Quên hết rồi em anh bè bạnRượu đế vương uống cạn cho nguôiSầu thương cơ nghiệp than ôiVũ Ninh tự tử trên ngôi tế trời
Bạch Vân nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lạnh nhạt của Trịnh Khinh Ái, nàng nghe hết, nàng nghe rất rõ, bốn người kia gọi Trịnh Khinh Ái là giáo chủ, và theo hình dáng ngọc bội cùng trang phục mà bọn người đó đang mặc thì chắc chắn họ là người của Địa Ngục giáo.
Nàng đã nghĩ tới giả thuyết này hàng trăm hàng ngàn lần, thế nhưng Bạch Vân chưa bao giờ muốn tin nó là thật.
Trịnh Khinh Ái chính là giáo chủ của Địa Ngục giáo.
"Thiên nữ?" Bạch Vân gọi một lần nữa, Trịnh Khinh Ái không quay lại nhìn nàng, cánh tay lại lần nữa đẩy sâu quạt ngọc vào vết rách trên cổ Lam, huyết dịch nhuốm hồng sắc ngọc trên thân Càn Khôn phiến, nàng xoay cổ tay, dùng lực nhấn sâu nó vào bên trong.
Kết quả, khi thần lực của Càn Khôn phiến bùng lên, cả thân thể của Lam trở nên méo mó, hình dáng của hắn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt của Trịnh Khinh Ái, nhưng trước khi bất cứ lời mắng nhiếc nào kịp thoát khỏi miệng của hắn. Dáng hình Lam đã tan biến mất.
"C... Chỉ là hồn thức thôi sao?" Xích Linh bên cạnh kinh ngạc mở to mắt, nhân dạng lúc nãy vô cùng giống thật, không hề có một chút kẽ hở nào. Con người làm sao có khả năng đó?
Không như các chủng loài khác, nhân loại không hề có linh thức, việc tách một phần ý thức của bản thân ra để theo dõi kẻ khác hay làm các công việc cần thiết khi đang tu luyện là một vấn đề không hề dễ dàng. Nhưng trong cái rủi có cái may, con người lại có ba hồn bảy vía, từ đó tạo nên một thứ gọi là hồn thức. Tuy nhiên, việc tách hồn vô cùng khó khăn, nếu không muốn nói là cực kỳ nguy hiểm. Chưa kể, một khi hồn thức bị tổn thương thì bản thể cũng sẽ chịu điều tương tự.
Thế nên nếu có kẻ dám tách hồn thức của mình ra thì hoặc là kẻ đó bị điên, hoặc là kẻ đó đã đạt đến cảnh giới bất khả xâm phạm.
"Hắn là Trịnh Nhất, Xích Linh." Trịnh Khinh Ái một lần nữa ngồi xuống ghế, một ánh mắt cũng không đặt vào người Bạch Vân. Điều này khiến cho Bạch Vân như tan vỡ.
"Hắn không dễ chết đến vậy." Nàng ta nói, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, dây cột tóc đỏ rực vẫn nằm trên cổ tay trắng nõn. Vô cùng quen thuộc, nhưng cũng quá đỗi lạ lẫm. Quen vì đó vốn là thứ nàng tặng cho Trịnh Khinh Ái, nhưng ngay lúc này đây, người trước mặt dường như lại chẳng phải Trịnh Khinh Ái của nàng.
Bạch Vân cố nén lại cơn đau đang lan tràn nơi ngực trái, thứ mà dường như chỉ muốn nuốt trọn nàng và cảm xúc của nàng mà tiến lên phía trước. Thế nhưng Quỳnh An lại vội vàng giữ chặt nàng.
"Thiên nữ?" Bạch Vân gọi một lần nữa, nàng cứ mãi chờ mong một sự hồi đáp đến từ người mà nàng yêu, nhưng gần như vô vọng. Trịnh Khinh Ái chẳng hề ngoái đầu nhìn lại.
"Thiên nữ?" Xích Linh hơi nhướn mày lên, ả có biết Quỳnh An, cô vốn hay được giáo chủ nhỏ dẫn về Địa Ngục giáo chơi. Còn kẻ bên cạnh? Là tri kỷ trong trò chơi gia đình của giáo chủ đây sao? Xích Linh quay đầu sang Trịnh Khinh Ái, chỉ thấy được dáng hình giáo chủ thong dong chờ đợi, thế nhưng đâu đó ở góc khuất, nàng ta lại vô thức nắm lấy một sợi dây cột tóc màu đỏ trên cổ tay, hệt như muốn bấu víu vào.
Đây chẳng phải lần đầu giáo chủ làm vậy, Xích Linh từng trông thấy rất nhiều lần giáo chủ như thế này. Nhưng liệu nó có liên quan gì kẻ đứng ngoài kia không?
Nghĩ là làm, Xích Linh xắn tay áo định bước đến xem, nhưng ai ngờ lại bị Xích Dạ huých vào eo, hắn và ả cùng trừng mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng an phận đứng yên.
"Trải qua một cuộc chiến dài như vậy." Trịnh Khinh Ái đột nhiên cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, nàng ta vẫn luôn dịu dàng với Bạch Vân như vậy.
"Hẳn Bạch Vân cũng mệt mỏi rồi."
Tiếng xòe quạt vang lên giữa không gian tĩnh lặng, một lần nữa. Một chiếc ghế bằng huyền thiết mọc lên từ mặt đất, khiến Quỳnh An vô thức cảm khái cho sức mạnh của thần khí.
"Cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi thôi." Trịnh Khinh Ái nói xong, lại ra hiệu cho Bạch Vân ngồi xuống.
"Haha." Bạch Vân bật cười, nàng xoay người, ngồi xuống ghế. "Thiên nữ thật hiểu lòng người."
Động tác phe phẩy quạt của Trịnh Khinh Ái chợt khựng lại, nàng ta im lặng một chút, cuối cùng cất tiếng.
"Nếu Bạch Vân hiểu được lòng ta thì tốt quá."
Bạch Vân hít một hơi sâu, nàng cắn chặt môi, cơn đau từ ngực trái tràn ra ngoài, khiến nàng nôn ra máu. Quỳnh An thấy thế vội vàng giữ nàng lại, tránh để nàng ngã xuống.
Trịnh Khinh Ái ở phía bên kia chợt cất tiếng.
"Xích Dạ, chăm sóc cho nàng."
Theo mệnh lệnh của giáo chủ, Xích Dạ liền đi nhanh về phía Bạch Vân cùng Quỳnh An, hắn muốn bắt mạch của nàng, Bạch Vân nhìn vào ông ta, bật cười.
"Một trên một dưới cũng có thể xem là bạn lâu năm sao?"
"Bạch Vân... Bình tĩnh một chút." Quỳnh An cố gắng khuyên can nàng. Dù cho Bạch Vân chẳng có điểm nào thiếu bình tĩnh cả. Thế nhưng dáng vẻ của nàng làm cô sợ.
"Bình tĩnh? Tôi có chỗ nào không bình tĩnh chứ?" Bạch Vân trào phúng hỏi, hai mắt cũng tràn đầy tơ máu. "Chuyện nàng là giáo chủ Địa Ngục giáo có phải cô đã biết từ lâu rồi không? Cả lão yêu vương và tên thần thú kia cũng biết rõ. Chỉ có tôi là kẻ ngoài cuộc, chỉ có tôi là không được giải thích bất cứ điều gì?"
"Tôi đang sống giữa một đám người dối trá. Tôi đang rất bình tĩnh đây."
"Nổi giận ư? Tôi sợ mình sẽ bị giết mất."
Một ngọn lửa được nhen nhóm lên từ ngực trái, bỏng rát, thiêu đốt mọi cơ quan trong cơ thể. Trong cơn đau đớn đó, Bạch Vân tìm được Trịnh Khinh Ái. Rồi bị dáng vẻ của nàng chiếm trọn ánh nhìn.
Ngọn lửa tràn ra từ thất khiếu, xâm nhập tứ chi, điều khiển cơ thể.
Nó khiến cho nàng chỉ muốn... Chỉ muốn...
Giết chết Trịnh Khinh Ái. Phải giết chết nàng ta, moi tim nàng ta, giữ cho riêng mình, không để bất kì ai có thể chiếm lấy nó. Để nó không còn có thể thốt ra bất kỳ lời dối trá nào nữa.
Bạch Vân nhìn về phía Thất Tinh cùng Quỳnh An, ngọn lửa ngập tràn cổ họng, hệt như nó chẳng thuộc về nàng. Nó đang mọc lên tựa như một mầm mống tai hoạ, thứ mà Bạch Vân không đủ sức ngăn chặn nó. Nàng cố hít vào một hơi sâu, một rồi lại hai, cuối cùng lựa chọn nhắm mắt quay đầu đi, để mặc mọi chuyện diễn ra trước mắt.
Đám người Khiên Vũ môn cuối cùng đã bị bắt mang trở về, bọn họ không nhìn thấy Lam ở đâu, chỉ mỗi Trịnh Khinh Ái ngồi ở ghế tựa, với vết chu sa đỏ rực ở giữa trán, cùng với tứ đại hộ pháp xung quanh.
"Nào." Đôi mắt nàng ta nhẹ nhàng hé mở. "Các vị đã trông thấy hết rồi à?"
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt ngọc, dáng vẻ ung dung lại thảnh thơi, một vài vệt máu vương trên váy cũng chẳng thể nào khiến dung nhan của nàng bị hao tổn. Thế nhưng đôi mắt xám bạc kia giống như có một thứ quyền lực không tên nào đó, khiến cho bọn họ không dám nhìn thẳng vào nó.
Thấy môn đồ của Khiên Vũ từ đầu đến cuối vẫn không hồi đáp, Trịnh Khinh Ái mất hứng thở hắt ra, rồi lại xuống nước dụ dỗ.
"Nếu đã thấy cũng không sao, chỉ cần các vị quy hàng Địa Ngục giáo mà thôi, nếu không thì..."
Càn Khôn phiến nhẹ phất, một mũi huyền thiết nhọn hoắt bất chợt đâm lên, thẳng vào cổ họng của một môn đồ Khiên Vũ, mũi nhọn ngày một mọc lên, gần như cao bằng một thân cây trúc, còn thân thể của môn đồ kia giờ đây chẳng khác gì một lá cờ máu vừa được treo lên.
Một cơn ớn lạnh miết dọc sống lưng của Quỳnh An, cô miễn cưỡng quay đầu đi, cảm giác buồn nôn chạy lên cuống họng, khiến cô vô thức che miệng lại. Bạch Vân nghe thấy âm thanh thì mở mắt ra, máu lan tràn nơi nền đất khiến nàng phải hít vào một hơi sâu. Những ngón tay không ngừng run rẩy bám chặt lấy thành ghế, Bạch Vân chưa bao giờ... chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như lúc này.
Nàng đã mơ hằng trăm ngàn lần về việc mình sẽ có thể thấu được Trịnh Khinh Ái, hiểu được tính cách nàng ta, rõ được quá khứ nàng ta. Nhưng khi mọi thứ hiển hiện trước mắt, mọi thứ đều khiến con tim Bạch Vân như tan vỡ.
Với hai cánh môi không ngừng run lên, Bạch Vân ngắt quãng nói.
"Thế đây là cách nàng ta che giấu mình sao? Bọc một lớp mật ngọt trên lưỡi đao, rồi dụ dỗ con mồi nuốt xuống?"
Bên tai Bạch Vân bỗng vang lên âm thanh hiểm độc của xà yêu.
"Ngươi nghĩ mình đã biết rõ con người của Trịnh Khinh Ái, thế nhưng thứ ngươi biết, chỉ là những thứ nàng muốn ngươi xem."
"Trịnh Khinh Ái ngươi yêu là một kẻ nhơ bẩn biết bao."
"Ngươi thích lẳng lơ, nàng sẽ trở nên lẳng lơ, ngươi yêu hèn mọn, nàng cũng sẽ vì ngươi hèn mọn."
"Trịnh Khinh Ái chỉ là một cái vỏ rỗng."
"Và nàng làm gì yêu ngươi đâu chứ."
Phía bên kia, Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu nhìn lá cờ máu mà chính nàng vừa treo lên, ánh mặt trời hắt vào đáy mắt khiến nàng ta hơi nheo lại, giáo chủ nhẹ đưa tay lên, những ngón tay thon dài tinh xảo chạm đến mái tóc mình, vuốt nhẹ ra sau, phảng phất một vài sắc đỏ trên cổ tay.
"Xích Nguyệt, ngươi nói ta nghe thử, có phải cờ vẫn chưa đủ để che nắng không?"
Xích Nguyệt nghe nàng hỏi thì cũng ngẩng đầu lên, dõi mắt trên theo lá cờ máu kia, sau đó mỉm cười.
"Đúng như vậy ạ."
"Thế, chẳng biết có ai lại muốn trở thành cờ nữa hay không?"
Đám môn đồ Khiên Vũ nghe nàng nói thì đồng loạt nhìn nhau, nhưng vẫn chưa có ai dám manh động đứng lên. Cuối cùng, chẳng biết là ai lên tiếng, nhưng thứ âm thanh đó lại giống như tiếp thêm dũng khí cho đám người còn lại.
"Càn Khôn kiếm vũ là do quân sư Trịnh Khinh Si sáng tạo ra, ma nữ như ngươi không xứng đáng với nó!"
"Chết đi ma nữ!"
"Kẻ như ngươi đã làm ô uế Càn Khôn kiếm vũ!"