Diệp Mạn từ Đại học Vân Trung về đã nhìn thấy Bàng Dũng, cô
ngạc nhiên hỏi: “Sao lần này lại nhanh vậy? Chưa tới nửa tháng đã ký xong hết
các hợp đồng rồi?”
Bàng Dũng vui tươi hớn hở nói: “Không phải đang tổ chức Á
vận hội sao? Không biết ông chủ Diêu nghe được tin chúng ta tài trợ cho Á vận
hội hai triệu từ chỗ nào mà nói chuyện vô cùng dễ dàng, chẳng bàn điều kiện gì
đã trực tiếp ký hợp đồng. Tôi và Kiến Tân chia nhau ra chạy, một ngày có thể
chạy tới mấy đơn vị lận.”
“Còn có hiệu quả này sao?” Diệp Mạn cười: “Cái này đúng là
niềm vui ngoài ý muốn. Anh Bàng, anh về đúng lúc lắm, có chuyện này tôi muốn
thương lượng với anh.”
Bàng Dũng gật đầu: “Chuyện gì, cô nói đi.”
“Tôi vừa mới đi gặp chủ nhiệm Ôn, ông ấy nói cuối năm nay
bác sĩ Chung sẽ về, sau này cũng không có cách nào mua dây chuyền sản xuất cho
chúng ta nữa. Bởi vậy tôi muốn tháng sau anh đi tới vùng duyên hải một chuyến,
tìm một công ty chuyên về mảng thương mại xuất khẩu, đại diện cho chúng ta mua
dây chuyền sản xuất.” Diệp Mạn nói.
Mua dây chuyền sản xuất từ nước ngoài về, không chỉ riêng
việc ký kết hợp đồng mua bán, còn có vấn đề nhận hàng, các vấn đề liên quan tới
thuế, vấn đề vận chuyển… đều yêu cầu rất nhiều thủ tục. Vì thế chuyện này này
vẫn nên giao cho công ty chuyên nghiệp phụ trách sẽ thích hợp hơn.
Đáng tiếc Chung Ý không ở trong nước, hơn nữa nếu muốn liên
hệ với anh cũng không thuận tiện chút nào, bằng không cô thật ra có thể hỏi anh
một chút. Chắc chắn Chung Ý có biện pháp ở phương diện này, nếu không anh cũng
không thuận lợi mua và vận chuyển dây chuyền sản xuất về nước giúp bọn họ.
Bàng Dũng cũng thấy thật đáng tiếc: “Bác sĩ Chung sắp phải
về rồi sao. Được rồi, vậy tôi đi tìm thử xem thế nào? Nếu cần gấp thì ngày mai
tôi sẽ đi ngay.”
Diệp Mạn lắc đầu: “Tạm thời không gấp đâu, tôi đã ủy thác
cho chủ nhiệm Ôn chuyển lời cho bác sĩ Chung, nhờ anh ấy hỗ trợ mua một dây
chuyền sản xuất TV màu, năm nay chắc là không còn cần mua dây chuyền sản xuất
nữa. Tháng này tổ chức Á vận hội, chắc chắn việc buôn bán của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ chúng ta sẽ rất tốt tốt, có rất nhiều việc, cứ lo xong chuyện bên
này đã. Không phải bên phía Đỗ Hằng chuẩn bị khai trương rồi sao, đã cho người
đi nghiệm thu chưa? Anh đi xem thử, nếu không có vấn đề gì thì có thể khai
trương cửa hàng, sau đó điều Đỗ Hằng sắp xếp mở một cửa hàng khác ở thành phố
bên cạnh. Năm nay chúng ta cần phải mở các cửa hàng kinh doanh trực tiếp trải
rộng khắp mười mấy thành phố của tỉnh Vân Trung.”
“Được, tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ qua đó.” Bàng Dũng cũng
bị Đỗ Hằng hối thúc rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không sắp xếp được thời gian.
Diệp Mạn cười nói: “Thời gian này còn phải khiến anh Bàng
vất vả chạy nhiều nơi. Đúng rồi, tôi muốn cử nhóm người Chu Hồng Giang qua Nhật
Bản học tập, anh thấy thế nào?”
Bàng Dũng nghĩ tới việc lúc trở về anh ta nghe Chung Tiểu
Cầm nói về tình hình của nhà máy mới, lập tức hiểu rõ ý định của Diệp Mạn:
“Cũng được, nếu không sau khi mua xong dây chuyền sản xuất chúng ta lại không
biết sử dụng hoặc là sử dụng không tốt, như vậy sẽ tồn tại không vấn đề này thì
vấn đề khác. Để họ ra nước ngoài, học tập một cách có hệ thống cũng có thêm
kinh nghiệm, sau này cũng không gặp phải những vấn đề như thế.”
Diệp Mạn gật gật đầu nói: “Không sai, đây là một nguyên nhân
quan trọng. Còn có một nguyên nhân khác, chúng ta không thể cứ luôn mua dây
chuyền sản xuất từ nước ngoài về được? Người khác không thể nào bán kỹ thuật
cốt lõi cho chúng ta, nhóm người Chu Hồng Giang đều là sinh viên, kiến thức
trong đầu không tệ, tôi muốn cho bọn họ đi học, sau khi trở về, chúng ta có thể
thử xem có thể tự chế tạo dây chuyền sản xuất của chính mình hay không.”
“Tự chế tạo?” Bàng Dũng giật mình nhìn Diệp Mạn.
Diệp Mạn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh không muốn
bị người khác kẹp cổ, vậy chỉ có thể tự mình tạo ra một con đường. Có lẽ bây
giờ sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng chắc chắn là xét về mặt lâu dài có lợi hơn
có hại.”
Hiện nay liên quan tới vấn đề kỹ thuật, xã hội đang có một
tư tưởng thịnh hành rằng tạo không bằng mua, mua không bằng thuê.
Trực tiếp mua hoặc thuê dây chuyền sản xuất, thiết bị từ
nước ngoài về, trong thời gian ngắn sẽ cảm thấy hiệu quả và lợi ích rất lớn.
Kinh phí đầu tư giai đoạn đầu cho việc mua và thuê thiết bị chắc chắn rẻ hơn
việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm, lại còn có thể lập tức đưa vào sản
xuất, sinh ra hiệu quả kinh tế và lợi ích. Còn nếu tự nghiên cứu, phát minh và
chế tạo sản phẩm, vượt qua các khó khăn về mặt kỹ thuật, trong quá trình này
chắc chắn phải đi không ít đường vòng, lại chưa chắc sẽ có hiệu quả.
Nhưng về mặt lâu dài, một đất nước muốn phát triển thành một
quốc gia công nghiệp nhất định phải đề cao năng lực nghiên cứu và phát minh, dỡ
bỏ rào cản kỹ thuật của phương Tây, nếu không chỉ có thể trở thành căn cứ
nguyên vật liệu và nhà máy cung cấp sức lao động giá rẻ, nằm ở tầng thấp nhất
trong phân công lao động xã hội toàn cầu là bộ phận làm công việc bẩn nhất, mệt
nhọc nhất để lấy phần tiền lương thấp nhất.
Tại sao các nền kinh tế của Phương Tây phát triển có thể duy
trì phúc lợi xã hội cao như vậy, mỗi tuần người dân chỉ cần đi làm bốn năm
ngày, tan tầm sớm, uống cà phê vận động thân thể, hưởng thụ cuộc sống, đó là vì
bọn họ đã lấy đi miếng bánh giàu có nhất trong phân công lao động quốc tế.
Chúng ta muốn đứng lên, muốn không bị người ta làm thịt,
muốn thu được càng nhiều lợi nhuận trong quá trình toàn cầu hóa vậy phải dựa
vào sự phát triển của khoa học kỹ thuật.
Thế hệ sau có vô số kinh nghiệm chứng minh điểm này, khi
chúng ta không có kỹ thuật, khi chỉ có một số thiết bị hoặc linh kiện nào đó
buộc phải nhập khẩu từ nước ngoài về, thường thường giá cả rất cao, các chi phí
bảo trì sau đó cũng không hề thấp. Tuy vậy chỉ cần có một doanh nghiệp trong
nước nào đó đột phá được kỹ thuật cốt lõi này, sản xuất đại trà ở trong nước,
giá cả theo đó cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống. Nhập khẩu tốn mấy chục nghìn,
sản phẩm trong nước chỉ cần tốn hơn mấy trăm, hơn một nghìn là mua được. Việc
này không chỉ ở mỗi mảng công nghiệp, mà ở phương diện thiết bị y tế cũng như
thế.
Vì thế cho dù rất khó, yêu cầu phải đầu tư không ít tài
chính vào đó, Diệp Mạn cũng muốn thử xem. Cô vô cùng may mắn khi có thể làm lại
cuộc đời một lần nữa, vậy phải làm ra một cái gì đó mới không khiến bản thân
tiếc nuối.
Bàng Dũng không hiểu rõ cái này lắm nhưng anh ta luôn nghe
theo Diệp Mạn: “Nếu cô đã nói như vậy thì chúng ta cứ thử xem. Nhóm người Chu
Hồng Giang bên kia, cô đi nói với bọn họ hay vẫn do tôi làm?”
Diệp Mạn nói: “Để tôi đi cho. Không phải bên phía Đỗ Hằng
vẫn luôn hối thúc rất gấp sao? Anh đi lo cái này trước, chuyện trong nhà máy cứ
giao cho tôi.”
Bàng Dũng xoa xoa mặt: “Được. Tôi là người nhà quê, cũng
không hiểu mấy chuyện này, cô cứ xem rồi làm đi. Nhà máy này là của cô, không
ai quan tâm tới việc phát triển của nó hơn cô cả, tôi tin tưởng cô.”
“Cảm ơn anh Bàng, có những lời này của anh tôi có thể yên
tâm làm rồi.” Diệp Mạn cười nói.
Bàng Dũng đi rồi, cô gọi Chung Tiểu Cầm tới: “Em đem tài
liệu cá nhân của nhóm nhân viên kỹ thuật trong nhà máy, kể cả nhóm sinh viên
Chu Hồng Giang tới đây, chị muốn xem.”
Chung Tiểu Cầm gật đầu nói: “Vâng, giám đốc Diệp, tài liệu
của một bộ phận nhân viên kỹ thuật ở huyện Trường Vĩnh cũng cần mang tới sao?”
“Cần, em gọi điện thoại cho trưởng ban Mộc, nói ông ấy lúc
xe chở hàng hóa thì nói tài xế mang tới đây luôn.” Diệp Mạn khẳng định.
Sau cùng, Chung Tiểu Cầm đem toàn bộ tài liệu của hai mươi
mấy sinh viên được tuyển dụng vào năm nay cùng với các nhân viên kỹ thuật trước
kia ở trong xưởng lại cho Diệp Mạn. Cô xem qua một lượt, đọc truyện tại ứng
dụng tyt novel miễn phí, để tài liệu của những nhân viên kỹ thuật trên bốn
mươi tuổi hoặc trình độ tương đối thấp ra ngoài, cuối cùng chỉ còn hơn ba mươi
người, đa số là sinh viên, chỉ có một số ít là nhân viên kỹ thuật cũ.
Trong số đó Triệu Vĩnh An đã bị loại ra, ông đã hơn bốn mươi
tuổi, trình độ văn hóa lại không cao, đối với kỹ thuật mới, khả năng học tập và
tiếp thu kiến thức mới không thể nào bằng người trẻ tuổi, cử ông ra nước ngoài
học tập không tốt bằng cử sinh viên đi ra ngoài.
Còn lại hơn ba mươi người này, Diệp Mạn cảm thấy đều có thể
thử một chút. Hiển nhiên trong nhà máy không có khả năng đề cử nhiều người đi
Nhật Bản học ngay như thế được. Nếu nhiều nhân viên kỹ thuật bị điều đi, khi
nhà máy hoạt động lại gặp phải vấn đề thì sao, bởi vậy chỉ có thể cử một vài
người ra nước ngoài, chọn ai bây giờ?
Nhất định phải chọn Chu Hồng Giang, trình độ văn hóa của cậu
ấy cao, năng lực học tập mạnh, hơn nữa độ trung thành với cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ cũng cao lại là người con hiếu thuận với mẹ, yêu thương chị mình. Diệp
Mạn không sợ cậu ấy ra nước ngoài học rồi không quay về, còn những người khác
thì khó nói.
Bây giờ trình độ kinh tế giữa hai nước cách xa nhau, nếu lấy
nhân dân tệ làm đơn vị tính, người dân trong nước mỗi năm thu nhập khoản một
hai nghìn, Nhật Bản lại là một hai triệu. Ở Nhật Bản rửa chén, giặt đồ còn kiếm
được nhiều hơn giáo sư, kỹ sư trong nước, bưng đĩa ở nước ngoài một tháng còn
kiếm được nhiều hơn cực khổ làm lụng trong nước cả năm.
Cho nên lúc này cũng có không ít phần tử tri thức ra nước
ngoài, một vài người tìm không được công việc thích hợp sẽ tới nhà hàng của
người Hoa làm việc vặt. Ba mươi năm sau nhìn lại thấy vớ vẩn, nhưng ở thời điểm
này đây thật ra là một lựa chọn có thể hiểu được, ai mà không hướng tới một
cuộc sống giàu sang hơn chứ?
Bởi vậy trọng điểm của Diệp Mạn là cô có khuynh hướng chọn
những nhân viên kỹ thuật có nỗi vướng bận khá lớn ở trong ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.