Trách cũng trách cửu trùng dễ đổiĐể muôn người ôm gối xưng vươngThiên Tinh liệu có tỏ tườngCòn ban phép lạ, còn thương con người.
"Hả?" Vị tri kỷ nào đó khó hiểu hỏi lại. Xong lại vỗ nhẹ lấy lưng của Thiên nữ. "Khoan, chúng ta xuống khỏi đây rồi nói tiếp được không?"
Trịnh Khinh Ái không động đậy, Bạch Vân như cũ ngồi yên để nàng ta ôm lấy. Thiên nữ ít khi chủ động thể hiện rõ cảm xúc của mình, nên Bạch Vân cũng chẳng ngại để nàng ta ôm thêm chút nữa.
"Thế lần này con gà đỏ thắng nhé. Tại con gà xanh có làm gì nhiều đâu."
"Ông nói gì cơ lão hồ ly?" Khổng Khuynh Thành bật cười, một lần nữa cầm lên cung ngọc.
"Ê ê bình tĩnh, bạn già. Ta đùa thôi ta đùa thôi." Bạch Mặc Tử vội vàng nói, sau đó lại chạy đến núp sau lưng Quỳnh An.
Khổng Khuynh Thành ngao ngán lắc đầu: "Ở đây một kẻ già."
Nàng ta vừa nói, vừa quay về phía Trịnh Khinh Ái "Một kẻ điên."
"Và lạ là hai kẻ này đều không sợ chết."
Bạch Vân ôm lấy Trịnh Khinh Ái, một tay rút ra Bát Diện Vô Sắc kiếm, máu của quái điểu chảy xuống dọc theo thân kiếm, rơi xuống sàn, để lại một sắc trắng tinh khôi.
Thiên nữ đưa tay lấy lại kiếm, tách ra khỏi người của Bạch Vân.
"Đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
"Tôi? Làm chuyện nguy hiểm?" Bạch Vân mở to mắt, nàng tự chỉ vào mặt mình. "Buồn cười quá Trịnh Khinh Ái, xem kẻ nào liều mạng với Thiên Hải Giao long đang nói kìa."
Trịnh Khinh Ái vẫn chưa ngẩng mặt nhìn nàng, chỉ chậm rãi đáp lại.
"Ta đủ sức."
"Mất nửa cái mạng là đủ sức?" Bạch Vân bật cười, nàng chẳng hiểu Trịnh Khinh Ái bị gì nữa, rõ ràng mọi thứ vẫn đang tốt lành như vậy, thế nhưng vị Thiên nữ này... Bạch Vân nghiến chặt răng, tâm trạng tụt xuống không kiểm soát được.
"Thôi được rồi, nàng giỏi nhất. Cứ làm điều mà nàng muốn đi!"
Thảo bước đến gần Quỳnh An, nàng ta hơi cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Hai người đó không phải tình nhân sao?"
Quỳnh An gãi cằm: "Chuyện này cũng hơi khó nói... Nhưng chắc chỉ là xích mích chút thôi, vợ vợ đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa mà."
Cô nói xong mới quay qua nhìn thiếu nữ áo đen bên cạnh, Quỳnh An hơi bất ngờ trước sự thoải mái của nàng ta. Ừm, chẳng phải nhân loại vốn kì thị mấy chuyện đồng tính lắm sao, trừ những người thật sự thích nữ mà cô đã gặp như Lý Liên Anh, hay Tử Miên cùng Vũ Y, phàm là nhân loại, họ thường sẽ ghét mấy chuyện tình hoa hải đường lắm...
Trừ khi... nàng ta cũng là một bông hoa hải đường.
Thảo hơi nghiêng đầu nhìn lại Quỳnh An, đôi mắt đen láy kia dường như soi vào tận trong tâm can của cô, khiến Quỳnh An chột dạ quay đầu sang hướng khác.
Trịnh Khinh Ái không đáp lại Bạch Vân nữa, nàng ta quay đầu bước đến tầng kế. Bạch Mặc Tử nhìn Bạch Vân cùng Thiên nữ cãi nhau, lúc này không biết phải can ngăn thế nào, đành để Bạch Vân lại cho Quỳnh An, còn mình thì đuổi theo Trịnh Khinh Ái.
"Khinh Ái, cô sao vậy, cô..." Yêu vương bước về trước, hắn giữ lại vai của Thiên nữ, vô tình ngửi thấy mùi huyết dịch kì lạ vương trên cơ thể nàng. Bạch Mặc Tử hoảng hốt giữ lấy má Trịnh Khinh Ái, lúc này bàng hoàng phát hiện hai mắt nàng vẫn còn nhuốm máu đỏ.
"Chuyện gì vậy? Khinh Ái, cô... cô..."
"Mặc Tử..." Trịnh Khinh Ái nắm lấy tay hắn, dịu dàng. "Ta không sao, đừng để nàng biết."
Yêu vương cắn môi, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Thiên nữ, hắn cũng đành miễn cưỡng nghe theo nàng, sau đó cũng ân cần lấy ra khăn tay, giúp nàng lau sạch máu dính bên má.
"Ta vẫn luôn muốn hỏi... mắt của cô, không giống như trong trí nhớ của ta." Bạch Mặc Tử nói một chút, mày lại nhíu chặt. "Có phải ta lại quên gì đó nữa không?"
Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu nhìn hắn, làn thu trong khoé mắt khẽ lay động, cuối cùng lại trở về một mảng tĩnh lặng như không.
"Ông đã quên rất nhiều, Mặc Tử. Nhưng một phần cũng do ta, đừng tự trách."
"Bây giờ có nhớ hay quên đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng chẳng còn nghĩa lý gì rồi."
"Ta đoán." Khổng Khuynh Thành chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hai người, doạ yêu vương giật thót lên. "Cô sắp đến giới hạn rồi đúng chứ?"
"Chắc là thế... mà không hẳn." Trịnh Khinh Ái chậm rãi đáp, nàng nhẹ nhàng chạm đến đôi mắt xám bạc của mình. "Đa phần là có kẻ giở trò quỷ mà thôi."
"Thôi nào, người chị em." Ở phía sau, Quỳnh An vừa nói, vừa khoác tay lên vai của Bạch Vân. "Chúng ta đều biết Thiên nữ lo cho cô mà."
"Vấn đề không phải ở đó." Bạch Vân đáp lại, nàng bước nhanh vài bước về trước, muốn bắt kịp Trịnh Khinh Ái, nhưng rồi lại phát hiện ra Thảo vẫn còn đang ở phía sau mình, nàng phân vân đôi chút, rồi quay đầu lại.
"Tôi muốn hỏi một câu."
Thảo nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen láy gần như vô cảm, một chút ánh sáng cũng không chạm đến được, nàng ta không đáp nhưng hai tay khoanh lại, giống như đang chờ đợi câu hỏi được đưa ra.
"Phàm thần có bất tử không?"
Người kia im lặng trong chốc lát, mái tóc rũ xuống che khuất cả khuôn mặt, Thảo như đang cố sắp xếp từ ngữ sao cho dễ hiểu nhất, lát sau, nàng ta đáp.
"Không. Phàm thần có thể bất lão, có thể mạnh mẽ vô cùng, nhưng họ vẫn là người, và người thì sẽ chết."
"Phàm thần có khả năng chữa trị vết thương bằng máu sao?"
Thảo nghe xong thì ngẩn ra. Nàng ta xoa lấy cằm mình, như thể đang cố gắng tìm lại những kiến thức đã có trước đây, Bạch Vân cùng Quỳnh An nhìn đến sốt ruột, cuối cùng chỉ nhận được một đáp án duy nhất.
"Không."
"Chỉ có máu của thần linh thực sự mới có khả năng chữa trị vết thương mà thôi."
Trịnh Khinh Ái không phải phàm thần. Bạch Vân cho ra kết luận sau hai câu hỏi, nàng mím môi nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, những manh mối quy tụ lại với nhau trong đầu, cố gắng trả lời cho một câu hỏi duy nhất.
Trịnh Khinh Ái thực sự là ai?
Tiếng bước chân từ phía trên vang lên, từng nhịp từng nhịp vững vàng, thu hút sự chú ý của tất cả bọn họ. Thiếu nữ áo trắng bước xuống lầu, trên đầu vẫn đội một chiếc khăn voan, Sinh Nhiên nhẹ nhàng hắng giọng, đối diện với sự săm soi đến từ đám người còn lại, ả cất tiếng.
"Hoả Ngân khuyển trên tầng sáu chết rồi. Có lẽ là do đám người kia đánh bại."
Lý Liên Anh đang lặng lẽ theo sau Bạch Vân lúc này vội vàng tiến lên, cô ta vui mừng bước nhanh hơn về phía trước.
"Thế là đám người của Lam sắp thoát ra được nơi này rồi, chúng ta mau đi nhanh lên, kẻo bị bỏ lại phía sau." Lý Liên Anh vừa nói, chân lại không tự chủ mà chạy lên đầu. Đúng lúc này, một màn sương tràn xuống bên dưới, chúng như có ma lực, bao bọc cô ta lại bên trong nó. Thảo vội tiếng lên, nàng ta ngậm lá bùa vào miệng, thổi ra một cơn lốc, đánh tan màn sương kỳ lạ kia.
Sương tan, Lý Liên Anh biến mất.
"Hẳn là bị Yên Hà ngư bắt rồi." Khổng Khuynh Thành cảm thán.
Thế nhưng làn sương kia không chỉ dừng lại ở đó, nó chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài, dần dần bao trùm lấy khoảng không nơi tầng trên, thậm chí dồn họ vào ngõ cụt. Thảo lấy ra thêm một lá bùa nữa, dùng lực thổi đi đám sương mù đang tiến tới nhiều hơn.
Trong thời khắc căng thẳng, giọng của Bạch Mặc tử bỗng nhiên vang lên.
"Khinh Ái... con gái của ta..."
Trịnh Khinh Ái chau mày nhìn vào khoảng không đầy sương mù trước mặt.
"Mặc Tử, con gái của ông không ở nơi này."
"Không, đó rõ ràng là con gái của ta! Khinh Ái, cô nhìn kỹ vào, Bạch Hinh của ta..." Lời vừa dứt, yêu vương tách ra khỏi đám người, chạy vào trong làn sương mù đó.
Trịnh Khinh Ái muốn nắm hắn lại, thế nhưng lại vuột mất, nàng ta nhìn vào bên trong làn sương, một bóng dáng quen thuộc, lạnh lùng, tay cầm trường thương đang đối diện cùng nàng. Trịnh Khinh Ái ngơ ngác, nàng ta quay đầu lại, trông thấy Bạch Vân vẫn đang đứng nhìn mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Bạch Vân..." Thiên nữ cất tiếng gọi, nàng ta vươn tay về trước, muốn chạm vào người kia, thế nhưng thứ duy nhất mà Trịnh Khinh Ái chạm đến được chỉ là một làn sương mù lạnh lẽo.
Hình ảnh của Quỳnh An, Thất Tinh, Khổng Khuynh Thành cũng dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng là biến mất không một dấu vết.
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn lại, ở giữa màn sương, bóng dáng thiếu nữ cầm trường thương ngày một rõ ràng hơn, cho đến khi ả thực sự xuất hiện trước mắt nàng.
"Khanh Vi..." Nghe tiếng nàng gọi, má đào kia quay đầu lại, một đôi mắt phượng đầy anh khí, bộ giáp trắng không nhiễm bụi trần, khí thế uy vũ như những vị mãnh tướng được kể trong truyền thuyết.
Tư Đồ Khanh Vi nở nụ cười, ả nâng lên ngọn thương của mình, chĩa về phía Trịnh Khinh Ái đang đứng đó.
"Ma nữ Địa Ngục giáo, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!"
Lời vừa dứt, mũi thương mạnh mẽ xuyên qua ngực trái của nàng, ghim chặt Trịnh Khinh Ái lên vách tường gần đó.
Lạ kỳ thay, những tổn thương mà một ảo ảnh có thể gây ra lại đau đớn như thật.
Trịnh Khinh Ái nắm lấy đầu thương, máu chảy tràn qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống sàn gạch, đỏ tươi hệt như vết chu sa từng ngự trị trên trán, rồi thoáng chốc lại biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tư Đồ Khanh Vi vẫn đứng trong màn sương, bộ giáp trắng giờ đã nhuốm đỏ, ả ta cầm trên tay một thanh trường kiếm, nay kề sát vào cổ mình.
"Không... Khanh Vi... Đừng!" Trịnh Khinh Ái gần như thét lên, nàng cố chạy về phía dư ảnh bên trong làn sương, thế nhưng trong phút chốc lại xuyên qua. Tư Đồ Khanh Vi rõ ràng là đứng đấy, mà Trịnh Khinh Ái có cố gắng cách mấy cũng không chạm vào ả được.
"Tư Đồ Khanh Vi lấy danh nghĩa bất bại tướng quân ra mà thề, Địa Ngục giáo sẽ không làm tổn hại đến triều đình Mai đế. Nay tại đây dùng sinh mạng chứng minh, biến lời thề này trở thành vĩnh cửu." Lời vừa dứt, máu đỏ tuôn ra, dư ảnh lại tan biến trong sương.
"Khinh Ái, sư tôn?" Nghe tiếng gọi, Trịnh Khinh Ái quay đầu, thiếu nữ nọ lưng cõng giỏ tre, mắt phượng hơi nheo lại, nhìn hoạt bát lại đáng yêu.
"Tiểu Hoa?"
Đỗ Tiểu Hoa nhìn nàng, khuôn mặt thoáng chút trở nên ướt đẫm, sau đó bắt đầu biến dạng trương phình ra. Trịnh Khinh Ái đưa tay chạm lấy nàng ấy, ôm chặt vào lòng mình.
"Xin lỗi... Tiểu Hoa... Xin lỗi..."
Đỗ Tiểu Hoa giống như không cảm nhận được bất cứ điều gì, cứ liên tục than khóc.
"Em đau lắm... bị dìm nước đau lắm... Khinh Ái... tại sao không đến cứu em?"
Dần dần, tiếng khóc biến thành tiếng chửi bới không dứt, âm thanh của Đỗ Tiểu Hoa vang vọng bên tai mỗi lúc một lớn dần.
"Tất cả là tại ngươi! Trịnh Khinh Ái! Bởi vì ngươi nên dân làng mới giết ta! Nếu không có ngươi thì ta đã không chết!"
"Tiểu Hoa, xin lỗi em..."
"Ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa, ngươi là đại họa!"
Cạch!
Những tiếng mắng chửi bỗng nhiên trở nên im bặt, chỉ để lại một bóng người đứng giữa màn sương. Người đó tay cầm quạt ngọc, dáng đứng thẳng tắp, cả người tản mát ra cảm giác phong trần, thoát tục. Trịnh Khinh Ái ngỡ ngàng đến không tin được, sau đó từng bước từng bước tiến nhanh về trước, như chờ không được để gặp lại bóng hình kia.
"Tiên sinh..."
Chinh chiến sầu ưu quốc suy viTự phong đào kiểm liệp hồng kỳQuân gia nghi vấn phi thường sựTu thính nhân gian thuyết Khinh Si.
Trịnh Khinh Si đứng trong màn sương, quay đầu nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, sóng nước trong đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng lay chuyển, khoé môi tử anh hơi nhếch lên, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, người bình thường không thể nào cùng nàng sánh được.
Nhưng khuôn mặt đó, cùng với Trịnh Khinh Ái lại không khác biệt chút nào.
Trịnh Khinh Ái rút ra Bát diện vô sắc kiếm, đối diện với người kia, nghiến răng hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Trịnh Khinh Si" nhướn mày lên, bàn tay nhẹ nhàng xoay quạt ngọc.
"Ta là Trịnh Khinh Si trong ngươi. Cũng là nỗi sợ của ngươi. Trịnh Khinh Ái."