rẻ hơn,
lượng tiêu thụ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vẫn luôn tăng trưởng, phục chế
lại thần thoại về Phú Hữu một năm trước, kiệt xuất, hơn nữa thành tích còn chói
lọi hơn cả Phú Hữu, đều độc chiếm ngôi đầu bảng của sản phẩm ba cấp cao trung
thấp ở trong tỉnh Vân Trung, lượng tiêu thụ của mấy tỉnh lân cận cũng cực kỳ
khả quan.
Mà Phú Hữu thì do giá cao ngất ngưởng, lượng tiêu thụ không
tốt, lợi nhuận trượt dốc, dẫn đến việc các đại lý nhao nhao từ bỏ, hết hạn thì
hủy hợp đồng trả hàng rồi rời đi, Phú Hữu gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi tiến
vào trong nước cho tới nay.
Chương Hồi bị Takahashi Yu hung hăng giáo huấn một trận. Nếu
như không phải hiện tại không có người thích hợp để tiếp nhận công việc của
Chương Hồi ở thị trường trong nước, thì Takahashi Yu đã sa thải anh ta từ lâu
rồi.
Chương Hồi cũng hiểu rõ, tình cảnh
trước mắt của anh ta rất đáng lo ngại. Takahashi Yu nhất định đang tìm kiếm
người thay thế anh ta, một khi có người thích hợp thì anh ta sẽ bị vứt bỏ ngay
lập tức. Tuy rằng dựa vào điều kiện của mình, anh ta không lo không tìm được
việc, nhưng nơi có đãi ngộ và sự phát triển tốt như Phú Hữu thì không nhiều,
hơn nữa thành tích không tốt của Phú Hữu cũng sẽ ảnh hưởng đến lý lịch xin việc
của anh ta vì lợi ích và sự phát triển của bản thân mình, anh ta cũng không có
khả năng buông tay nhanh như vậy.
Về đến phòng làm việc anh ta lập tức hỏi trợ lý: “Cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ có tăng giá chưa?”
Trợ lý lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Chương Hồi tức giận nói: “Tôi không tin cô ta cứ giữ giá như
vậy mãi không tăng.”
Trợ lý không biết nên trả lời thế nào.
Chương Hồi mệt mỏi xoa lên mi tâm. Năm ngoái, chuyện cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ thu mua nguyên vật liệu từ trước, qua vài ngày sau anh
ra đã nghe nói, vốn dĩ cũng muốn làm theo nhưng lúc đó vốn của Phú Hữu chỉ có
mấy chục triệu tiền mặt, phải duy trì cả nhà máy với quy mô năm sáu nghìn
người, số tiền này không thể dùng hết được, bắt buộc phải giữ lại một phần, vậy
số tiền còn lại cũng không còn đủ. Còn bên đại lý thì vẫn còn một số công nợ
vẫn chưa thu về được, anh ta cũng định bảo Tả Tùng sắp xếp người đi đòi số nợ
ấy về.
Nhưng câu trả lời của đại lý chỉ có một, muốn tiền thì cứ
thu hồi đồ điện của các người về. Bởi vì tiêu thụ không được tốt nên oán hận
của đại lý đối với Phú Hữu rất lớn, họ không bán được hàng thì lấy tiền gì để
trả chứ? Nếu như có thể trả hàng sớm là tốt nhất, họ còn có thể lấy tiền đặt
cọc trước kia về, sớm ngày thoát khỏi cái hố sâu Phú Hữu này.
Trả hàng đồng nghĩa với hoàn tiền, vậy thì nguồn vốn của Phú
Hữu sẽ càng gay go hơn, Chương Hồi chỉ đành bỏ qua.
Anh ta cũng muốn học hỏi Diệp Mạn, lấy nhà máy và thiết bị làm
vật thế chấp để vay ngân hàng một số tiền thu mua một lô nguyên vật liệu. Nhưng
nhà máy có một nửa cổ phần không thuộc về họ, một khi họ đề cập đến chuyện này
thì giám đốc Lưu sẽ phản đối kịch liệt. Thậm chí giám đốc Lưu còn sẽ nghi ngờ
anh ta muốn dùng cách này để ăn cắp và bán tài sản của nhà nước, hơn nữa còn
nhanh chóng tìm lãnh đạo phía trên để kể khổ, nhấn mạnh muốn bảo vệ tài sản nhà
nước, giữ gìn lợi ích của công nhân, không thể để cho hạng người lòng lang dạ
sói bán nhà máy đi được, vân vân.
Chương Hồi vô cùng tức giận, giám đốc Lưu làm ầm lên như thế
thì kế hoạch vay ngân hàng chỉ có thể gác lại thôi.
Nhưng anh ta lo nguyên vật liệu sẽ còn tăng nữa, chỉ cần là
người sáng suốt đều nhìn thấy làn sóng tăng giá trong nước trong thời gian ngắn
sẽ không kết thúc được, sớm trữ ít hàng đồng nghĩa chiếm được ưu thế. Con đường
cho vay đi không được thì anh ta sẽ chuyển sang nộp đơn xin chi lên trụ sở
chính của Phú Hữu, còn đề nghị tăng đầu tư cho Phi Tuyết, lấy về nhiều cổ phần
hơn.
Thật sự anh ta đã chịu đủ cảm giác bị người khác sai khiến,
trói tay trói chân, làm gì cũng có người cản trở, trước thì có tên giám đốc ngu
xuẩn của Phi Tuyết, sau thì gặp kẻ cứng đầu như giám đốc Lưu, không rõ ràng gì
như tên họ Ngôn kia lại xem nhà máy như trân châu để bảo vệ, tầm nhìn lại không
đủ xa, gan lại nhỏ, thật sự quá vướng chân. Chỉ khi có được quyền kiểm soát cổ
phần tuyệt đối của họ trong tay thì quyết định của anh ta mới không ai dám phản
đối, có thể nhanh chóng tiến hành ngay, như vậy mới có thể ứng phó với sự thay
đổi chớp nhoáng của thị trường.
Nhưng thứ khiến Chương Hồi thất vọng chính là đơn xin phép
của anh ta không những không được duyệt mà còn bị phía trụ sở chính phê bình
một trận, nghiêm khắc kể ra công việc của anh ta và Takahashi Yu không đến nơi
đến chốn, thâm nhập vào thị trường đại lục đã hơn hai năm, không những không
thực hiện được mục tiêu ban đầu là di chuyển công nghiệp đang dày đặc lao động
cấp thấp đến đại lục, chiếm lĩnh thị trường tiềm lực khổng lồ ở đây, thu được
lợi nhuận, nuôi ngược lại trụ sở chính, mà đến cuối cùng lại đưa tay đòi ngược
tiền trụ sở chính!
Lần phê bình này vô cùng nghiêm khắc, còn thông báo cho toàn
thể công ty khiến sắc mặt Takahashi Yu tái xanh.
Không những không lấy được sự ủng hộ nào còn phải chịu trận,
Chương Hồi thất vọng tràn trề, chỉ có thể đưa tầm nhìn về trong nước.
Thời gian tết đến, anh ta lại tổ chức một số hoạt động
khuyến mãi, nhưng vì không đủ mạnh nên cũng không có gì mới mẻ cả, hiệu quả
bình thường.
Năm nay anh ta không có cảm giác vui vẻ gì cả, ai ngờ vừa
hết tết thì tin xấu lại đến nữa.
Mặc dù năm ngoái nhiều lần gặp trắc trở nhưng Chương Hồi vẫn
không từ bỏ, trước tết bảo bộ phận phu mua mua thêm hai mươi triệu nguyên vật
liệu. Lô nguyên liệu này vẫn có thể duy trì một khoảng thời gian, nhưng vấn đề
là con đường trước mặt của Phú Hữu rất khó đi, vừa áp lực vì giá thành sản xuất
không ngừng tăng lại thêm một cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chịu chi tiền để kinh
doanh, hơn nữa đúng thật giá cả rẻ hơn các đối thủ khác nhiều, còn công ty mình
không còn bao nhiêu vốn liếng, cứ tiếp tục như vậy nếu không tìm được điểm đột
phá thì sớm muộn họ cũng sẽ bị vây đến chết.
Chương Hồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định
khiến mọi người không ngờ đến: Khuyến mãi hạ giá!
Phú Hữu bây giờ không còn là ông lớn cầm hai trăm triệu tiền
mặt tiến vào thị trường của năm đó nữa, nguồn vốn lưu động của họ sợ là còn
không nhiều bằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chuyện đến nước này chỉ có buông
bỏ tất cả liều một phen, như vậy còn có khả năng đột phá vòng vây, chết đi sống
lại, không liều mình thì thứ chờ đợi anh ta chắc chắn chỉ là những lời nói
thoái thác của Takahashi Yu.
Sau khi xác định xong kế hoạch, Chương Hồi nhanh chóng triệu
tập người thân cận, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.