Trong khi yêu cầu điều tra những người khác thì giám đốc Tống đi thăm hỏi các đại lý ở thành phố Bình Thông, trong đó có Vi Thành.

Cửa hàng của Vi Thành bán đồ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nhưng cũng bán  cả máy điều hòa không khí Phi Tuyết, còn có một vài nhãn hiệu khác nữa, đa dạng mẫu mã, muốn cái gì có cái đấy, nhưng sau khi Phi Tuyết xảy ra chuyện, anh ta đã không bán nhãn hiệu điều hòa không khí Phi Tuyết nữa.

Thấy giám đốc Tống đích thân đến thăm, anh ta có chút lo lắng nên nhanh chóng mời giám đốc Tống vào, pha trà rót nước, rất khách sáo.

Giám đốc Tống xua tay nói: “Ông chủ Vi không cần lo lắng, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi cậu một vài chuyện.”

Vi Thành ngồi ở đối diện với ông: “Mời giám đốc Tống nói.”

Đầu tiên giám đốc Tống hỏi trong cửa hàng anh ta còn bao nhiêu điều hòa của Phi Tuyết, sau đó hỏi sẽ xử lý thế nào rồi nói rõ: “Nhà máy sẽ đưa ra phương án, không để cho các cậu chịu hết số tổn thất này.”

Vi Thành nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Điều hòa không khí đắt tiền, mặc dù anh ta không lấy quá nhiều hàng từ Phi Tuyết nhưng nếu như phải chịu toàn bộ tổn thất thì mấy chục nghìn nhân dân tệ cũng là số tiền quá lớn, nhưng nếu như tiếp tục bán, vết xe đổ của bài học trước vẫn còn ở đó. Chắc chắn là không nỡ để mất, có khả năng cuối cùng sẽ có người quen xử lý chuyện này, hoặc là sẽ để cho bản thân và người thân bạn bè dùng, nhưng vẫn sẽ để lại tai họa tiềm ẩn, bản thân dùng thì không an tâm. Nếu như nhà sản xuất có thể thu hồi lại những sản phẩm này, rồi chịu một phần tổn thất giống cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ là cách tốt nhất. 

Vì vậy, thái độ của anh ta trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều: “Cảm ơn giám đốc Tống, ngài nói vậy là chúng tôi yên tâm rồi.”

Giám đốc Tống xua tay, hổ thẹn nói: “Là điều nên làm mà, là do bên nhà máy chúng tôi làm việc không cẩn thận, thu hồi sản phẩm hỏng về sớm giống như cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là tốt rồi, mà đúng rồi, đồ điện bị ngâm nước của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trong cửa hàng cậu cũng thu hồi về rồi đúng không?”     

Vi Thành gật đầu: “Đúng vậy, sau khi chuyện này qua đi, bên bọn họ đã gửi thông báo đến cho chúng tôi, sau đó còn đặc biệt gửi thư thông báo đến nữa, kêu đại lý chúng tôi báo lên trên những sản phẩm đồ điện bị ngâm nước, bọn họ sẽ sắp xếp xe đến đây để thu hồi sản phẩm về. Lúc đấy còn rất nhiều người bọn tôi không đồng ý chuyện này!”

Nhưng sau khi điều hòa không khí Phi Tuyết xảy ra chuyện, mọi người đều vui vẻ không ngớt, cũng không còn lời oán trách nào, còn cảm thấy cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã tốt lại còn có trách nhiệm, gánh vác hơn một nửa tổn thất.    

Giám đốc Tống nghe ra được điều muốn nói của anh ta thì trong lòng có chút cảm khái, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể phát triển được như vậy cũng không phải là vô lý. Nếu như phó giám đốc Ngôn có tầm nhìn xa như vậy thì cũng sẽ không đến nông nỗi này.

Ông âm thầm thở dài: “Đúng là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ xử lý cái này rất tốt, đáng để chúng ta học hỏi. Tôi nghe nói sau đó quản lý Chu của bộ phận tiêu thụ còn đặc biệt đến thành phố Bình Thông một chuyến để xử lý chuyện này, là thật sao?”

Vi Thành cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu nói: “Không có, sớm đã xử lý xong chuyện này rồi. Quản lý Chu qua đó để tìm hiểu về sự cố hỏa hoạn, thật ra trong vòng hai ngày kể từ vụ hỏa hoạn đầu tiên, tổng giám đốc Diệp đã đích thân gọi điện cho tôi để tìm hiểu tình hình, sau đó quản lý Chu đến tỉnh An để kêu gọi đầu tư, rồi đặc biệt đến thành phố Bình Thông một chuyến, nhưng anh ta còn bận đi kêu gọi đầu tư, sau khi tìm hiểu tình hình xong thì trong ngày đó cũng đi đến thủ đô luôn.”

Giám đốc Tống gật đầu: “Chỉ ở lại một ngày thôi sao, quá ít.”

Vi Thành nói: “Đúng vậy, không phải về sau cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng sẽ quảng cáo kêu gọi đầu tư ở đài tỉnh hay sao? Anh ta bận rộn vậy làm gì, chỉ ăn có bữa cơm trưa rồi đi luôn.”

Thời gian ngắn như vậy, quản lý Chu chắc cũng không làm được nhiều việc, hơn nữa bởi vì giám đốc Tần, trong lòng giám đốc Tống cũng hy vọng không phải cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ra tay với bọn họ.

Xem ra, nghi ngờ Chương Hồi sẽ càng lớn.

Nhưng không có bằng chứng rõ ràng, giám đốc Tống cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận. Ông cũng nói vài câu với Vi Thành trước khi rời đi.

Trở về khách sạn, ông mượn điện thoại ở quầy lễ tân gọi đến nhà phó giám đốc Ngôn.

Phó giám đốc Ngôn bị cách chức nên đang ở nhà, đã mấy ngày không ra ngoài rồi, nhận được điện thoại của giám đốc Tống thì rất kích động, vội vàng nói: “Giám đốc, nghe nói ông đi đến thành phố Bình Thông, sao rồi, mọi chuyện có thể thay đổi được không?”

Giám đốc Tống không trả lời, mà là hỏi ông ta về phản ứng của Chương Hồi sau khi sự việc xảy ra.

Phó giám đốc Ngôn không dám che giấu bất cứ điều gì, nói ra tất cả về kế hoạch của ông ta sau khi xảy ra chuyện cũng như phản ứng của Chương Hồi lúc đó: “Còn nữa, tổng giám đốc Diệp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã từng gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Chương Hồi đã tìm cô ta, muốn cô ta lợi dụng mối quan hệ với truyền thông để trắng trợn báo cáo vụ bê bối Phi Tuyết của chúng ta, nhưng cô ta từ chối, còn đề nghị tôi đi đến Bình Thông một chuyến, xin lỗi bồi thường, để tránh sự việc đi quá xa.”    

Giám đốc Tống nghe đến đây thì muốn tăng huyết áp, trực tiếp hỏi: “Tại sao lúc đó anh không nghe theo đề nghị của cô ấy?”

Nhưng nếu như phó giám đốc Ngôn đích thân đi đến đó một chuyến điều tra rõ mọi chuyện thì sự việc sẽ không đến nỗi tệ như vậy.

Phó giám đốc Ngôn khẽ lẩm bẩm: “Tôi… lúc đó tôi nghĩ rằng chúng ta là đối thủ cạnh tranh với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, không thể tin lời cô ta nói được. Nói không chừng cô ta còn muốn chúng ta cắn xé lẫn nhau, như vậy danh tiếng của Phi Tuyết sẽ bị hủy hoại, điều hòa của bọn họ cũng dễ bán hơn…”    

Giám đốc Tống tức giận đến mức trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nói lời nào với phó giám đốc Ngôn nữa. Muốn kéo cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vào bẫy cái gì chứ, thực ra là ông ta sợ khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn thì sẽ không giữ được cái mũ quan của mình.

Nhưng lời khuyên đó của Diệp Mạn cũng được coi là cực kỳ chân thành, vì thế sự nghi ngờ đối với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng đã giảm đi rất nhiều.

Giám đốc Tống vẫn rất thận trọng, ông lại gọi điện cho giám đốc Tần hỏi về những chuyện này. Ông tin rằng giám đốc Tần chắc chắn sẽ không lừa người lãnh đạo già là ông, vì vậy ông cũng không vòng vo mà hỏi thẳng giám đốc Tần: “Tôi điều tra ra được sự cố thứ hai có thể là do người làm, cô nói thật cho tôi biết, có phải cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ các người động tay vào chuyện này không?”

Giám đốc Tần sửng sốt, vội vàng nói: “Giám đốc, sao có thể như vậy được, tổng giám đốc Diệp không phải người như vậy, hơn nữa cô ấy cũng nói với tôi không chỉ một lần, Phi Tuyết sống dở chết dở là phù hợp nhất với toàn thể lợi ích của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Tôi cũng nói lời này, Phi Tuyết và Phú Hữu phân cao thấp và hạn chế lẫn nhau là điều tốt nhất với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, trước mắt lợi nhuận chủ yếu của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là dựa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play