“Con sẽ không đi.” Giọng nói kiên định ấy cất lời, “Cho dù chị ấy mất đi hào quang của chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm, dù sắp tới chị sẽ bị tù tội vì chuyện này, dù ở bên chị sẽ liên lụy đến con, dù chị vốn không có chứng cứ chứng minh rằng mình trong sạch, dù tất cả, tất cả chỉ là suy đoán chủ quan của chị, không có căn cứ rõ ràng, con vẫn tin chị ấy.”
Chú cáo con trọng thương hấp hối, dấu máu đỏ thắm rơi thành chuỗi trên nền tuyết trắng tinh, đằng sau là bầy chó săn hung ác rượt đuổi bám riết, mà nó đã cạn kiệt sức lực, sắp ngã gục trên mặt tuyết rét buốt xương, trở thành đồ ăn trong bụng dã thú… Nó cam chịu số phận nhắm mắt, ngờ đâu lại rơi vào một vòng tay mềm mại, ấm áp. Thần tiên tỷ tỷ được đẽo gọt từ băng tuyết ôm nó vào lòng. Con người thuần khiết như ngọc ấy không chê vết máu lấm lem trên người nó mà ngược lại còn ôm nó càng chặt hơn.
Giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mu bàn tay Điêu Thư Chân. Trái tim chịu bao nhiêu uất ức, từng kinh qua sống chết ấy không rơi nước mắt vì đau đớn, lại tan thành một vũng nước mùa xuân mềm mại bởi sự dịu êm tình cờ. Cô lặng lẽ nghẹn ngào, sợ tiếng của mình sẽ bị hai người trên lầu nghe thấy. Vì thế, cô lau nước mắt, đỡ tường đứng lên.
Bên trên nỗi thương cảm vô tận, dũng khí bạt ngàn bất chợt trỗi dậy trong Điêu Thư Chân. Một thứ sức mạnh không tên thôi thúc cơ thể cô đứng thẳng. Cơn đau nơi dạ dày đã dịu đi khá nhiều, cảm giác nóng rát lan tràn cũng ngưng nghỉ, nhẹ nhàng như chẳng còn sót lại chút gì. Cô bước vội xuống lầu.
Trong đêm, một cô gái trẻ dừng bước trước bảng danh dự của khoa Tâm lý học ở đại học Z. Ánh mắt cô dừng tại tên mình, rồi chầm chậm dịch xuống, tìm được Giang Tiểu Thất ở hai khóa dưới.
Cát Chấn Lâm, Giang Tiểu Thất, Thái Duyệt Tâm, Vệ Gia Vi, Hoa Túy, Lâm Tử Ngôn,… Những cái tên xếp hàng ngay ngắn xuất hiện trong tầm mắt. Điêu Thư Chân cau mày, ánh mắt sắc bén, miệng lẩm bẩm đọc tên những người trẻ từng trải qua tuổi thanh xuân tại nơi đây.
Cô mặc chiếc áo sơ-mi trắng kết hợp với quần jeans dáng ôm, gương mặt rất trẻ, thoạt trông không khác mấy những sinh viên qua lại trong đại học Z, có vẻ đã cố ý chỉnh trang lại… Đuôi tóc ngắn củn thoảng hương táo thơm, quần áo mới toanh, tươm tất như vừa được mua ở tiệm. Chỉ có gương mặt là dán mỗi bên một miếng băng cá nhân như để che đi thứ gì đó.
Cô cứ đứng xuất thần như thế, mãi đến khi đám thiêu thân dưới ánh đèn đường lại một lần nữa đâm đầu vào cái chụp đèn nóng rực, tiếng đập cánh thu hút sự chú ý của cô. Một con thiêu thân rơi thẳng xuống đất, im lìm không nhúc nhích.
Điêu Thư Chân hái một chiếc lá cây hợp hoan, bọc lấy nó. Con thiêu thân xám tro xấu xí giãy giụa trong tay cô, một bên cánh bị đốt trụi, xem ra chẳng thể tiếp tục lao vào ánh sáng đẹp đẽ mà nó quyến luyến. Cô ngồi xổm xuống, khẽ khàng đặt nó vào bụi cỏ ven đường, động tác nhẹ nhàng như chở che một người trọng thương đang hấp hối.
“Đừng mê luyến ánh lửa kia nữa.” Cô thấp giọng nở nụ cười, chẳng rõ là đang nói cho ai nghe.
Đêm dần sâu, cơn mưa rào mùa hè trút xuống, gió thét gào lay động đóa hoa điêu tàn, xoáy vòng trên mặt đất. Những sinh viên nhạy bén học xong tiết tự học tối đã vội vàng băng qua sân trường để cơn mưa sắp đổ xuống đừng khiến mình bị ướt. Thi thoảng các sinh viên đi ngang lại nhìn Điêu Thư Chân bằng ánh mắt tò mò mà quan tâm, thấy dáng điệu chán nản, xuất thần của cô, họ cũng không quấy rầy mà vội vã quay về ký túc xá.
Mây đen dày đặc cuồn cuộn nơi chân trời, một tia chớp lóe lên khiến đại học Z trong đêm sáng rỡ tựa ban ngày. Điêu Thư Chân như nghe thấy tiếng thét của sinh viên nhát gan nào đó vang vọng trong gió, hòa cùng tiếng đóng cửa sổ vội vàng và tiếng rút quần áo.
Một hạt mưa rơi xuống từ lòng trời, mang theo sức nóng của mùa hè. Màn mưa dần lan ra bốn phía, khoác lên đất trời vô số những sợi chỉ bạc, đâu đâu cũng một màu trắng xóa.
Điêu Thư Chân vẫn không nhúc nhích. Cô cứ đứng lặng nơi đó, hệt một pho tượng im lìm, như Vĩ Sinh ôm trụ cầu mà chết, mặc cho cơn mưa chảy dọc theo gương mặt, lưng, tứ chi. Chiếc áo sơ-mi trắng tinh tươm đã ướt đẫm, gần như trong suốt, dính chặt vào nửa người trên, phác họa ra đường cong mượt mà, đều đặn của tuổi thanh xuân.
Điêu Thư Chân cứ đắm chìm mà chờ đợi người kia như thế.
Chẳng mảy may nghi ngờ cơn mưa lớn này sẽ khiến em chùn bước, chẳng mảy may nghi ngờ liệu em có tìm được đến nơi này. Cô như con cáo già nua canh giữ trước mộ chủ nhân. Việc chủ nhân có dậy vuốt ve bộ lông đã không còn mượt mà, trẻ trung, có hôn lên đôi mắt cằn cỗi đã không còn trong veo, sáng rỡ, có an ủi linh hồn trống rỗng chằng chịt những vết thương của cô,... tất cả đối với cô mà nói đều không còn quan trọng.
Cô chỉ chờ đợi như thế.
Âm thanh mưa lớn đập xuống mặt đường không hề ngăn Điêu Thư Chân bắt lấy tiếng bước chân quen thuộc, như thể chúng gõ nhịp ngay trong lòng cô, từ xa đến gần. Một tán ô lớn màu xanh biển ngăn cách màn mưa lạnh lẽo, dựng lên cho cô một không gian ấm áp, khô ráo.
Mùi hương hoa cỏ đặc biệt ập đến cùng với độ ấm êm dịu. Điêu Thư Chân không quay đầu, vờ như vệt nước trên mặt chỉ là dấu do cơn mưa để lại.
“Sao không về nhà?” Tống Ngọc Thành nhẹ nhàng kéo phần cổ áo sau gáy để Điêu Thư Chân quay người, đồng thời nương thế bắt lấy cổ tay đối phương, xoa nhẹ. Nhìn đến miếng băng cá nhân trên mặt Điêu Thư Chân, ánh mắt cô chợt trở nên u tối.
Điêu Thư Chân bĩu môi, đôi tròng mắt màu hổ phách loang một lớp nước. Vốn cô đã điều chỉnh xong tâm trạng, định sẽ đối mặt với Tống Ngọc Thành bằng thái độ bình tĩnh mà khách khí, nhưng chỉ một câu nói quan tâm đơn giản thế thôi đã khơi dậy trong cô cả một bụng đầy chua xót và ấm ức, rồi lại khó có thể cất thành lời.
Ánh đèn đường ấm màu soi chiếu trong đôi mắt đen láy của Tống Ngọc Thành, như châm lên một ngọn lửa. Điêu Thư Chân bất giác nhớ đến con thiêu thân đáng thương với cánh bị cháy rụi ban nãy, nỗi xót xa trong lòng dâng lên thành lũ quét, chực tuôn trào. Cô còn để ý thấy quầng thâm đen dưới mắt Tống Ngọc Thành, trong mắt em giăng đầy tơ máu. Nét bình thản, thong dong đã bị thay thế bởi sự u buồn, nôn nóng, chắc mấy hôm nay em chưa hề chợp mắt.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, rồi lại đau đáu, xót xa. Thật ra cô bôn ba bên ngoài bao lâu thì Tống Ngọc Thành cũng đã tìm cô suốt ngần ấy thời gian, chưa một phút giây nào ngưng nghỉ. Chỉ có không ngừng tìm kiếm mới có thể xoa dịu phần nào cảm giác nóng ruột như lửa đốt trong lòng.
“Chị không ăn uống, cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng.” Ánh mắt sâu thẳm của Tống Ngọc Thành nấn ná nơi gò má Điêu Thư Chân, “Bị thương, còn khóc nữa.”
“Chị không có!” Điêu Thư Chân lập tức giảo biện theo phản xạ, nhưng một chút mềm yếu, van nài vô tình thoáng qua trong giọng nói cùng với âm mũi mơ hồ như có như không kia đã bán đứng chủ nhân của nó.
Mưa rơi tầm tã, ánh đèn đường màu vàng ấm chiếu rọi lên vết mưa dày đặc, đẹp tựa một trận tuyết tung bay. Tống Ngọc Thành ném cán ô đi, tay thêm lực, ôm ghì đối phương vào lòng. Cơn mưa lớn chẳng thể át được tiếng tim đập như nổi trống, vang vọng hệt thiên quân vạn mã sôi trào, cuối cùng hòa chung một nhịp. Trong ánh sáng nhu hòa, một tay Tống Ngọc Thành đỡ gáy Điêu Thư Chân, tay kia ôm eo, hơi thở ấm áp cứ thế bao phủ.
Cơn mưa rào đêm hè đến nhanh mà bất chợt, bọt nước lạnh lẽo đọng trên cành long não, lại xuyên qua kẽ lá rơi lên người cả hai, nảy sinh đôi phần êm dịu. Bờ môi lạnh lẽo của Tống Ngọc Thành dè dặt áp lên, giày vò cọ xát, từ từ cạy ra cánh môi đang mím chặt kia. Động tác cô tuy trúc trắc nhưng lại nghiêm túc mà chân thành, ngỡ đang cử hành một nghi thức thánh khiết nào đó.
Điêu Thư Chân để mặc cho đối phương xâm chiếm, để mặc cho em cướp đoạt hơi thở mình, như muốn lột trần, nuốt trọn, lột da, bóc xương, từ đó hòa hợp làm một. Nụ hôn này quá mạnh bạo, cô cảm thấy niêm mạc miệng nóng rát, đau đớn, cổ họng có mùi tanh rỉ sắt, song vẫn chẳng muốn tách rời.
Giữa môi răng cọ xát, nhiệt độ bốc cao hệt hai ngọn lửa đang thiêu đốt trong băng, toan biến màn mưa ngập trời bốc thành hơi nước, sương mù trắng xóa lượn lờ chung quanh các cô. Đâu đâu cũng ướt đẫm, tóc mai nơi thái dương Điêu Thư Chân dính bết lên mặt, mái tóc dài xõa sau lưng của Tống Ngọc Thành ướt dề, song động tác quấn bện vẫn chẳng hề ngưng lại. Cơn mưa như trút cũng không át được tiếng nước ái muội.
Như một trận triền miên liều mình.
Đèn đường vàng ấm. Sân trường tĩnh lặng. Vết mưa rơi dồn dập. Người yêu ôm nhau dưới mưa. Giữa những dịu êm lưu luyến là nỗi tuyệt vọng, đau thương khôn kể. Các cô lần lữa mãi không muốn kết thúc nụ hôn, lại chẳng thể nào ngăn cản bánh xe vận mệnh cán qua. Cái chết tráng lệ vẫn đến đúng như dự đoán.
Giữa sân trường yên ắng chợt vang lên tiếng hát mơ hồ văng vẳng. Cùng với tiếng mưa rơi hỗn tạp, giọng nữ biến ảo, nội lực thấm đẫm nỗi u buồn, tối tăm mà cô độc, như đang xướng một khúc đưa tang.
Let me kiss you hard in the pouring rain.
You like your girls insane[1].
Điêu Thư Chân tựa vào lan can dưới đèn đường, cả người chẳng còn sức lực, khóe môi vương một sợi chỉ bạc ái muội. Cô vùng ra khỏi vòng tay Tống Ngọc Thành, giọng khàn khàn run rẩy: “Em đi đi, Tống Ngọc Thành.” Đoạn, cô nhắm chặt mắt, như thể không đành lòng nhìn đến nỗi đau thương toát lên trong ánh mắt người đối diện, “Chị sẽ không về với em đâu.”
“Em có thể hỏi tại sao không?” Tống Ngọc Thành e dè hỏi, giọng khiêm cung đến mức khiến người ta đau lòng.
“Không vì sao cả. Chỉ là chị chán ghét thôi.” Trong tiếng mưa rào rạt, Điêu Thư Chân nghe thấy giọng mình tàn nhẫn mà tuyệt tình, “Ghét làm cái gì mà chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm, ghét cuộc sống phải bôn ba khắp nơi mỗi ngày, ghét chơi trò chủ nhân thú cưng với em. Chúng ta có thể duy trì lâu đến thế đã là kì tích rồi. Cũng vừa hay, giờ trời cho cơ hội…”
“Vậy chị cũng mặc kệ chuyện vụ án sao?” Tống Ngọc Thành vội ngắt lời, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, “Chị hoài nghi Giang Tiểu Thất không phải hung thủ thật sự cơ mà?”
Điêu Thư Chân vén mái tóc ướt sũng trước mắt, nở nụ cười điên cuồng, tiếng cười nghe vô cùng chói tai: “Tống Ngọc Thành, em tỉnh táo lại đi. Chị đã không còn là cảnh sát nữa. Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính*. Liên quan gì đến chị đâu chứ?”
*Câu trong Luận ngữ - Thái Bá thiên của Khổng Tử. Nghĩa là không giữ chức vụ nào thì đừng bàn về việc ấy.
“Chị ruồng bỏ em rồi, Tống Ngọc Thành.” Điêu Thư Chân phất tay, xoay người rời đi.
Cô cắn chặt răng, phải gồng hết sức mới không quay đầu trở lại. Như thất hồn lạc phách, cô không nhìn thấy con đường phía trước, cứ thế bước thẳng vào vũng nước đọng lầy lội.
Tống Ngọc Thành đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng kiên quyết kia… Dưới cơn mưa như trút nước, bóng hình mảnh mai ấy cúi đầu, trôi dạt tựa một hồn ma du đãng. Chị đi rất nhanh, rất vội, như đang hốt hoảng trốn tránh thứ gì đó. Tống Ngọc Thành đi phá án, khám nghiệm tử thi hàng năm, từng uống nước tuyết từ núi cao chảy xuống, từng gặp băng sương ngưng kết ở âm ba mươi độ tại Cáp Nhĩ Tân, từng chạm vào thi cốt phủ bụi mấy mươi năm trong tủ đông,...
Nhưng chẳng hiểu vì sao cô lại cảm thấy cơn mưa rào giữa hè này mới là cơn mưa lạnh lẽo nhất cô từng trải qua, lạnh đến mức gió rét ngấm sâu vào da thịt, khí buốt tận xương, cả mạch máu lẫn cốt tủy đều co rút đau đớn, đóng băng thành bóng dáng dứt khoát, kiên quyết kia.
Cách đó không xa, một chiếc ô màu đỏ lẳng lặng đứng đó, âm thầm quan sát vở kịch này, mãi đến khi khúc hết người tan mới lay động rời đi theo làn gió.
Giữa cơn mưa mịt mù, một người ngơ ngác đứng tại chỗ như thất hồn lạc phách; một người vội vã rời đi, bước chân hấp tấp như đang trốn chạy. Cả hai càng lúc càng xa nhau, tựa hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng bao giờ giao cắt.
_____________
Tác giả:
[1] Born to die - Lana Del Rey.
*tác giả đội nắp nồi* đừng phóng dao, tui bảo đảm sẽ ngọt lại liền!
_____________
Hỏi: Điêu là cáo con thì Tống sẽ là dì?
Đáp: Chùm nho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT