Anh nhanh nhẹn lấy điện thoại đưa cho cô mà không hề hay biết chuyện gì.
Cầm điện thoại trên tay, cô giật mình khi thấy cảnh tượng nóng mắt trước mặt.
Cùng những âm thanh ái muội phát ra khiến người nghe đỏ mặt.
Bộ phim mà anh nói đến là ρһɪᴍ пɡườɪ ʟớп hay sao? Nhã Ân vội vã xoá web phim đi.
Thấy phim mình xem bị cô xoá mất, anh vội vàng giành lại rồi tỏ vẻ khó chịu:
Sao vợ xóa của anh? Anh đang xem mà.
Bây giờ mất rồi sao coi lại?
Nhìn gương mặt ngây ngô của anh, cô chỉ muốn đánh cho anh một trận để anh tỉnh ngộ.
Người gì mà ngốc hết chỗ nói, bị người ta gài cho xem phim xấu mà không biết lại còn chăm chú xem nữa chứ.
Nhã Ân nén tiếng thở dài, từng câu từng chữ đều cố gắng lắm mới có thể nói ra:
Ai bày cho anh xem mấy cái phim này thế hả?
Anh hồn nhiên đáp lại: Là Đình Viễn đấy! Em ấy bảo anh phim này hay lắm, với lại xem rồi học tập theo thì vợ sẽ vui nên anh xem thôi.
Mà, em không vui hả?
Trời đất! Vui sao nổi mà vui! Cô còn đang khó xử không biết giải thích với anh thế nào thì tâm trạng làm sao vui vẻ được.
Nhã Ân lắc đầu ngao ngán, cô nhìn anh một lượt rồi từ tốn giải thích:
Việc anh xem phim này khiến em không vui chút nào nên lần sau anh đừng xem nữa.
Tại sao lại không?
Bởi vì nó không tốt.
Với lại, anh không thấy diễn viên họ không mặc quần áo hả? Không mặc quần áo rồi đứng trước mặt người lạ là một điều không hay.
Phải rồi ha.
Ai lại cởi truồng như thế, mặc không đủ dễ bị cảm lắm.
Thế là phim này không tốt rồi.
Mà anh thấy, anh diễn viên kia cứ làm cho cô diễn viên kêu suốt thôi.
Chắc là cô ấy đau lắm nhỉ?
Phải rồi, cô ấy rất đau!
- Thế thì anh không bắt chước theo đâu.
Anh sợ làm vợ đâu giống cô ý.
Anh không xem phim này nữa.
Dứt lời, anh đặt điện thoại sang một bên không ngó ngàng gì đến mấy bộ phim bỏng mắt kia nữa.
Mới đầu anh tưởng xem xong rồi bắt chước theo sẽ khiến vợ vui, nào ngờ lại khiến cô không thoải mái.
Biết vậy, anh không nghe lời Vương Đình Viễn cho rồi.
Nhã Ân im lặng không nói một lời, đúng hơn là không có gì để nói.
Lần này, cậu em chồng yêu mến cho chồng cô xem phim bậy bạ rồi không biết sau này còn xúi giục anh làm chuyện gì nữa.
May mà cô phát hiện kịp thời nếu không để đến lúc anh bắt chước mà thực hành theo thì khổ.
Mải mê suy nghĩ những điều vu vơ trong đầu, phải đến vài giây sau cô mới để ý đến thái độ của anh.
Vẻ mặt khó chịu hình như trông anh không được vui.
Không phải khi nãy anh đã bỏ xem mấy bộ phim đó rồi sao hay là còn luyến tiếc?
Lấy làm lạ, cô hỏi: Đình Phong! Anh sao vậy?
Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi lại lắc đầu mấy cái:
Anh cũng không biết nhưng anh thấy khó chịu lắm.
Khó chịu? Anh thấy đau ở đâu hả? Mà anh bị như vậy từ khi nào?
Vương Đình Phong đưa tay chỉ vào điện thoại dưới bàn, từ tốn đáp:
Từ lúc xem phim kia kìa.
Anh cứ cảm thấy bức bối, khó chiụ thế nào ấy.
Có phải nó lấy bệnh cho anh rồi không? Anh sắp chết rồi hả vợ?
Giọng anh nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt mà hỏi cô.
Bỗng nhiên chỉ vì xem một bộ phim mà bị chết, nghĩ vậy ai chẳng sợ huống hồ là người như anh.
Nhã Ân nhìn dáng vẻ của chồng mình mà hận không thể bật cười thành tiếng.
Những gì anh đang cảm thấy đều là những phản ứng s1nh lý bình thường của cơ thể.
Chỉ là anh quá ngốc để nhận ra điều đó thôi..