Có lẽ từ giây phút ấy, bánh xe vận mệnh bắt đầu thay đổi.
Mà trung tâm giữa làn sóng xoáy, Cát Tường vẫn đang chôn mặt vào đống bài ôn thi.
Khối lượng bài tập càng ngày càng tăng, nhưng số lần bị khoanh lỗi cũng càng ngày được giảm đi đáng kể.
Anh Tuấn xoay chiếc bút bi đỏ, rũ mắt nhìn bài làm Cát Tường nộp lên, mỉm cười: "So với năm trước, bây giờ em tiến bộ nhiều rồi."
"Thật sao?" Cát Tường đang hồi hộp lắng nghe, được anh khen thì lập tức sáng mắt.
Biểu cảm trên mặt cô không quá thay đổi, nhưng đôi mắt sáng đó thì không giấu được.
Anh Tuấn ho nhẹ một tiếng, khống chế để mình không cười nữa, làm bộ nghiêm túc: "Đừng có được khen mà chủ quan, em vẫn còn bị mấy lỗi sai đây này." Vừa nói anh vừa gạch mấy nét trên giấy trắng, từ tốn giải thích nguyên nhân.
Cát Tường chưa vui được ba giây, cô thầm liếc mắt nhìn đối phương.
Hai người vẫn luôn duy trì thói quen đến thư viện gần trường học tập.
Anh Tuấn đã lên năm nhất đại học, vừa vặn lịch học thời gian đầu này không nhiều, rảnh rang đều giúp đỡ Cát Tường.
Từ ban đầu chỉ là gia sư bất đắc dĩ vì vụ cá cược, cho đến bây giờ vô hình trở thành trách nhiệm, Anh Tuấn không hề bức xúc, mà trái lại chờ mong được nhìn thấy Cát Tường "phá kén".
"Hôm thi anh sẽ đến đón em, nhớ là chỉ cần áp dụng công thức là được.
Mấy ngày này em cứ nghỉ ngơi xả tinh thần đi." Anh Tuấn dặn dò.
Từ lúc anh quen cô, chưa thấy cô nghỉ ngơi phút nào, ngày qua ngày đều như con trâu đâm đầu vào bài vở.
Quả thực mưa dầm thấm đất, ít nhất thì con trâu này cũng đâm đúng hướng, không phủ nhận là Anh Tuấn có công lao lớn nhất trong đó.
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi đại học.
Hằng năm vào giờ này ngôi trường đều mang bầu không khí sôi nổi khẩn trương.
Có những bạn nghiêm túc học hành, có những bạn vẫn còn chơi đùa lông bông ngoài kia..
Cát Tường cũng vậy.
Ngày cuối cùng, Cát Tường và An Khanh cùng nhau dạo quanh ngắm sân trường và lớp học làm bạn với mình quãng thời gian vừa qua.
Lớp bọn họ hẹn nhau chụp kỷ yếu, rồi hở tí là lại lôi kéo nhau chụp khắp mọi ngóc ngách trong trường.
Cát Tường bị lây nhiễm không khí thanh xuân, dẫu biết rằng sau khi rời khỏi thế giới này chưa chắc cô có thể mang đi một bức ảnh làm kỷ niệm, thậm chí những điều liên quan đến cô đều phải xóa bỏ trong thế giới.
Họa chăng nguyên chủ sẽ quay về? Nhưng mọi điều băn khoăn đều bị Cát Tường ném ra sau đầu.
Sau đó không bao lâu thì kỳ thi đại học đến, Cát Tường và An Khanh bị xếp vào địa điểm thi khác nhau nên không thể đi cùng nhau được.
Môn thi đầu tiên của Cát Tường là Văn, không yêu cầu tính toán nhưng phải nhớ được ý chính để chém gió.
Cát Tường tự tin với trí nhớ của mình, nên cô rất nhẹ nhàng múa bút thành văn, còn rất tự hào mà hô lên với giám thị cho xin thêm giấy viết.
Sáng thi Văn, chiều thi Toán.
Sau khi tiếng trống báo hiệu hết giờ làm, Cát Tường nộp bài rồi đi theo mọi người ra khỏi địa điểm thi.
Cô còn mấy tiếng để ăn trưa nghỉ ngơi.
Anh Tuấn đã đợi sẵn ở cổng trường, Cát Tường vừa ra là người nào đó nhanh chóng vẫy tay, dẫn cô tới một tiệm ăn vừa ngon bổ rẻ mà anh tìm hiểu được.
"Bài thi vừa rồi ổn không?" Anh Tuấn ân cần hỏi thăm.
Cát Tường ngồi đối diện Anh Tuấn, không trả lời ngay mà đưa quyển thực đơn sang.
Đến buổi chiều, Cát Tường "hữu kinh vô hiểm" ngụp lặn bơi qua bài thi Toán.
Mấy ngày sau đó, dưới sự hộ tống đưa đón của Anh Tuấn, Cát Tường cuối cùng đã hoàn thành mấy môn thi còn lại.
Sau khi thi xong, Cát Tường quyết định tự thưởng cho mình tháng ngày giải trí trong lúc chờ đợi kết quả.
Ban đầu cô định mời Anh Tuấn một bữa cơm coi như cảm ơn, nhưng anh bảo rằng chỉ nhận bữa cơm này sau khi biết kết quả, Cát Tường nghe vậy đành tạm thời bỏ qua.
Chỉ là mới ăn chơi được mấy ngày, Cát Tường lại bắt đầu thấy mù mịt.
Cô ngả ra giường nhìn lên trần nhà, ngẫm lại khoảng thời gian mình ở đây phần lớn đều dồn cho việc học, nhất thời không nghĩ ra nên làm gì tiếp theo.
Ăn uống chơi bời như vậy là đủ rồi, chẳng lẽ lại lôi sách ra giết thời gian.
Cát Tường vừa nghĩ đến đã lắc đầu nguầy nguậy.
Cô nhàm chán mở điện thoại ra lướt tin tức.
Thời đại này không có mạng xã hội như trang cá nhân, chỉ có những diễn đàn mọc lên như nấm.
Cát Tường chủ yếu lướt diễn đàn của trường mình, ai ngờ vừa mở ra đã thấy ngay bài viết ghim trên đầu chói lọi.
Thường thì chỉ có bài viết nào được nhiều người chú ý hoặc quản trị viên diễn đàn muốn thông báo việc gì đó mới ghim lên.
Chuyện này rất bình thường, nhưng khiến Cát Tường phải dừng lại là vì bài viết ấy vậy mà nhắc đến tên cô.
Không chỉ Cát Tường mà còn có tên Anh Tuấn.
Nhìn lại tiêu đề bài viết..
"Người thứ ba chen vào mối tình cổ tích?" Cát Tường lẩm nhẩm.
Vì tò mò, nên cô lướt xuống xem.
Mở đầu bài viết kể về thời Anh Tuấn và Thanh Nhàn gặp nhau ở sân trường nọ.
Hai người họ một người đứng đầu môn xã hội, một người chiếm đóng môn tự nhiên.
Một người trầm tĩnh lạnh lùng, một người lại dịu dàng thanh thoát, là cặp đôi khiến bao người hâm mộ..
Cát Tường tự động lược bỏ năm trăm từ miêu tả mỹ miều của chủ bài viết, trực tiếp kéo vào nội dung chính.
Hiển nhiên y như phim truyền hình kịch tính, lúc nào cũng sẽ có nút thắt hoặc ngã rẽ làm thay đổi cản trở câu chuyện ngôn tình.
Cát Tường nhanh chóng nhận ra cái tên của mình bị người nọ viết thành nữ phụ thứ ba chen vào cặp đôi vàng của trường.
Hơn thế nữa, còn gán cho cô là người con gái tâm cơ, từ lúc bắt đầu đã tiếp cận Anh Tuấn ở màn solo bóng rổ, sau đó mặt dày mày dạn lấy lý do học tập để được đến gần Anh Tuấn, khiến "nam chính" lập tức lạnh nhạt với "nữ chính", chỉ đi theo "nữ phụ" Cát Tường.
Cát Tường: "..."
Cô thầm nghĩ: Chủ bài viết không đi làm biên kịch thì quá uổng.
Nếu không phải Cát Tường bị lôi vào câu chuyện này, thì không chừng cô đã vỗ tay khen hay, còn không tiếc lời ca ngợi lối hành văn lôi cuốn, giục chủ top mau mau ra chương tiếp theo.
Cát Tường bình tĩnh đọc hết bài viết, sau đó nhìn những bình luận ác ý bay ngập trời.
Tất cả đều là mắng chửi Cát Tường không biết xấu hổ.
Đến cả chuyện tham dự bữa liên hoan của Anh Tuấn cũng bị thêm mắm dặm muối, miêu tả cực kỳ sinh động.
Bỗng nhiên có người gọi điện cắt ngang Cát Tường đọc bình luận.
Cô nhướng mi, nhìn tên người gọi rồi ấn nút nghe.
Còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói sốt ruột: "Cát Tường, cậu có lên diễn đàn không? Đừng có mở ra đấy!" Câu nói vô dụng chỉ biết gây sự tò mò này vậy mà cũng được thốt ra?
Cát Tường bị chọc cười, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời đầu dây bên kia: "Mình đọc rồi."
Ba chữ đơn giản, lập tức cắt ngang An Khanh đang muốn mở miệng ngăn cản người nào đó.
Bên kia im lặng rất lâu, còn nghe ra âm thanh bị mắc nghẹn cổ họng.
Cát Tường hơi cong khóe môi, nhưng rồi lại khôi phục như cũ: "Có chuyện gì không?"
"Không..
không có gì.." An Khanh bần thần trả lời, sau đó kịp thời phản ứng, lập tức đổi giọng lo lắng: "Cậu có bị sao không đó? Đừng để ý mấy câu nói vớ vẩn kia, mình biết cậu không phải người như thế."
"Mình biết." Cát Tường trả lời, nghĩ nghĩ cô lại bổ sung: "Cảm ơn cậu."
An Khanh sửng sốt, lúc sau giật mình tỉnh lại thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Cô nàng thì thào lẩm bẩm: "Bạn thân với nhau còn cảm ơn gì chứ? Không lẽ.." Cảm thấy biểu hiện của Cát Tường không giống mọi ngày, An Khanh càng hoảng hơn.
Cô nàng nghĩ đi nghĩ lại, cắn răng gọi đến một số.
Cát Tường không biết chỉ vì lời nói đơn giản của mình lại khiến An Khanh rối tung đầu óc.
Thế là chỉ mấy phút sau, Cát Tường lại nhận được thêm tin nhắn từ một người nữa.
Anh Tuấn rất ít khi nhắn cho cô, gần như là chỉ khi Cát Tường chủ động liên lạc thì Anh Tuấn mới trả lời lại.
Cô nhìn nội dung ngắn ngủn chỉ có hai chữ..
Đừng lo!
Trên đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng, Cát Tường quyết định ném điện thoại ra một góc nào đó trên giường, nghiêng người ngủ thiếp đi.
Một ngày lướt điện thoại thế là đủ rồi, bây giờ cô cần ngủ bù bổ sung năng lượng.
Cho đến ngày hôm sau Cát Tường mới biết, hai chữ "Đừng lo" kia mang ý nghĩa gì.
Tất cả các bài viết tiêu cực về Cát Tường đều đã bị xóa bỏ toàn bộ, thậm chí còn lần ra được là người nào viết bài, bắt họ phải viết bài xin lỗi lại Cát Tường.
Cát Tường chép miệng, biết trong chuyện có một tay của Anh Tuấn.
Tuy bài viết trên diễn đàn không làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô, nhưng dù sao Cát Tường vẫn phải cảm ơn anh vì đã bỏ ra công sức.
Không chỉ thế, còn có An Khanh, những người bạn cùng lớp và câu lạc bộ bóng rổ đều bênh cô dưới bình luận.
Cát Tường đều thấy.
Cô quyết định sẽ đãi mọi người một bữa rất hoành tráng sau khi có điểm thi.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Vào cái ngày trọng đại đáng lẽ phải ăn mừng ấy, một vụ tai nạn giao thông đã chấm dứt tất cả...