"Anh đang nhìn gì vậy? Đi
thôi." Tiêu Lệ Bình hỏi giám đốc Tôn.
Giám đốc Tôn thu hồi ánh mắt và nói:
"Em cứ đi đi, anh qua đó xem bọn họ đang làm gì."
Tiêu Thư Dương vội vàng đi theo:
"Em cũng đi xem."
Bà Tiêu thấy vậy lắc đầu: "Hai
người chỉ biết đến công việc, Tết nhất vẫn còn cuồng công việc như vậy. Quên
đi, để họ đi, chúng ta đi mua sắm một mình."
Tiêu Lệ Bình đáp lại, đi vài bước
lại nhịn không được quay đầu nhìn lại chồng và em trai. Hai người thực sự quy
củ xếp ở cuối hàng, thật là, không phải chỉ là một nhà máy từ một nơi nhỏ sao?
Trong dịp Tết Nguyên đán, cả gia đình đi mua sắm, hai người họ đến một cửa hàng
đồ gia dụng để xếp hàng.
Giám đốc Tôn và Tiêu Thư Dương đi
đến cuối hàng.
Mặc dù có khá nhiều người xếp hàng,
nhưng dòng người vẫn di chuyển, không chậm lắm. Chỉ là có rất nhiều người, có
lẽ phải hơn mười phút mới đến lượt họ.
Tiêu Thư Dương đứng xếp hàng có chút
không kiên nhẫn, nói với giám đốc Tôn: “Anh rể, anh xếp hàng ở đây đi, em đi
lên phía trước xem có chuyện gì?”
“Được!” Giám đốc Tôn đồng ý.
Tiêu Thư Dương chạy tới cửa, đứng ở
ngoài biển quảng cáo một hồi, sau đó kéo lấy một đồng chí đưa lịch ra hỏi vài
câu, sau khi đoán ra nội dung đại khái, liền móc ra hai tờ tiền: “Tôi mua cuốn
lịch treo tường trong tay anh được không?"
Xếp hàng một lúc đã có được lịch,
không ngờ còn có người sẵn sàng chi tiền để mua, có ngốc mới từ chối!
Tìm đâu ra người coi tiền như rác
như vậy, sợ Tiêu Thư Dương hối hận, người đàn ông nhét tờ lịch vào trong tay anh
ta, cầm lấy tiền, cười hỏi: “Đồng chí, anh còn muốn nữa không? Những người khác
cũng đang xếp hàng để lấy lịch đấy, anh muốn mua nữa thì tôi sẽ bán cho anh rẻ
hơn, một cuốn năm tệ, muốn nhiều hơn nữa chúng ta có thể thương lượng."
Tiêu Thư Dương rất nhiều tiền, nhưng
anh ta không phải người ngu, cho nên đương nhiên anh ta từ chối: "Không,
đủ rồi."
Anh quay lại với cuốn lịch và nói
với giám đốc Tôn về tình hình chung: "Anh rể, có một sự kiện trong cửa
hàng, một cuốn lịch đẹp sẽ được tặng ra khi vào cửa hàng. Chà, vậy nên nhiều
người đến vì cuốn lịch miễn phí này."
Giám đốc Tôn cầm lấy cuốn lịch và
nhìn nó. Trên bìa lịch là một chú cừu ngộ nghĩnh và dễ thương. Ngay phía trên
là một dòng chữ màu đỏ dễ thấy nhưng không quá lớn "Cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ chúc mừng năm mới". Mở ra bên trong có tổng cộng có mười hai trang,
mỗi tháng một trang, ngày tháng ở giữa mỗi trang. Phía trên ngày là một bông
hoa đang trong thời kỳ ra hoa của tháng, cũng đi kèm với một câu nói, chẳng hạn
như "TV màu 14 inch của Lão Sư Phụ chỉ có giá chín trăm chín mươi chín
nhân dân tệ", "Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ tặng hai triệu nhân dân tệ
cho Đại hội thể thao châu Á", "Đặt cọc trước hai mươi nhân dân tệ để
mua máy điều hòa có thể tiết kiệm một trăm nhân dân tệ"...
Dường như tất cả các đồ dùng nổi bật
của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trong năm đều có mặt, sau đó ghép với các từ
quảng cáo, mỗi trang không hề giống nhau.
Sau khi đọc xong, Giám đốc Tôn đóng
lịch lại và thở dài: "Tổng giám đốc Diệp có thật nhiều ý tưởng."
Tiêu Thư Dương liếc nhìn hàng người
phía sau, cảm thán nói: "Quả thật, phương pháp này rất hay và đã thu hút
được rất nhiều người ghé qua, nhưng khá tốn chi phí. Chi phí in lịch này sẽ mất
một hoặc hai nhân dân tệ. Em thấy rằng nhiều người đến đây để lấy lịch, đơn đặt
hàng cũng không nhiều. "
Tất cả các lịch đều được in màu và
giấy dày, vì vậy chi phí tất nhiên không hề thấp.
Giám đốc Tôn không nghĩ như vậy, ông
chỉ vào cuốn lịch và nói: "Đây là sự sáng suốt của tổng giám đốc Diệp.
Mặc dù chi phí của cuốn lịch này hơi cao, nhưng hiệu quả rất tốt. Số lượng
người ghé qua trong hôm nay chỉ là ngắn hạn, quan trọng là hiệu quả lâu
dài."
"Lâu dài?" Tiêu Thư Dương
cau mày, hơi khó hiểu: "Tại sao anh lại nói như vậy?"
Giám đốc Tôn hỏi: "Em nghĩ mọi
người sẽ đặt một cuốn lịch đẹp như vậy ở đâu khi họ lấy về?”
Tiêu Thư Dương không nghĩ như vậy,
tự tin nói: “Đặt trên bàn trong phòng, hoặc là treo trên tường.”
Chà, chức năng quan trọng nhất của
lịch treo tường không phải là xem ngày sao?
Giám đốc Tôn lắc đầu: “Đó là bởi vì
nhà chúng ta không thiếu đồ trang trí. Nhưng rất nhiều gia đình bình thường
khác thường dùng báo để dán tường, dán ảnh chân dung các vĩ nhân v.v. Treo một
bức chân dung trên tường phòng khách, đặt nó trên bàn ăn hoặc đặt nó trong văn
phòng đều rất phù hợp, đã đẹp lại còn tiện xem ngày. Sau này, người thân hay
bạn bè tới nhà đều sẽ nhìn thấy, mà lịch treo tường là để xem suốt một năm.
Điều này không phải vô hình chung làm tăng sự phổ biến của cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ sao? Tốn một hai tệ để đạt được hiệu quả như vậy, em có nghĩ coi có đáng
không?”
Lịch không giống như tờ báo, đọc
xong là vứt đi, cũng không giống như truyền hình, cần tiền đầu tư để tiếp tục
phát sóng. Chừng nào năm 1991 còn chưa trôi qua, hầu hết các gia đình sẽ thường
đi xem lịch treo tường, gửi 10.000 bản lịch treo tường, nhưng cuối cùng, số
người xem lịch treo tường nhiều hơn nhiều so với con số này, ít nhất là nó phải
được nhân lên hàng chục, thậm chí hàng trăm.
Rốt cuộc, nó rẻ hơn nhiều so với
quảng cáo trên TV. Đây thực sự là ít tiền nhưng làm nên đại sự.
Sau khi giám đốc Tôn nói như vậy,
Tiêu Thư Dương cũng nhận ra lợi ích của cuốn lịch nhỏ. Anh nói với vẻ tiếc
nuối: "Nếu em mà biết sớm hơn, chúng ta cũng sẽ tổ chức một hoạt động như
vậy."
Nhưng trên thực tế, Giáp Thiên Hạ
không dễ làm như vậy, bởi vì họ đại diện cho quá nhiều loại sản phẩm. Hiện tại,
việc quảng bá không được đầu tư nhiều, chủ yếu là dựa vào quảng cáo của các nhà
sản xuất khác nhau để quảng bá.
Nhưng nhà máy sản xuất TV thành phố
Phụng Hà cũng có thể tạo ra một làn sóng như vậy. Nhưng hôm nay là giao thừa,
năm nay đã không còn kịp, năm sau còn có 12 tháng, ai biết sau đó sẽ ra sao?
Giám đốc Tôn thở dài: "Hai nhà
máy TV, đối thủ của chúng ta là Phú Hữu giàu có hào phóng, tiêu tiền như nước
và cửa hàng đồ điện điện Lão Sư Phụ tuy hơi yếu nhưng đầy thủ đoạn, cả hai đều
khó đối phó...”
Tiêu Thư Dương cũng cảm thấy như
vậy. Bản thân anh cũng từng là một người tiêu tiền không tiếc tay, nhưng so với
sự hào phóng của Phú Hữu thì quả là nhạt nhòa.
May mắn thay, Giáp Thiên Hạ là một
nhà máy riêng, không có xung đột trực tiếp với Phú Hữu.
Anh an ủi giám đốc Tôn: “Anh rể, nhà
máy TV đã cải tổ rồi, sang năm nhất định sẽ khá hơn.”
Đối với Tết Nguyên Đán, giám đốc Tôn
không muốn nói những lời khó chịu này, gật đầu cười: “Được, chúng ta cũng lấy
lịch treo tường, đặt trên bàn làm việc trong văn phòng, thỉnh thoảng nhắc nhở
bản thân rằng đối thủ rất mạnh, chúng ta cũng phải cố gắng lên."
Hai người vừa nói chuyện vừa xếp
hàng.
Nhân viên ngoài cửa nhìn thấy giám
đốc Tôn cầm một tờ lịch trong tay liền ngăn lại: “Đồng chí, thật xin lỗi, lịch
của chúng tôi có hạn, mỗi người chỉ được lấy một tờ, đồng chí đã nhận rồi, vậy
anh không được nữa?"
Nghe vậy, giám đốc Tôn liền nhét
lịch vào trong tay Tiêu Thư Dương: "Cái này của cậu ta, không phải của
tôi, bây giờ tôi có thể vào không?"
Tiêu Thư Dương có chút sửng sốt nhìn
thoáng qua người anh rể lươn lẹo của mình, đưa lịch treo tường cho người đứng đằng
sau, rồi buông tay nói: "Tôi cũng không có, tôi có thể vào không?"
Đây là lần đầu tiên nhân viên bán
hàng gặp phải tình huống này. Đó chỉ là một cuốn lịch treo tường thôi mà. Dù
đẹp đẽ hay tinh xảo đến đâu, tác dụng chủ yếu cũng chỉ là để xem ngày, mỗi gia
đình chỉ cần treo một cuốn, ai lại rảnh tới mức quay lại xếp hàng để lấy thêm
một cuốn lịch nữa chứ, họ không thấy phiền sao?
Hai người này rõ ràng đã có lịch còn
đến đây lấy, không đúng quy định của cửa hàng, nhưng đối phương lại đưa lịch
cho người khác, như vậy có được coi là không có không?
Nhân viên bán hàng đang lúng túng
thì giọng nói của Diệp Mạn đột nhiên vang lên từ phía sau: “Thì ra là giám đốc
Tôn và tổng giám đốc Tiêu, mời vào.”
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tránh
sang một bên mời họ vào.
"Tổng giám đốc Diệp, năm
mới thịnh vượng phát tài." Giám đốc Tôn vui vẻ bước vào cửa hàng, nhìn
thoáng qua đã thấy hoạt động trả trước tiền đặt cọc và giảm khoản thanh toán
cuối cùng trong cửa hàng. Ông cúi xuống lại gần xem xét: "Tổng giám đô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.