Sau khi lễ trao giải kết thúc, Chung Tiểu Cầm đã dặn dò nhân
viên mời những tài xế này vào khách sạn dùng cơm. Để tiếp đãi bọn họ, hôm nay
Lão Sư Phụ đã đặc biệt bao cả khách sạn này.
Nhân lúc mọi người đang ăn hăng say, Diệp Mạn lên sân khấu
phát biểu: “Các vị đã vất vả rồi, khách sạn này đã được tôi bao rồi, sau khi
dùng cơm xong các vị có thể lên phòng ở trên lầu của khách sạn để nghỉ ngơi,
sáng mai hẵng trở về huyện Trường Vĩnh, nhà máy sẽ cho mọi người nghỉ phép ba
ngày, ba ngày sau mọi người hãy đến nhà máy báo cáo.”
Nghe thấy lời này, bên dưới vang lên một tràng hoan hô,
nhưng có một người thanh niên giơ tay lên hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi
có thể không nghỉ ngơi ở khách sạn, hôm nay về nhà luôn được không?”
Không ít người cũng nóng lòng muốn về nhà như người thanh
niên đó, ngay cả một khách sạn sang trọng như này cũng không muốn ở, xôn xao
lên tiếng: “Đúng vậy, tổng giám đốc Diệp, lát nữa chúng tôi có thể về nhà luôn
được không, người nhà đều đang ở nhà đợi chúng tôi.”
Bọn họ ra ngoài làm việc gần cả tháng nay, lúc nào cũng cặm
cụi làm việc, không có cách nào liên lạc với người nhà, người nhà chắc chắn rất
lo lắng cho sự an toàn của họ. Cho dù khách sạn này có sang trọng đến đâu thì
làm sao có thể ngủ ngon và thoải mái như chiếc giường ở nhà mình được.
Nghe họ nói vậy, Diệp Mạn cũng không ép, đưa tay ra hiệu mọi
người im lặng: “Những người muốn về vào chiều nay thì mời giơ tay lên?”
Những người bên dưới lần lượt giơ tay lên, nhìn cô bằng một
ánh mắt mong chờ.
Diệp Mạn cười nói: “Ý kiến của mọi người tôi nhìn thấy rồi,
sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lên đường đi. Tôi và giám
đốc Bàng đã chuẩn bị cho mọi người một phần quà nhỏ, một lát nữa sau khi rời
khỏi khách sạn mọi người đến chỗ thư ký Chung nhận nhé.”
Nghe nói còn có quà, mọi người đều rất vui mừng, bắt đầu
cười nói xôn xao.
Diệp Mạn cũng không nói nhiều, cô quay lại bàn đầu nói với
Bàng Dũng: “Anh Bàng, vất vả cho anh rồi. Dùng cơm xong, anh với chị dâu quay
về trước đi, bên này có chúng tôi lo rồi.”
Bàng Dũng ngước đầu nhìn cô: “Không vội, lát nữa để tôi tiễn
họ.”
Cùng ăn, cùng ở, đồng cam cộng khổ cả tháng trời, mọi người
ít nhiều cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm. Sau khi đoàn xe trở về huyện Trường Vĩnh,
nếu muốn tụ họp như thế này sợ là sẽ rất khó.
Diệp Mạn cười cười nói: “Được thôi.”
Sau khi dùng cơm xong, Bàng Dũng đi đến trước cổng, lần lượt
tiễn họ, Chung Tiểu Cầm mang những món quà đã chuẩn bị sẵn trong nhà máy tặng
cho họ. Món quà ấy không hề đắt tiền, là một chiếc huy hiệu được đặt làm riêng
trong nhà máy, ngoài ra mỗi người còn được nhận thêm một chiếc quạt bàn rất
thiết thực. Nhưng của ít lòng nhiều, điều đó cho thấy nhà máy biết rõ sự vất vả
của họ, công nhận sự chăm chỉ của họ, trên mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ,
vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi tiễn hết mọi người xong, Bàng Dũng mới trở về
nhà, Diệp Mạn và Chung Tiểu Cầm xử lý phần còn lại của công việc rồi trở về trụ
sở chính.
Mặc dù tai họa lũ lụt đã qua đi rồi nhưng thiệt hại mà nó để
lại trên mảnh đất này lại không dễ dàng giải quyết được. Đường xá, cầu cống,
tuyến dây điện và các cơ sở hạ tầng khác đều đã bị phá hủy, hàng triệu người bị
mất nhà cửa chỉ có thể sống tạm trong các túp lều. Công việc trùng kiến lại sau
tai họa là cả một chặng đường dài.
Tuy nhiên những việc này sẽ được giải quyết theo kế hoạch
thống nhất của chính phủ, Diệp Mạn không lo được nhiều như vậy. Điều cô quan
tâm là một vấn đề khác: “Quản lý Chu, trước mắt chúng ta có bao nhiêu đại lý
không liên lạc được?”
Chu Kiến Tân cầm cuốn sổ ghi chép thở dài: “Tổng cộng có 134
đại lý chưa liên lạc được, đến bây giờ mà điện thoại của họ vẫn gọi không được.
Tôi kiểm tra địa chỉ rồi, trong số những đại lý đó có 76 đại lý đến từ tỉnh
Thông, 44 đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.