Dứt lời, hắn đứng dậy rồi khỏi phòng trước khi đi còn không quên tạo ra một âm thanh lớn ở cửa.
Bác sĩ Trương giật nảy mình ngồi co rúm lại đầy sợ hãi, từ đầu đến cuối không dám hó hé lời nào.
Rời khỏi bệnh viện, điều duy nhất Vương Đình Viễn nghĩ đến chính là tìm tới Gia Hân để cho cô biết sự thật, ép buộc cô trở về bên hắn.
...
Chiều.
Do bận một số công việc nên cuộc hẹn giữa Vương Đình Phong và Gia Hân chuyển sang buổi chiều.
Vì không muốn cô phải chờ nên anh đã tới trước khoảng 10 phút.
Gọi nước cho cả hai rồi ngồi đợi cô tới.
Biết hôm nay có hẹn với Vương Đình Phong nên Gia Hân ăn mặc rất chỉnh chu.
Chiếc váy trắng dài qua đầu gối hở vai trần và xương quai xanh tuyệt đẹp.
Khuôn mặt trang điểm bằng một lớp make-up nhẹ nhàng, làn da trắng sáng cùng mái tóc đen buông dài.
Khi Gia Hân bước vào ngay lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh đàn ông trong quán.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt xác định được vị trí của anh liền đi tới.
Vương Đình Phong mải mê nhâm nhi ly cà phê nóng, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
Xin lỗi, tôi đến muộn.
Hạ ly cà phê xuống, anh quay sang bên cạnh.
Thấy vậy liền nở một nụ cười:
Không sao, tôi cũng vừa mới tới, cô ngồi đi.
Gia Hân gật đầu ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.
Hai người lần đầu tiên có buổi gặp riêng nên có chút ngượng ngùng dù đã nói chuyện với nhau trước đó.
Anh mở lời để bầu không khí bớt căng thẳng:
Tôi có gọi cho cô một ly nước cam.
Không biết cô có thích không?
Tôi có, cảm ơn anh!
Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi không một ai lên tiếng.
Bầu không khí gượng gạo bắt đầu bao trùm.
Vốn cứ nghĩ sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau nhưng hóa ra đến khi đối mặt lại không biết nói gì thêm.
Vương Đình Phong là một người giỏi bắt chuyện đặc biệt là đối với phụ nữ nhưng khi đối diện với Gia Hân anh lại chẳng thể nói ra lời ong bướm nào.
Sau khoảng thời gian im lặng, anh tiếp tục với một câu hỏi dè dặt:
Chắc công việc y tá bận rộn lắm nhỉ?
Hả??? Công việc y tá??
Không phải cô nói mình đang làm y tá ở bệnh viện Bác Ái sao?
À vâng, công việc y tá khá bận rộn.
Gia Hân mỉm cười lấy lệ.
Từ ngày anh xuất viện đến bây giờ cũng gần một tuần, kể từ lúc đó cô không quay lại bệnh viện nên cũng quên mất việc mình giả làm y tá để tới thăm anh.
Cũng may cô nhanh trí đáp lại nếu không sẽ bị nghi ngờ.
Sức khỏe anh dạo này thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?
Gia Hân lái sang chuyện khác để Vương Đình Phong quên đi chuyện khi nãy.
Anh cười:
Tôi cũng không bị nặng lắm, sức khỏe đang dần ổn định.
Nhưng bác sĩ nói vẫn cần phải theo dõi thêm.
Vậy sao anh không ở lại bệnh viện? Có chuyện gì thì còn có người giúp.
Nhìn Gia Hân lo lắng cho mình như vậy, Vương Đình Phong có phần ngạc nhiên.
Chưa từng có một người con gái lạ nào quan tâm anh giống cô.
Một lần vô tình gặp gỡ, một lần nói chuyện đôi ba câu trong bệnh viện cũng chưa thể nói là thân thiết nhưng mỗi khi anh nói mình không ổn, cô đều sốt sắng hỏi han.
Khi đối diện với Gia Hân, Vương Đình Phong cảm thấy rất gần gũi, thân thuộc.
Nó không phải dạng tình cảm say nắng một người con gái nào đó mà chính xác hơn là tình thân.
Nếu nhìn kỹ cả hai người có đường nét trên khuôn mặt rất giống nhau, ngay cả thói quen cũng vậy.
Thấy Vương Đình Phong im lặng, Gia Hân khẽ lên tiếng:
Anh ổn chứ?
Vương Đình Phong giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ riêng.
Thu lại ánh mắt lơ đễnh, anh đáp:
Tôi không sao.
Mà tôi có thể nhờ cô giúp việc được không?.