À dạ!
Vương Đình Phong xấu hổ không biết trốn đâu cho hết.
Trong phòng khách không có người nên anh cứ nghĩ chỉ mình anh nghe thấy tiếng anh nói, nào ngờ nó lại vang vọng như vậy.
Nếu như Nhã Ân về nhà sớm hơn thì anh đâu ra nông nỗi này.
Vương Đình Phong nhìn bác Lâm, nở một nụ cười sượng trân nói:
Cháu sẽ tiết chế lời nói.
Bác đi ngủ đi ạ!
Không sao, dần dần cũng quen thôi mà.
Bác Lâm quay người chuẩn bị lên lầu thì đột ngột dừng lại.
Đôi lông mày rậm khẽ chau lại, bác hỏi:
Mà thiếu gia có ngửi thấy mùi gì không?
Mùi sao?
Vương Đình Phong vội vàng kiểm tra người mình rồi xung quanh chỗ anh đứng.
Được một lúc thì lắc đầu:
Cháu có ngửi thấy mùi gì đâu?
Mùi khét đấy!
Bác Lâm nhẹ nhàng nói một câu rồi nhún vai quay người rời đi.
Dường như hiểu được bác đang nói đến chuyện gì Vương Đình Phong im lặng không đáp mà tiếp tục chờ đợi.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, âm thanh tích tắc của đồng hồ liên tục kêu.
Khoảng 20 phút, sau bên ngoài vọng lại tiếng xe.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tần Hạo Thiên đưa Nhã Ân tới một số nơi đi dạo nói chuyện rồi mới trở về nhà.
Dừng xe trước cửa biệt thự, Tần Hạo Thiên xuống xe trước mở cửa cho cô.
Mọi hành động ân cần của anh ta ngay cả những lời anh ta nói với Vương Đình Phong ở nhà hàng, cô biết tất cả đều là thật.
Đáng tiếc, tình cảm ấy cô không thể đáp lại.
Tần Hạo Thiên đi cùng Nhã Ân tới trước cửa.
Bước chân của mỗi người đều rất nặng nề như chất chứa biết bao điều khó nói.
Tới nơi, cô quay người lại đối diện với anh mỉm cười nói:
Cảm ơn anh vì buổi tối ngày hôm nay! Em đã cảm thấy rất vui.
Em vui, anh cũng vui.
Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nhiều.
Nhã Ân gượng gạo không biết nên trả lời Tần Hạo Thiên ra sao.
Không phải cô không muốn gặp anh ta mà vì nhiều lý do khác.
Chuyện hôm nay ở nhà hàng, hy vọng anh sẽ quên đi.
Bởi dù sao cũng phải là những lời nói đùa thôi phải không?
Nhã Ân cố tình nhắc lại những gì đã xảy ra ở nhà hàng để nhắc nhở Tần Hạo Thiên chuyện giữ khoảng cách.
Cô hiểu tình cảm của Tần Hạo Thiên nhưng bây giờ cô đã là người có gia đình.
Cho dù Vương Đình Phong không nhớ ra cô, cô vẫn phải giữ thể diện cho Vương gia.
Có điều, câu trả lời của anh ta lại khiến cô bất ngờ:
Những gì anh nói ở nhà hàng đều là thật.
Hạo Thiên!
Anh biết trong suốt thời gian qua em gặp chuyện gì.
Kể cả chuyện Vương Đình Phong bị tai nạn mất trí nhớ tạm thời.
Nếu như anh ta không còn yêu, em đâu cần phải cố...
Tần Hạo Thiên còn chưa nói dứt câu, Nhã Ân đã chen ngang:
Không phải là anh ấy không còn yêu chẳng qua là mất trí nhớ nên mới hành xử như vậy.
Đến bây giờ em vẫn còn mù quáng?
Em không mù quáng, em chỉ tin vào bản thân mình thôi.
Tần Hạo Thiên đột ngột nắm lấy tay cô, ánh mắt chất chứa để hi vọng như thể đang cố níu kéo điều gì.
Ngữ điệu bỗng nhiên thay đổi, trầm lắng lạ thường:
Ly hôn với anh ta đi.
Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn.
Nhã Ân ngớ người.
Cô không tin vào những gì mình nghe thấy, càng không tin người đứng trước mặt mình là người anh mà mình luôn kính nể.
Trước lúc kết hôn cô đã cảm nhận được tình cảm anh ta dành cho mình.
Cứ nghĩ sau một khoảng thời gian dài như vậy, Tần Hạo Thiên sẽ chuyển ý nhưng tình cảm đó ngày một lớn thì phải.
Cô thừa nhận bản thân không quá xuất sắc, cũng không phải mẫu người lý tưởng của bất kỳ ai.
Ngoài kia còn biết bao nhiêu người con gái hơn cô, sao anh ta vẫn cố chấp..