"Giám đốc, giám đốc Từ của nhà máy sản xuất máy giặt, giám đốc Tôn của nhà máy sản xuất TV và tổng giám đốc Tiêu của Giáp Thiên Hạ đang ở đây." Chung Tiểu Cầm bước đến gần Diệp Mạn, thì thầm vào tai cô. Diệp Mạn buông bút xuống, nhướng mày hỏi: "Ba người tới cùng một lúc à?" Chung Tiểu Cầm gật đầu: “Dạ đúng vậy, bọn họ đang ở bên ngoài, nếu chị không muốn gặp thì em sẽ tìm lý do đuổi họ đi.” Diệp Mạn cười khẽ: "Nếu ba người cùng tới thì cứ để họ vào đi." "Vâng." Chung Tiểu Cầm rời văn phòng, một lúc sau dẫn ba người họ vào. Giám đốc Tôn là người nhiệt tình nhất, vừa vào cửa liền cười nói: "Giám đốc Diệp, đã lâu không gặp. Quấy rầy rồi, để tôi giới thiệu với cô, đây là giám đốc Từ của nhà máy sản xuất máy giặt." "Hóa ra là giám đốc Từ, người mà tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, mời ông ngồi." Diệp Mạn đứng dậy, bắt tay với giám đốc Từ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Thấy vậy, giám đốc Từ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bắt tay với Diệp Mạn và nói: "Giám đốc Diệp, xin lỗi đã làm phiền cô." "Nào có, hai vị giám đốc và tổng giám đốc Tiêu tới, làm nơi nhỏ bé này của tôi thêm sức sống mà." Diệp Mạn nói một câu rồi quay qua nói với Chung Tiểu Cầm: "Lấy trà ô long mà lần trước tổng giám đốc Lâm đưa ra đây." Giám đốc Tôn xấu hổ nói: "Giám đốc Diệp, đừng khách sáo như vậy, chúng tôi uống nước lọc được rồi." Diệp Mạn xua tay: "Giám đốc Tôn, đừng khách sáo với tôi. Giám đốc Từ đến đây lần đầu tiên, vậy hãy thử xem trà của tôi có gì khác với trà của các ông không." "Ôi, giám đốc Diệp khách sáo quá." Giám đốc Tôn cười nói. Giám đốc Từ nhìn thấy cảnh này có chút nghi hoặc, hình như quan hệ giữa giám đốc Tôn và Diệp Mạn rất tốt, lúc giám đốc Tôn đề cập đến vấn đề hợp tác, vì sao trông ông ta vẫn có vẻ không chắc chắn lắm nhỉ? Chung Tiểu Cầm rất nhanh tay, một lát đã bưng trà mang lên. Giám đốc Tôn nhấp một ngụm trước rồi khen: "Giám đốc Diệp, trà của cô rất ngon, mùi thơm lưu lại trong khoang miệng, hậu vị ngọt ngào tươi mát." Diệp Mạn cười nói: "Nếu giám đốc Tôn thích, lát nữa tôi sẽ đưa ông một ít mang về. Tôi vẫn còn khá nhiều ở đây đấy." "Vậy tôi cảm ơn giám đốc Diệp." Giám đốc Tôn đặt chén trà xuống, nụ cười trên mặt chợt tắt, ông ta nhìn Diệp Mạn, hỏi: "Giám đốc Diệp, Phi Tuyết muốn phát triển đa dạng các ngành, cô đã nghe nói về chuyện này chưa?" Diệp Mạn mỉm cười gật đầu: "Tôi đã nghe một số tin đồn, nhưng không biết chi tiết. Sao vậy, có chuyện gì thế?" Giám đốc Tôn than ngắn thở dài: "Vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Phi Tuyết đang có kế hoạch cắt giảm các sản phẩm điều hòa không khí, điều chỉnh cơ cấu công nghiệp, tăng dây chuyền sản xuất máy giặt và TV màu, đồng thời nhập khẩu tám dây chuyền sản xuất từ ​​Nhật Bản cùng một lúc, ước tính sẽ đến Trung Quốc trong thời gian ngắn nữa." "Còn có chuyện như vậy sao?” Diệp Mạn không thể tin được nhíu mày, giống như là lần đầu tiên nghe được vậy. Giám đốc Tôn có chút đắc ý, về mặt tin tức linh thông, Diệp Mạn vẫn kém họ vài bước. Ông ta lắc đầu thở dài: "Đúng vậy. Sau khi Phi Tuyết được giới thiệu dây chuyền sản xuất, họ sẽ sản xuất TV màu và máy giặt nhãn hiệu Phú Hữu, sẽ có tác động lớn đến thị trường của chúng ta. Cho nên hôm nay tôi, giám đốc Từ và Thư Dương đã hẹn gặp tới đây tìm cô là để thảo luận về biện pháp đối phó cùng cô." Lại nữa, cô còn nghĩ là sẽ có cái gì đó mới mẻ hơn chứ! Diệp Mạn gật đầu: "Chà, vậy thì không biết giám đốc Tôn có ý tưởng gì không?" Giám đốc Tôn chỉ Tiêu Thư Dương: "Có Thư Dương của Giáp Thiên Hạ, cũng như các cửa hàng và đại lý do Lão Sư Phụ trực tiếp điều hành, là những kênh bán hàng lớn nhất ở tỉnh chúng ta ngoài cửa hàng bách hóa, hơn nữa hai nhà đang phát triển nhanh chóng, cửa hàng bách hóa lại đang xuống dốc. Tôi nghĩ rằng trong thời gian tới, chắc chắn Giáp Thiên Hạ và Lão Sư Phụ sẽ trở thành cửa hàng đồ điện gia dụng lớn nhất trong tỉnh. Chúng ta nắm chắc hướng đi trong tay, nếu đoàn kết và nỗ lực phối hợp, chúng ta sẽ có thể trấn áp Phú Hữu." Diệp Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giám đốc Tôn, ông thực sự đánh giá cao cửa hàng đồ điện gia dụng của chúng tôi. Các cửa hàng kinh doanh trực tiếp của chúng tôi thua xa cửa hàng của tổng giám đốc Tiêu, còn các đại lý tuy nhiều nhưng nhìn chung đều nằm ở các huyện nhỏ. Khách hàng chủ yếu cũng là cư dân địa phương, sức mua cũng hạn chế. Mà TV màu và máy giặt nhãn hiệu Phú Hữu đi theo con đường trung cấp đến cao cấp, thị trường chính là các thành phố lớn không phải huyện nhỏ thị trấn nhỏ, e rằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi sẽ không có nhiều tác dụng, tôi đoán sau khi sản phẩm của họ tung ra thị trường sẽ chủ yếu thông qua các cửa hàng bách hóa." Giám đốc Tôn xua tay: "Sao có thể? Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của cô đang phát triển nhanh như vậy, các cửa hàng kinh doanh trực tiếp gần như mở ra khắp tỉnh. Giám đốc Diệp à, cô đừng đánh giá thấp bản thân như vậy, còn cửa hàng bách hóa, chúng tôi cũng có ý định nói chuyện với sếp Tiết. Bây giờ chỉ đang đợi giám đốc Diệp bày tỏ ý kiến." Ý kiến cái quỷ gì! Nếu để Diệp Mạn nói thì giám đốc Tôn là người rất mau quên, chuyện lần trước kéo cả nhà máy sản xuất TV Đông Phương Hồng vào liên minh ông ta đã quên rồi sao? Có lẽ nhà máy sản xuất TV có thể liên kết với nhà máy sản xuất máy giặt, dù sao thì giữa họ cũng không có sự cạnh tranh. Nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sản xuất cả TV màu và máy giặt, nếu cạnh tranh lẫn nhau sẽ có xích mích và xung đột, hợp tác thế nào được? Hơn nữa ba người trước mặt này, giám đốc Tôn cáo già xảo quyệt, Tiêu Thư Dương thì cao ngạo tự đại âm hiểm, không thiếu cách ngáng chân cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chỉ có giám đốc Từ là vẫn chưa rõ tính cách, nhưng việc giám đốc Hồ - tiền nhiệm của ông ta từ chức cũng không khỏi liên quan tới Diệp Mạn. Ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, làm sao mà liên hợp được? Thấy Diệp Mạn im lặng, Tiêu Thư Dương nãy giờ vẫn im lặng lại nói: “Giám đốc Diệp, để thể hiện thành ý của chúng tôi, sau khi thành lập liên minh,Giáp Thiên Hạ sẽ đặt tất cả các sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trên kệ." Diệp Mạn cong khóe miệng cười: "Vậy thì, các sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi có phải là bao gồm tất cả các sản phẩm của nhà máy sản xuất TV và nhà máy sản xuất máy giặt không?" Giám đốc Tôn tiếp lời: "Nếu cô không phản đối, tất nhiên đó là tốt nhất. Chúng ta đã thành lập một liên minh thống nhất, có thể phát huy các hướng đi ưu thế nhất. Giám đốc Từ, tôi và cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ có cùng một mục tiêu." Bọn họ là hai nhà máy phát triển lâu năm, tuy con đường xây dựng không nhanh bằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng cũng có một chút. Diệp Mạn không lạc quan về kiểu liên minh lỏng lẻo được hình thành bởi cường địch xâm lấn này lắm. Hơn nữa, việc xây dựng kênh và phát triển đồ gia dụng của Lão Sư Phụ đã vượt xa nhà máy sản xuất TV và nhà máy sản xuất máy giặt, ngay cả khi có Giáp Thiên Hạ bổ sung, cô cũng không cảm thấy đáng, nhiều đại lý của họ đã ký hợp đồng đại lý độc quyền. Nhưng cô không cần phải ra mặt từ chối giám đốc Tôn và những người khác vào lúc này, đắc tội với người ta vô duyên vô cớ. Bọn giám đốc Tôn thích giày vò thế nào thì tùy, nếu họ thực sự có thể làm ra gì đó gây rắc rối cho Phú Hữu, đó sẽ là một chuyện tốt cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nên không cần phải ngăn cản sự nhiệt tình của họ. Suy nghĩ một lúc, Diệp Mạn cười nói: "Giám đốc Tôn, các ông nên thuyết phục sếp Tiết trước đã. Nếu sếp Tiết đồng ý tôi cũng có thể thảo luận, nhưng nếu sếp Tiết không đồng ý thì đừng đề cập đến nữa. Một mình chúng ta cũng vô dụng.” Giám đốc Tôn nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói của Diệp Mạn, dừng một chút rồi nói: "Được rồi, giám đốc Diệp, tôi sẽ đến gặp sếp Tiết và cố gắng thuyết phục ông ấy. Giám đốc Diệp, trước đây giữa chúng ta quả thực có chút không vui, nhưng tất cả là vì sự phát triển của nhà máy, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay miễn phí đó, cá nhân tôi rất ngưỡng mộ sự quyết đoán và thủ đoạn của giám đốc Diệp, tôi hy vọng cô không để bụng và tin tưởng tôi một lần nữa. Chúng ta là người một nhà, đóng cửa lại tranh nhau thế nào cũng được, dù sao thì thịt cũng ở trong nồi của chúng ta, nhưng Phú Hữu thì khác, chúng ta không thể coi thường nước Nhật nhỏ bé, lúc này, tôi hy vọng mọi người có thể bỏ qua thành kiến ​​và hợp tác chân thành với nhau." Thấy ông ta hùng hổ như vậy, Diệp Mạn cũng không phản bác, cười nói: "Giám đốc Tôn, ông nói cũng có lý, tôi sẽ chờ tin tốt từ giám đốc Tôn." Diệp Mạn mỉm cười tiễn họ ra khỏi cửa. Sau khi lên xe, giám đốc Từ liếc nhìn Diệp Mạn đang đứng bên đường mỉm cười nhìn họ qua kính cửa sổ, cảm thán nói: "Giám đốc Diệp thật dễ tính, cô ấy cũng hiểu chuyện nữa." Giám đốc Tôn khẽ khịt mũi: "Lão Từ, đừng coi thường Diệp Mạn. Cô ấy là một người phụ nữ đi lên từ hai bàn tay trắng, không có hậu thuẫn hay hỗ trợ vốn. Nhưng chỉ hơn một năm ngắn ngủi đã đưa cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đạt được quy mô như thế này thì sao có thể là một nhân vật đơn giản. Mặc dù còn trẻ nhưng cô ấy cực kỳ điềm tĩnh. Cô ấy mỉm cười khi gặp mọi người và không thể hiện cảm xúc của bản thân ra ngoài. Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài tốt bụng của cô ấy." Giám đốc Từ nghĩ rằng ông ta hơi nói quá: "Không đến vậy chứ, cùng lắm cô ấy cũng chỉ mới hai mươi, chắc chắn chưa tới ba mươi, cô ấy vẫn còn trẻ như vậy mà." Giám đốc Tôn rất hiểu Diệp Mạn, liền sửa lại: "Năm nay cô ấy 25 tuổi." "Còn trẻ như vậy, cô ấy đã lập gia đình chưa, chúng ta có thể nói chuyện với người thân, bạn bè hay người yêu của cô ấy không?" Giám đốc Từ hỏi. Trong quan hệ giữa con người, đường thẳng không được thì đi đường vòng. Giám đốc Tôn lắc đầu: "Không có và tôi cũng không nghe nói rằng cô ấy có bạn trai. Một cô gái như vậy, làm sao một người đàn ông bình thường có thể trấn áp được?" Giám đốc Từ vừa nghe đã thấy vui vẻ, liếc nhìn Tiêu Thư Dương đang ngồi ở hàng trên nói: "Vừa hay tổng giám đốc Tiêu vẫn chưa hẹn hò, trai tài gái sắc, đều là người cùng ngành, nếu có thể đến với nhau thì khi đó chẳng phải liên minh của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn sao, chúng ta còn sợ Phú Hữu làm gì?" Giám đốc Tôn sửng sốt, ông ta cũng đã nảy ra suy nghĩ này. Khi đó, ông ta đã nghĩ Diệp Mạn là người rất tiềm năng, tương lai của cô ấy sẽ là vô cùng rộng mở, nhưng vì sự phản đối quyết liệt của vợ nên ông ta đã thôi ý định này, không ngờ hôm nay giám đốc Từ lại cùng nghĩ đến việc này. Giám đốc Tôn rất động lòng, quả nhiên ông ta không nhìn lầm, Diệp Mạn rất có năng lực, cho dù ở vị trí nào sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nổi bật, xứng đáng với Tiêu Thư Dương. Ông ta không nghĩ giữa vợ chồng, nữ mạnh nam yếu có gì sai, ông ta coi trọng năng lực hơn. Nếu Giáp Thiên Hạ và Lão Sú Phụ có thể liên hợp với nhau, hai nhà làm một, lại có Diệp Mạn là người lãnh đạo, ông ta sẽ có thể cạnh tranh với Phú Hữu. Và nếu họ thực sự trở thành một nhà, việc tìm Diệp Mạn để hợp tác sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng vừa nghĩ tới tính cách của Tiêu Lệ Bình, cả Tiêu Thư Dương ngồi ở ghế phụ phía trước nghe thấy lời của giám đốc Từ nhưng không nói lời nào, giám đốc Tôn liền cười nói: "Giám đốc Từ, thời đại bây giờ không còn như xưa, không như chúng ta hồi đó, hiện nay người trẻ tuổi ủng hộ tự do yêu đương, chúng ta già rồi không nên quan tâm chuyện của người trẻ tuổi." Giám đốc Từ không ngốc, thấy Tiêu Thư Dương không nói chuyện với mình liền vội vàng chuyển đề tài: "Giám đốc Tôn, ông nói đúng. Nhưng mà, nam lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, tôi sẽ giới thiệu cháu trai tôi thử xem, sau này thành một nhà, rất nhiều chuyện cũng sẽ dễ nói hơn." Giám đốc Tôn vui vẻ nói: "Ông nói có lý. Đúng rồi, giám đốc Từ, ông có ý kiến ​​​​gì về cách thuyết phục sếp Tiết không?" Giám đốc Từ mới nhậm chức được mấy tháng, không quen sếp Tiết lắm thì lấy đâu ra ý kiến mà nói? "Giám đốc Tôn, e rằng việc này phải nhờ vào ông rồi, nếu ông cần sự phối hợp của tôi thì cứ nói." Giám đốc Tôn gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó và dành thời gian cùng đến thăm sếp Tiết." "Được." Giám đốc Từ đồng ý: "Ông quyết định thời gian đi, rồi gọi cho tôi." Giám đốc Tôn gật đầu và đưa giám đốc Từ trở lại nhà máy sản xuất máy giặt, rồi quay lại. Trên đường đi, ông ta hỏi Tiêu Thư Dương: "Đến chỗ anh ăn tối đi. Chị cả em đã nói về chuyện này nhiều lần, nói rằng đã lâu rồi em không về nhà." Khi nhắc tới Tiêu Lệ Bình, Tiêu Thư Dương có chút đau đầu: "Không đi đâu, đừng nói với chị ấy là em đã về." Giám đốc Tôn vui vẻ nói: "Muốn phiền phức như vậy thì tự tìm đối tượng đi thì chị cả sẽ không giới thiệu bạn gái cho em mỗi ngày nữa. Em cũng đã 28 tuổi, đã đến lúc phải lập gia đình rồi." Mỗi lần đề cập đến điều này, Tiêu Thư Dương đều từ chối và nói rằng mình không vội, nhưng lần này anh ấy lại im lặng. Giám đốc Tôn có chút kinh ngạc, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ thằng nhóc em có bồ sao? Nếu có thì cứ đưa cô ấy về nhà. Chỉ cần gia cảnh trong sạch, cho dù điều kiện thế nào cũng không thành vấn đề, anh sẽ nói chuyện với chị cả giúp em.” Tiêu Thư Dương cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Không có gì, anh muốn đi đâu?” Bây giờ giám đốc Tôn bề bộn công việc, cũng không có nhiều sức đi lo chuyện riêng của Tiêu Thư Dương: "Được rồi, nếu cần anh rể nói giùm em, em cứ việc nói. Nhân tiện, việc mở cửa hàng ở tỉnh Thông của Giáp Thiên Hạ có suôn sẻ không?" "Cũng được ạ, đã mở sáu cửa hàng. Nhưng ở Phủ Tây thì tình hình không suôn sẻ lắm, Lâm Hành đã nắm chắc thị trường Phủ Tây trong tay, họ còn có mối quan hệ tốt với nhà máy sản xuất máy giặt Phủ Tây, hàng hóa của họ rẻ hơn của mình." Tiêu Thư Dương cau mày nói, Giáp Thiên Hạ muốn xâm nhập vào sẽ đụng phải chướng ngại vật Lâm Hành. Hai người cứ thế thảo luận về việc này. Tiễn người xong, Diệp Mạn trở lại văn phòng, Chung Tiểu Cầm gửi một chồng tài liệu, hỏi: “Giám đốc, chúng ta sẽ hợp tác với họ thật sao?” Diệp Mạn nhếch môi giễu cợt: “Tiểu Cầm, nhớ kỹ, đừng tin tưởng loại liên minh không ràng buộc pháp lý này, cái gọi là liên minh này nhất định sẽ không tồn tại được lâu, khi tuyệt vọng thì chuyện gì bọn giám đốc Tôn cũng có thể thử." "Vậy là tốt rồi." Chung Tiểu Cầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không thích ba người kia cho lắm. Diệp Mạn gõ nhẹ lên bàn nói: "Nhưng nếu họ muốn thì cứ để họ làm, cũng không tệ đối với chúng ta, có thêm người để thu hút hỏa lực của Phú Hữu cũng là điều tốt." Huống hồ, cho dù cô, giám đốc Tôn, Tiêu Thư Dương và cựu giám đốc Hồ có bất kỳ vấn đề gì, nhưng như giám đốc Tôn đã nói, khi đối mặt với Phú Hữu họ đều là người một nhà. Cô vẫn hy vọng rằng bọn giám đốc Tôn có thể giành chiến thắng, mặc dù niềm hy vọng này là cực kỳ nhỏ bé. Chung Tiểu Cầm gật đầu: "Em hiểu rồi, giám đốc, em đi ra ngoài trước." Diệp Mạn gật đầu, nhìn cô ấy đóng cửa rồi cười bất đắc dĩ, cũng không có nhiều tâm trí để giải quyết chuyện công việc. Tin tức do giám đốc Tôn mang đến lần này chi tiết hơn so với những gì quản lý Hướng nói lần trước, Phi Tuyết đã nhập tám dây chuyền sản xuất cùng một lúc và chúng thậm chí còn sắp đến Trung Quốc. Họ có nhà máy, công nhân và nguyên vật liệu sẵn sàng, ngay khi dây chuyền sản xuất về họ có thể đưa vào sản xuất ngay, điều này chắc chắn sẽ tác động đe dọa đến nhà máy sản xuất TV và nhà máy sản xuất máy giặt ở tỉnh Vân Trung và các vùng lân cận, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng sẽ không được tha. Cô đã nắm bắt thời gian để phát triển hết mức có thể, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể thu hẹp khoảng cách với Phú Hữu. Xét cho cùng, Phú Hữu đã tích lũy được công nghệ, vốn và kinh nghiệm hàng chục năm, trong khi Lão Sư Phụ chỉ mới thành lập được một năm rưỡi. Nhưng may mắn thay, nhà máy của họ vẫn có các sản phẩm cấp thấp để phòng ngừa rủi ro, ngay cả khi họ không phải là đối thủ của Phú Hữu trong các sản phẩm trung cấp và cao cấp nhưng trong một thời gian, họ vẫn có thể đứng vững. Chỉ là muốn đuổi kịp đối phương, vậy cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nhất định phải đẩy nhanh tốc độ phát triển. Diệp Mạn đã nghĩ về chuyện đó rất lâu, các sản phẩm cấp thấp đã lan rộng khắp tỉnh và các khu vực lân cận, trước mắt vẫn chưa có đối thủ mạnh nào giành được thị phần cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng về lâu dài sớm muộn gì cũng sẽ có đối thủ mới tham gia, cuộc chiến về giá luôn là cạnh tranh sản phẩm cấp thấp. Tuy nhiên, khi chi phí nguyên vật liệu, nhân công và tiền thuê tăng lên, lợi nhuận sẽ ngày càng giảm nếu giá không tăng hoặc thậm chí giảm. Nếu không có tiền, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay miễn phí đó, sẽ không có cách nào để cập nhật trang thiết bị. Nếu đầu tư tiền vào nghiên cứu và phát triển, chỉ có thể tiếp tục sản xuất các sản phẩm cấp thấp và cuối cùng chỉ tạo thành một vòng luẩn quẩn. Vì vậy, họ không thể theo đuổi số lượng một cách mù quáng mà còn phải theo đuổi chất lượng. Hiện doanh số bán TV màu 18 inch và máy giặt tự động lồng đôi rất tốt, nhưng họ không thể nhanh chóng mở rộng thị trường và tăng năng lực sản xuất trong thời gian ngắn, Phú Hữu sẽ sớm gia nhập thị trường này nên không rõ liệu họ có thể kiếm tiền trong tương lai nữa không. Vì vậy phải tìm điểm lợi nhuận mới, đừng bỏ hết trứng vào một giỏ. Diệp Mạn suy nghĩ một lúc lâu, nhấc điện thoại gọi cho Bàng Dũng: "Anh Bàng, anh vẫn ở thành phố Tĩnh Thủy chứ?" Bàng Dũng đáp: "Ừ, tôi vẫn đang ở đây, đang chọn sơ bộ địa chỉ mở cửa hàng, sao thế, có việc gì cần tôi trở về sao?" "Không cần về, anh ở thành phố Tĩnh Thủy vừa hay hỏi thử tình hình hiện tại của phó giám đốc Tần của nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết và tình hình lãnh đạo cùng phe cô ấy giúp tôi." Diệp Mạn nói thẳng. Bàng Dũng im lặng một lúc, hỏi: "Cô muốn sản xuất điều hòa không khí?" Anh ta vẫn biết rất rõ về Diệp Mạn. Diệp Mạn cười nói: "Đúng vậy. Xét về điều hòa không khí, cả tỉnh của chúng ta và các vùng lân cận đều không thể cạnh tranh với Phi Tuyết. Ban đầu Phi Tuyết vốn là nhà độc quyền, nhưng hiện tại Phú Hữu đang bơm vốn, điều chỉnh sản xuất và phát triển đa dạng hóa. Rất nhiều nguồn lực đã được đầu tư vào TV màu và máy giặt. Nếu không có sự cố xảy ra, năm sau chắc chắn máy điều hòa không khí Phi Tuyết sẽ hết hàng, nghiêm trọng hơn nhiều so với năm nay." "Nhưng thiếu hụt thì có sao, ban lãnh đạo của Phi Tuyết sẽ không mạnh mẽ tăng năng lực sản xuất. Phó giám đốc Ngôn đã đến được vị trí này thông qua chuyển đổi và phát triển đa dạng. Nếu ông ta muốn quay lại và phát triển mạnh mẽ điều hòa không khí thì không phải đang tự vả mặt sao? Mà bến Phú Hữu cũng muốn hủy hoại thương hiệu điều hòa không khí Phi Tuyết, cũng sẽ không ủng hộ họ phát triển máy điều hòa không khí, sẽ có một khoảng trống trên thị trường trong thời gian ngắn. Nếu chúng ta bắt đầu chuẩn bị từ lúc này, chúng ta sẽ sản xuất điều hòa không khí trong năm tới, điều này sẽ bù cho khoảng trống này và dễ dàng giành được thị trường mà nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết đã rút lui.” Phi Tuyết chuyển đổi làm cho mọi người trở tay không kịp, vừa là khủng hoảng, vừa có cơ hội ẩn chứa trong đó.    Chỗ trống trên thị trường điều hòa không khí là một cơ hội lớn. Để vùi lấp thương hiệu điều hòa không khí Phi Tuyết, Phú Hữu nhất định sẽ cản trở, trước mắt họ sẽ không sản xuất điều hòa không khí để không gây tranh cãi giữa các nhân viên Phi Tuyết và đây chính là cơ hội cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Mặc dù sản lượng bán máy điều hòa không khí không bằng TV màu, máy giặt, tủ lạnh nhưng lợi nhuận lại cao. Hơn nữa, khi nền kinh tế cất cánh và thu nhập của người dân tăng lên, tỷ lệ thâm nhập thị trường của máy điều hòa không khí sẽ ngày càng cao hơn và trong tương lai doanh số bán hàng sẽ tiếp tục tăng. Bây giờ họ có thể tận dụng cơ hội này để nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, họ chưa có bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào, điều này dễ dàng hơn nhiều so với việc mỗi ngày đều xích mích với bọn giám đốc Tôn. Bàng Dũng gãi đầu nói: "Cô nói đúng. Năm nay chúng ta tổ chức rất nhiều đại lý đi hàng ngàn dặm để lấy hàng, nếu chúng ta có thể tự sản xuất, từ năm sau ông chủ Diêu và những người khác sẽ trực tiếp lấy hàng từ chúng ta, không phải lo lắng về nguồn tiêu thụ. Tôi nghĩ chuyện này rất khả thi, đây quả là một ý kiến ​​​​hay." Diệp Mạn cười nói: "Nếu anh không phản đối, vậy thì chuẩn bị trước đi. Chúng ta không hiểu về máy điều hòa không khí nên việc chuyên môn này nên để cho dân chuyên nghiệp, tôi muốn đào một nhóm kỹ thuật viên và nhân viên quản lý từ nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết. Ở nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết họ có chất lượng và danh tiếng không, hiệu quả và lợi ích cũng không tồi, chứng tỏ phương diện quản lý và kỹ thuật tốt, chúng ta có thể bê nguyên sang đây, như vậy có thể tránh được nhiều đường vòng.” "Cô coi trọng phó giám đốc Tần sao?" Bàng Dũng hiểu rõ. Diệp Mạn cười nói: "Đúng vậy, tôi đã giao thiệp với phó giám đốc Tần vài lần. Cô ấy rất tốt, nhưng khá thẳng thắn và cố chấp. Hơn nữa, giám đốc cũ của nhà máy luôn ủng hộ cô ấy đã nghỉ hưu sớm vì lý do bệnh tật khiến cô mất đi sự cạnh tranh với phó giám đốc Ngôn, khi phó giám đốc Ngôn lên nắm quyền nhất định sẽ thanh lọc bộ máy quản lý và thay thế những vị trí quan trọng bằng tay chân của mình. Phó giám đốc Tần và phe cánh của cô ấy sẽ gặp khó khăn, đây là thời điểm tốt để cướp cô ấy về. Tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của cô ấy trong nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết, tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô ấy." Muốn cướp người thì nhất định phải có thành ý, Diệp Mạn cảm thấy rằng tốt hơn là cô nên đích thân xuất hiện. Mặc dù hiện tại tình huống của phó giám đốc Tần rất xấu hổ, nhưng chỉ cần cô ấy không mắc phải sai lầm lớn và không từ chức thì về mặt hình thức việc đối xử trong nhà máy sẽ không tệ. Hơn nữa, cho dù phó giám đốc của một nhà máy lớn như vậy không có thực quyền nhưng lại có địa vị xã hội cao, vài năm sau khi về hưu sẽ được trả lương hậu hĩnh. Muốn kêu cô ấy từ chức và tới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ làm việc cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đó là lý do tại sao Diệp Mạn yêu cầu Bàng Dũng tìm cách tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của phó giám đốc Tần, để cô có thể nắm chắc hơn. Bàng Dũng đồng ý: "Được, tôi sẽ tìm người hỏi sau." "Ừm, trước khi xử lý xong chuyện này, không nên để lộ ra ngoài, anh đừng nói cho ai biết đấy." Diệp Mạn dặn dò. Bàng Dũng cười nói: "Tôi biết, phó giám đốc Ngôn kia có vẻ là người hẹp hòi, đối với người khác cũng không quá độ lượng, nếu biết, nhất định sẽ chơi xấu." "Thật ra tôi không lo lắng về ông ta lắm, chỉ sợ vài người của nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết dùng ân nghĩa và nhân tình để giữ chân phó giám đốc Tần." Diệp Mạn nhẹ nhàng nói. Phó giám đốc Tần đã làm việc trong nhà máy điều hòa không khí nhiều năm như vậy, có tình cảm sâu sắc với nhà máy và mọi người, nếu ai đó đánh bài tình cảm với cô ấy, có thể cô ấy sẽ không hạ quyết tâm được. Bàng Dũng nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cô hãy chờ tin tốt của tôi." Sau một thời gian, Bàng Dũng lần lượt gửi lại một số tin tức. Vào ngày 7 tháng 11, tám dây chuyền sản xuất do Phi Tuyết mua từ nước ngoài đã được vận chuyển thành công đến cổng nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết. Cùng ngày, Nhật Báo Tĩnh Thủy và một số phương tiện truyền thông trong tỉnh đã đưa tin. Diệp Mạn cũng xem báo, trong ảnh là phó giám đốc Ngôn, Takahashi Yu, Chương Hồi và một số cán bộ khác mà cô không biết đứng trước ống kính với khuôn mặt rạng rỡ. Diệp Mạn đã tìm kiếm cẩn thận nhưng không thể tìm thấy phó giám đốc Tần, điều này cho thấy cô ấy đã bị thiệt thòi như thế nào. Phó giám đốc Ngôn đã nói rất hay rằng mục đích của việc chuyển đổi và đa dạng hóa là để tránh tình trạng nhân viên không có việc gì làm trong mùa đông, chính là mùa điều hòa không khí ế hàng, đồng thời đó là cũng để tránh nguy cơ các sản phẩm của nhà máy điều hòa không khí quá đơn lẻ và tạo ra một số tăng trưởng lợi nhuận mới cho nhà máy. Những phương tiện truyền thông được mời cũng làm việc rất tốt, đưa tin rằng nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết có tầm nhìn, nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết sẽ trở thành cửa hàng đồ điện gia dụng lớn nhất với đầy đủ mặt hàng nhất ở tỉnh ta vân vân… Sau khi đọc xong, Diệp Mạn đã đặt tờ báo xuống, phương tiện truyền thông đưa tin là một chuyện, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay miễn phí đó, tuy rằng không thiếu những bài báo với sự hiểu biết sâu sắc và những tin tức đúng sự thật thì cũng có không ít bài báo khoe khoang và tâng bốc, bản thân cô đã hỏi ý kiến ​​​​của giới truyền thông, thủ đoạn này của Phi Tuyết là không đáng kể. Nhưng dây chuyền sản xuất vừa về, phó giám đốc Ngôn và những người khác bắt đầu lên tiếng trên các phương tiện truyền thông, có vẻ như sau một thời gian, các phương tiện truyền thông ở tỉnh Vân Trung sẽ trở nên sôi nổi. Diệp Mạn đặt tờ báo xuống, thấy Chung Tiểu Cầm đi vào liền chỉ ra bên ngoài: “Giám đốc, tổng giám đốc Tiêu của Giáp Thiên Hạ tới.” “Mời anh ấy vào đi.” Diệp Mạn đoán rằng anh ta nói về chuyện liên minh lần trước. Tiêu Thư Dương vừa đi vào đã nhìn thấy tờ báo trên bàn: "Có vẻ như giám đốc Diệp đã nhận được tin rồi." Diệp Mạn thu tờ báo lại, đặt ở bên trái, cười nói: "Báo chí đưa tin nhiều như vậy, tôi nghĩ cũng không khó để biết. tổng giám đốc TiêuT, mời ngồi, sao hôm nay chỉ có một mình anh vậy, giám đốc Tôn đâu?" Tiêu Thư Dương sờ sờ mũi, ho khan một tiếng nói: "Ông ấy có một đang họp nên không đến được." "Vậy à?" Diệp Mạn gật đầu, thẳng thắn hỏi: "Sếp Tiết có đồng ý không?" Tiêu Thư Dương dừng một chút rồi nói: "Chuyện này hơi phức tạp, giám đốc Diệp, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi." Diệp Mạn có chút khó hiểu, có chuyện gì ở trong văn phòng nói không phải tốt hơn sao? Sao cứ muốn lãng phí thời gian đi ra ngoài vậy. Cô còn chưa mở miệng đã nghe Tiêu Thư Dương nói tiếp: "Giám đốc Diệp, trước đây vì một số chuyện nên chúng ta đã có rất nhiều hiểu lầm, cũng gây không ít phiền phức cho giám đốc Diệp, tôi thực sự xin lỗi. Để bày tỏ sự áy náy, tôi đã đặt một bàn ở nhà hàng Đào Hoa Nguyên. Vừa đúng lúc đã gần trưa, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện." Diệp Mạn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, Tiêu Thư Dương này thật sự biết chọn thời gian, giữa trưa chạy tới còn mời ăn cơm, cái gọi là không đánh kẻ chạy lại này lại làm cho người ta rất khó từ chối. Nhà hàng Đào Hoa Nguyên ở gần đây là một nhà hàng rất nổi tiếng và đông khách, thường phải hẹn trước. “Thật ngại quá, tổng giám đốc Tiêu đến nên để tôi mời mới đúng.” Diệp Mạn đứng dậy cầm túi xách nói: “Vậy đi thôi, nhưng bữa này tôi mời, tổng giám đốc Tiêu đừng khách sáo với tôi, hôm nay anh là khách, nào có đạo lý để khách làm chủ chứ.” Vốn Tiêu Thư Dương muốn tranh trả nhưng không biết anh ta nghĩ đến cái gì, khẽ cười và nói: “Vậy cảm ơn giám đốc Diệp nhé.” Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Mạn nói chút tình hình với Chung Tiểu Cầm rồi đi thẳng đến nhà hàng. Đến nơi, Diệp Mạn mới biết Tiêu Thư Dương đã đặt một phòng nhỏ, trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc: “Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta chỉ có hai người thật sự không cần phải đặt phòng, rất lãng phí.” “Không sao, chỉ là một phòng nhỏ, đúng lúc chúng ta còn phải bàn công việc, tránh bị người khác làm phiền.” Tiêu Thư Dương giải thích. Diệp Mạn nghĩ cũng có lý, cô và Tiêu Thư Dương cũng không thiếu mấy đồng này, phải bàn công việc nên đương nhiên tìm nơi yên tĩnh chút sẽ thích hợp hơn: “Vậy được rồi, mời tổng giám đốc Tiêu.” Hai người cùng vào phòng, đúng như lời Tiêu Thư Dương nói, là một phòng rất nhỏ, chỉ đủ bốn người ngồi, Diệp Mạn ngồi đối diện với Tiêu Thư Dương. Lúc gọi món, Tiêu Thư Dương đã đưa thực đơn cho Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, cô gọi đi.” Diệp Mạn không có tâm trạng ăn cơm nên đã gọi ngẫu nhiên hai món đặc trưng, sau đó đưa thực đơn cho Tiêu Thư Dương: “Tôi gọi xong rồi, tổng giám đốc Tiêu xem xem muốn ăn gì.” Tiêu Thư Dương lại gọi mấy món: “Lần trước ăn cơm, tôi nhớ giám đốc Diệp khá thích đồ ngọt, cho tôi một thịt lợn chua ngọt, thêm một cá quế chiên xù.” Diệp Mạn cảm thấy hơi kỳ lạ, hình như lần trước ăn cơm cô chỉ ăn một bữa cơm với Tiêu Thư Dương, không ngờ anh ta lại nhớ: “Không cần đâu, tổng giám đốc Tiêu, anh gọi món anh thích là được rồi.” “Tôi gọi xong rồi.” Tiêu Thư Dương gọi nhân viên phục vụ rồi đưa thực đơn cho đối phương. Diệp Mạn thấy anh ta đã gọi rồi nên cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng trả tiền bữa này. Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, Diệp Mạn nhắc tới chủ đề lúc trước ở trong văn phòng: “Tổng giám đốc Tiêu, giám đốc Tôn có thuyết phục được sếp Tiết không?” Tiêu Thư Dương rót một cốc nước cho Diệp Mạn, sau đó mới nói: “Sếp Tiết không đồng ý, cửa hàng bách hóa không muốn vô duyên vô cớ đắc tội Phú Hữu. Sự hợp tác đầu tư của Phú Hữu và Phi Tuyết rất được cấp trên xem trọng, nếu ông ta từ chối thẳng thừng thì chắc chắn cấp trên sẽ tìm ông ta. Nhưng sếp Tiết sẵn sàng bán thể diện cho chúng ta, ông ta đồng ý đặt sản phẩm của nhà máy sản xuất máy giặt, nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà và cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở vị trí nổi bật nhất, máy giặt và TV màu của Phú Hữu đặt ở góc không nổi bật.” Đây thật sự là phong cách của sếp Tiết cáo già, làm việc khéo léo, không đắc tội ai. Diệp Mạn khẽ vuốt cái cốc sứ, tươi cười nói: “Tổng giám đốc Tiêu, việc này không khớp với những gì chúng ta nói lúc trước.” Cô nói là nếu sếp Tiết đồng ý thì cô sẽ suy nghĩ, nhưng bây giờ sếp Tiết từ chối rồi, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bọn họ cũng có thể danh chính ngôn thuận từ chối giám đốc Tôn bọn họ. Tiêu Thư Dương mỉm cười nói: “Giám đốc Diệp, việc này đều có lợi đối với tất cả chúng ta, trước tiên cô đừng từ chối, hãy suy nghĩ lại thật kỹ đi.” Diệp Mạn im lặng, một chuyện đơn giản như vậy, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại không được sao mà còn nhất định phải ăn cơm, thật lãng phí thời gian của cô. Nhưng Đào Hoa Nguyên không hổ là nhà hàng phải hẹn trước mới có chỗ, tay nghề của đầu bếp rất giỏi, thịt lợn chua ngọt và cá quế chiên xù này làm vô cùng chuẩn vị, không thua kém gì hương vị mà Diệp Mạn từng thử trong khách sạn lớn ở kiếp trước. “Không ngờ giám đốc Diệp lại thích hương vị này.” Tiêu Thư Dương nhìn Diệp Mạn ăn không ít, cười nói: “Tôi còn biết mấy nhà hàng như Hàng Bang, Quảng Đông rất chuẩn vị, lần sau tôi mời, giám đốc Diệp đừng từ chối nhé.” Hương vị của tỉnh Vân Trung đậm đà, thực ra Diệp Mạn thích nhiều dầu muối, còn ăn cay, nhưng bởi vì bệnh dạ dày ở kiếp trước rất nghiêm trọng nên cô đã dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt. Còn về lần sau Tiêu Thư Dương nói, Diệp Mạn nghĩ anh ta chỉ là khách sáo mà thôi nên cũng không bận tâm. Mặc dù bây giờ mối quan hệ ngoài mặt của mọi người đã hòa dịu rồi, nhưng cuối cùng vẫn là đối thủ cạnh tranh, người trong thương trường đều là nhân tinh*, trước một bộ mặt sau một bộ mặt, hôm nay xưng anh xưng em, ngày mai có thể sẽ đâm sau lưng. *Nhân tinh (人精): Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt. Điều này cũng áp dụng cho mối quan hệ hiện tại của cô với giám đốc Tôn và Tiêu Thư Dương. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, Tiêu Thư Dương lại thật sự tới, trong tay còn cầm một hộp điểm tiêm: “Lúc trước đi Quảng Châu có mang một ít đặc sản của địa phương về, nhân tiện mang cho giám đốc Diệp một hộp, cô nếm thử xem.” “Ngại quá, thật sự cảm ơn tổng giám đốc Tiêu.” Diệp Mạn không tiện từ chối, đành bảo Chung Tiểu Cầm nhận lấy. Tiêu Thư Dương ngồi xuống một cách tự nhiên: “Giám đốc Diệp, cô thật sự quá khách sáo rồi.” Diệp Mạn không muốn nói chuyện phiếm với anh ta nên đã thẳng thắn nói: “Tổng giám đốc Diệp đến hỏi tôi đáp án ư, sếp Tiết không đồng ý, chúng ta liên minh cũng không có ý nghĩa gì, hay là thôi đi, chỉ là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ tiến lùi cùng với mọi người, trước mắt cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi sẽ không bán sản phẩm của Phú Hữu, phiền tổng giám đốc Tiêu chuyển lời đến giám đốc Tôn thay tôi để ông ấy yên tâm.” Vốn tưởng rằng cô nói như vậy hẳn là Tiêu Thư Dương sẽ không vui mới đúng. Nhưng ai mà biết được, anh ta lại không hề tức giận, còn gật đầu tốt tính nói: “Được, tôi sẽ chuyển lời thay cô. Giám đốc Diệp, ở đây tôi có hai vé xem phim “Thiếu nữ u hồn” được bạn cho, đúng lúc vào buổi tối, giám đốc Diệp có hứng thú không, cùng đi xem đi.” Trong lòng Diệp Mạn khẽ lộp bộp, cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy. Cho dù cô sống hai kiếp rồi cũng chưa từng hẹn hò với người khác phái, nhưng cũng rất rõ ràng rạp chiếu phim là thánh địa hẹn hò của nam nữ thanh niên, cái gì mà 214, 520, kiểu như Thất tịch, vậy càng đông. Cô và Tiêu Thư Dương không có quan hệ gì, anh ta lại hẹn cô đi xem phim, là tai cô điếc hay là não anh ta có vấn đề. Đừng nói cái gì mà không muốn lãng phí vé xem phim, cô và Tiêu Thư Dương là người thiếu tiền đi xem phim sao? Ai cũng có thể tiếc hai vé xem phim nhưng chắc chắn trong đó không bao gồm người có tiền như Tiêu Thư Dương. Thấy Diệp Mạn không lên tiếng, Tiêu Thư Dương lại nói: “Đây là phim nhập từ bên Hồng Kông, nghe nói rất hay nên mua vé cũng không dễ, bạn tôi đã cố ý tặng tôi hai vé có vị trị rất đẹp. Giám đốc Diệp đừng vùi đầu vào công việc suốt ngày, đọc truyện tại ứng dụng truyenfull - online hay miễn phí đó, cũng phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, bên cạnh rạp chiếu phim có nhà hàng Quảng Đông, món ăn vô cùng chuẩn vị, lần trước cô mời rồi, lần này nên đến lượt tôi.” Lần này Diệp Mạn rất chắc chắn, cô không hiểu sai ý đồ của đối phương. Quá hoang đường, quá đột ngột rồi, đại thiếu gia kiêu ngạo thế mà lại hạ mình mời cô ăn cơm, xem phim. Cô nghĩ sao cũng cảm thấy rất hoang đường, Tiêu Thư Dương vênh váo hống hách của hơn một năm trước có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không? Chỉ là đối phương không nói rõ nên cô cũng không tiện nói rõ ra. Diệp Mạn giật giật khóe miệng cười nói: “Một bữa cơm thôi mà, tổng giám đốc Tiêu thật sự quá khách sáo rồi, lâu như vậy rồi mà anh còn nhớ. Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi vẫn còn có rất nhiều công việc phải xử lý, tối nay phải tăng ca, không biết bận đến lúc nào, sợ không thể đến cuộc hẹn, anh vẫn nên mời người khác đi.” Tiêu Thư Dương cũng rất biết điều, thu vé xem phim lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy thật không may rồi, tôi chỉ có thể đi xem một mình, lần sau có cơ hội sẽ mời giám đốc Diệp vậy.” Diệp Mạn cười, không trả lời ngay, cô cầm lấy một xấp tài liệu nói: “Bên tôi có quá nhiều việc, không tiễn tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Tiêu đi thong thả.” Đợi sau khi Tiêu Thư Dương đi ra ngoài, Chung Tiểu Cầm lập tức đi vào, ánh mắt rơi trên hộp điểm tâm một lát, sau đó muốn nói lại thôi nhìn Diệp Mạn. Diệp Mạn liếc xéo cô ấy: “Em muốn nói gì?” Mặt Chung Tiểu Cầm đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Giám đốc, chắc chắn người họ Tiêu này có ý định xấu, chị đừng để bị anh ta lừa.” Diệp Mạn gõ lên trán cô ấy một cái: “Nghĩ đi đâu đấy, em coi chị là một cô gái ngây thơ 18 tuổi ư, có thể bị bất cứ ai lừa, lấy cái hộp này ra chia cho mọi người đi, đừng để chị nhìn thấy nữa.”



........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play