Gã tựa nghiêng trên chiếc giường nằm trong một nhà nghỉ nào đó, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay, chậm rãi phun một vòng khói lên trần nhà, mệt mà thỏa mãn. Vuốt vết bẩn trên tấm ga giường, gã nhìn dấu loang lổ trên mặt tường cũ nát mà thẫn thờ.
Ngoài cửa sổ là bầu trời âm u, không trung xám xịt giăng đầy mây đen như mực, nặng trĩu. Gió thổi xào xạc, song cửa sổ hòa theo phát ra tiếng rít chói tai, không khí đầy hơi ẩm. Gã hạ nhiệt độ của điều hòa xuống một chút, thế mới xoa dịu phần nào sự bực dọc khó hiểu trong lòng.
Mình đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời rồi, có thể rửa tay gác kiếm, sống cuộc sống an nhàn bên vợ đẹp con ngoan. Gã hài lòng xòe bàn tay, nhìn chiếc nhẫn cưới xa xỉ, đắt đỏ trên đó, ánh mắt si mê. Tiếp đến, gã cởi chiếc nhẫn đang đeo ra, bỏ vào túi áo.
Hôm nay, gã sẽ nếm thử hương vị của cô nàng cuối cùng này vậy.
Mấy năm qua, gã đã gối lên cánh tay ngọc ngà của vô số người, nhấm nháp bờ môi đỏ mọng của vô số người, đùa bỡn tình cảm của vô số người, khiến bọn họ đâm đầu tìm chết vì gã. Có được sự sùng bái, cuồng nhiệt và theo đuổi, nâng niu từ người khác, song có một điều gã vẫn hằng biết rõ, rằng thứ những người đó thích không phải chính con người gã mà chỉ là một hình tượng gã đã dày công đắp nặn.
Tuy thường hay đến những khách sạn cao cấp cả ngàn đồng một đêm nhưng vẫn chỉ có nơi này cho gã một cảm giác quen thuộc, khiến gã thấy an tâm. Thói quen từ ngày này qua tháng nọ đã khắc sâu vào cốt tủy, không phải sự giàu sang một sớm một chiều có thể thay đổi. Gã lười nhác trở mình, dụi điếu thuốc lên đầu giường cho tắt lửa.
Mai chính là ngày gã kết hôn với con gái một của chủ tịch tập đoàn tài chính thành phố C. Những tháng ngày săn tìm cái đẹp thỏa thích như thế này, e là phải chấm dứt.
Nếu tình yêu là một trò chơi thì gã đã ở hạng vương giả… Bằng vào những thủ đoạn kia, gã bắt được trái tim của cô tiểu thư xinh đẹp, giàu có, nửa đời sau có thể sống cuộc sống quyền thế, xa hoa, chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.
Lòng người yếu ớt thế đấy… Nếu xem cơ chế tự phòng ngự của mỗi người là một cái ổ khóa thì rõ ràng gã đã nắm được chiếc chìa khóa vạn năng trong tay, có thể dễ dàng cạy mở trái tim của mọi người, khiến họ thua tơi bời hoa lá.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là chuyện săn tìm cái đẹp này hẳn sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều, dù gì gã cũng không muốn mất đi cái gốc dựa tiểu thư nhà giàu kia.
Gã nhìn vào màn hình điện thoại. Dựa theo kinh nghiệm vốn dĩ thì bên kia là một cô nàng sinh viên đại học chưa có kinh nghiệm xã hội, ngoại hình trong trẻo, dáng người bốc lửa, tính cách hướng nội. Mọi người chung quanh cho rằng cô nàng rất khó tiếp cận, nhưng thật ra…
Mấy cô em kiểu này mới là dễ dụ nhất.
Gã lướt màn hình lên trên, kéo trở lại chiến tích huy hoàng của mình. Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi thôi mà đối phương, một hoa khôi chưa bao giờ rung động vì ai đã yêu gã điên cuồng, chẳng màng bất kì điều gì, muốn bay từ nơi khác đến đây gặp gã.
Con người là loài sinh vật ti tiện. Thế giới này có thuyết con mèo và sợi dây* của riêng nó, những thứ chiếm được quá dễ dàng thì chẳng ai thèm quý trọng.
*Thuyết con mèo và sợi dây (Miêu thằng lý luận/猫绳理论/Cat string theory, không tìm ra được từ tiếng Việt 🙄): đại loại là đừng để mục tiêu có được thứ mình cần quá dễ dàng mà phải cố gắng, có được rồi mất đi thì mới biết quý trọng. Cũng như để cọng dây trước mặt con mèo thì nó không thèm care hoặc rất mau chán nhưng đưa sợi dây lên cao khỏi tầm với thì nó lại chơi rất hăng.
Đặc biệt là kiểu con gái được nâng niu trên tay, chiều chuộng lớn lên thế này. Càng thể hiện giá trị của bản thân, càng hạ thấp, thờ ơ với nàng thì nàng lại càng mê muội, đắm đuối vì bạn.
Gã nhìn màn hình điện thoại, xem lại chiến tích của bản thân. Từ một thằng con trai bình thường, thậm chí còn hơi nhút nhát, hướng nội, hay ru rú trong nhà, hai mươi sáu năm chưa bao giờ tiếp xúc với gái, đến nay gã đã qua đêm cùng mấy trăm em, chiến tích chồng chất. Sự trắc trở và kiên trì trong đó, đâu thể nào diễn tả hết bằng lời.
Đây là người cuối cùng. Nàng sẽ là dấu chấm hoàn mỹ cho hành trình chinh phục phụ nữ kéo dài suốt ba năm qua của gã.
Lần này, gã vẫn chọn sử dụng hình mẫu lãng tử kinh điển. Tức là, đầu tiên sẽ thu hút sự chú ý của nàng bằng màn mở đầu độc đáo, rồi lại bịa ra vài câu chuyện kích thích, ướt át để xây dựng cho mình hình tượng lãng tử, từ từ chiếm được cảm tình của nàng. Cuối cùng là bộc lộ “tiếng lòng”, nói mình đã từng là một người rất thâm tình, trao hết tình cảm cho một cô gái nào đó rồi lại bị phản bội một cách đau đớn, thế là trở thành lãng tử bất cần đời phiêu bạt giữa rừng hoa, nhưng thực tế là do đã trao đi quá nhiều tình cảm.
Sau một loạt thao tác ấy, nàng sẽ nảy sinh sự đồng cảm sâu sắc với kiểu đàn ông có vết thương lòng nhưng lại phong lưu, phóng khoáng ấy, ham muốn tiếp cận người nọ càng thêm mãnh liệt.
Nói cách khác, nàng đã yêu gã.
Chiêu càng quen thuộc, kinh điển thì lại càng hữu dụng.
“Em biết loài chim gai không? Trong truyền thuyết có một loài chim dành cả cuộc đời để tìm kiếm bụi mận gai. Một khi tìm được, nó sẽ lao vào đó để chiếc gai đâm thủng tim mình, rồi cất lên tiếng hót giữa đám cành gai góc. Bài ca kết thúc cũng là lúc sinh mệnh lụi tàn.”
“Anh yêu các cô gái, nhưng anh sẽ không dừng bước vì họ. Anh đang tìm bụi mận gai của riêng mình, hiến dâng sinh mệnh cho tình yêu thấm đẫm.”
【Oa, trước giờ em chưa gặp ai như anh cả. Anh đặc biệt quá, hoàn toàn không giống mấy anh chàng xung quanh em.】
“Thế à? Anh tôn trọng phụ nữ, anh cũng yêu phụ nữ, nhưng chưa bao giờ anh dừng bước vì họ. Anh từng ôm cô gái của mình trong lòng, chân trần bước qua mặt đất đầy vụn thủy tinh. Những mảnh thủy tinh ấy là do một mình anh đập bể đầu cả đám người kia. Chúng lăn lê bò lết trên mặt đất như những con sâu. Anh ôm cô gái của anh, bước qua ngọn lửa cháy hừng hực do rượu mạnh.”
“Cô ấy là bụi mận gai của anh. Nhưng em biết không? Anh phát hiện cô ấy và người bạn từ thời thơ ấu của anh cùng nằm trên một chiếc giường.”
“Trước nay anh chưa bao giờ nói với ai chuyện này. Ha ha, trong mắt những cô gái ấy, anh có thể mua cho họ món quần áo mắc nhất, thứ đồ trang điểm xịn nhất, gọi loại rượu đắt tiền nhất, nhưng lại chưa bao giờ lên giường với họ. Hẳn anh phải yêu họ lắm.”
“Nhưng đâu ai biết, trái tim anh, đã sớm bị chiếc gai dài nhất, nhọn nhất trong bụi mận gai đâm thủng mất rồi.”
“Xin lỗi em, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt trước mặt một cô gái, lần đầu tiên nói ra chuyện này với người khác.”
【Muốn ôm anh quá. Thì ra anh cũng có một góc yếu đuối như vậy.】
“Phải, anh chỉ để lộ góc này với mỗi em thôi. Đừng đến gặp, cũng đừng yêu anh. Tim anh đã vỡ vụn, nơi đó giờ chỉ còn lại đống tro tàn.”
【Chẳng lẽ anh không tin em yêu anh à?】
“Xin lỗi, rất vui khi được gặp em, nhưng anh đã chẳng còn chút tình yêu nào để dâng cho em nữa rồi.”
【Em nhất định phải đến tìm anh. Xin anh đấy, cho em một cơ hội đi mà.】
Nếu em đã chân thành đến thế, thôi được rồi, nhưng đừng hy vọng anh sẽ yêu em.
Cửa từ từ hé mở. Một cô gái trong trẻo mặc váy ngắn, đội mũ lưỡi trai bước đến, vai đeo chéo chiếc túi to, trước ngực vắt một đôi kính râm bản lớn. Một cơn gió lạnh mang theo mùi hương trên người cô ùa vào, xua tan mùi hôi thuốc lá trong phòng, toả ra sự quyến rũ đặc biệt chỉ những cô gái trẻ mới có.
Bên ngoài càng nổi gió lớn. Cuồng phong cuốn đám mây đen chồng lên nhau thành những chấm mực sẫm tối, mưa to như sắp trút xuống. Cô kéo màn. Bức màn màu xanh biển che đi ánh sáng của thế giới bên ngoài, khiến trong phòng càng thêm phần u ám.
Cô gái cúi đầu, phần tóc mái che ngang, không nhìn rõ nét mặt. Cô gái e dè ngồi xuống mép giường, hai tay đặt trên đùi, cách gã chừng nửa thước nhưng lại không ngẩng đầu nhìn gã, như đang e lệ mà sợ hãi.
Gã liếm môi trên, yết hầu nảy lên rồi lặn xuống, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Cô em này có một nét quyến rũ độc đáo đan xen giữa gái trẻ ngây ngô và phụ nữ trưởng thành, hệt một trái cây treo nơi đầu cành, ngọt lành ngon miệng.
Gã đã hơi nóng ruột. Tuy nhiên, kinh nghiệm bao nhiêu năm qua nói cho gã biết lúc này tuyệt đối không thể vội vàng. Càng thờ ơ với nàng thì nàng sẽ càng khao khát được bạn khẳng định, tán thành.
“Mang bao tay, bao chân làm gì thế?” Gã thu lại ánh mắt tham lam quá mức, vờ hỏi một cách hững hờ.
“À, ngại quá, để anh cười rồi.” Giọng cô nàng ngọt ngào, nhút nhát, mang theo một chút bồn chồn, căng thẳng khi lần đầu gặp người lạ, “Em có tật hơi ưa sạch sẽ quá.”
“Được rồi, được rồi.” Gã đưa tay hiệu, khinh miệt nói, “Em sợ cái gì? Chẳng lẽ người như anh mà còn hại em chắc?”
“Em là người hiểu anh nhất. Chẳng lẽ em vẫn chưa tỏ lòng anh hay sao?” Gã hoãn giọng, ra mòi trấn an.
“Thì… đương nhiên không phải.” Cô nàng lí nhí nói.
“Trong túi có gì vậy?” Gã nheo mắt. Cô nàng vừa bước vào thì gã đã để ý đến cái túi này rồi. Túi phình to như có nhét thứ gì bên trong, còn phát ra tiếng leng keng như những chiếc bình thủy tinh va vào nhau.
Cô nàng lên tiếng, mặt như thoáng ửng hồng. Cô cởi túi, lấy ra một chai rượu vang đỏ, đoạn nói với vẻ sợ hãi: “Uống chút rượu trước được không anh?”
Gã nhìn nhãn hiệu in trên chai, hình như có gặp qua trong bữa tiệc cùng vị hôn thê rồi. Là loại vang đỏ nhập khẩu xa xỉ nào đó, chừng hai ngàn đồng một chai.
Gã nheo mắt. Sự phục tùng của đối phương khiến gã rất mực hài lòng. Tiếc là gã sắp phải kết hôn rồi, không thì cực phẩm thế này nhất định phải nạp vào hậu cung lâu dài mới đúng.
Cô nàng dè dặt ngồi xuống mép giường, vẫn cúi đầu như không dám nhìn người trước mắt lấy một lần. Cô vuốt cái túi, sau đó lại lấy ra hai ly rượu chân cao được bao bởi bọc chống sốc.
Không ngờ đối phương lại lặn lội từ mấy ngàn dặm xa xôi mang đến cho gã nhiều thứ như thế. Điều này chứng tỏ sự thuần hoá của gã thành công mỹ mãn.
Chất lỏng đỏ thắm được rót vào ly, mùi rượu nồng nàn lan toả khắp phòng, mang theo hương thơm thoang thoảng trên người cô nàng, kích thích khiến hormone trở nên xao động.
Như đang ở một bữa tiệc xa hoa nào đó, gã bưng ly rượu, đầu tiên là lắc nhẹ, đánh thức rượu, sau đó ung dung nhấp một ngụm.
“Thêm nữa không anh?” Giọng cô nàng nhẹ nhàng, êm ái, đôi mắt nhìn gã cũng sáng long lanh, phiếm ánh nước.
Gã không nhịn được mà vươn tay ôm lấy vòng eo đối phương, uống một hơi cạn sạch ly rượu. Nhiệt độ của cồn bốc lên làm mặt gã nóng bừng, kích thích thứ ham muốn tình dục vốn đã rục rịch xao động.
Không muốn kiềm chế nữa, gã mở nút áo, hòng ôm nhuyễn ngọc ôn hương bên cạnh vào lòng. Bất thình lình, cánh tay gã nặng trĩu như đổ chì, vừa nâng lên được giữa chừng đã phải buông thõng xuống. Chiếc đèn treo trên trần nhà như đang xoay tít, bên tai là tiếng ong ong, trước mắt chợt tối sầm đi. Gã hé miệng thở dốc, muốn dùng chút sức lực cuối cùng để kêu lên, song vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ ồ ạt kéo đến.
Gã hệt như một hình người vô tri vô giác, cũng chẳng có sinh mệnh, ngã xuống giường ‘bịch’ một tiếng, chết giấc ngay tại đó.
Cô gái lặng lẽ nhìn gã. Vài giây sau, trên lòng bàn trắng nõn của cô ta có thêm đôi kính áp tròng mỏng mảnh. Bên dưới ánh mắt trông như hiền lành, ngọt ngào là sự tuyệt vọng đến tận xương tủy, hệt tàn tro sau khi đã thiêu đốt.
Ngoài cửa, một cái vali cao chừng nửa thước lẳng lặng đứng đó. Hành lang im lìm không một bóng người.
Ánh chớp sáng chói loé ngang, xé toạc màn trời đen như mực đặc. Từ trên cao rơi xuống mấy giọt mưa, rồi nhanh chóng lan ra trắng xoá cả đất trời. Hạt mưa to như hạt đậu đập vào ô cửa kính, tung toé, uốn lượn chảy xuống.
Cơn mưa tầm tã như có người đang thất thanh nức nở. Nếu trời xanh có tình, nhìn thấy vô vàn những điều kinh tởm chốn nhân gian, có lẽ cũng nên than khóc.
Cô gái lấy ra một miếng giẻ lau, cẩn thận xoá đi tất cả những dấu vết có thể để lại. Cô mang theo gã đàn ông bất tỉnh trên giường, mang luôn cả vali hành lí, biến mất ngoài hành lang.
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT