Nhã Ân quay người lê từng bước chân nặng nề xuống lầu.
Cô như người mất hồn, hai hốc mắt đỏ hoe nhưng lại tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.
Có lẽ vì quá đau đớn, khóc quá nhiều nên bây giờ dù trái tim có rỉ máu thế nào, đớn đâu ra sao cũng không thể khóc thêm được nữa.
Nhã Ân cứ thế bước đi rồi vô tình va phải bác Lâm.
Lúc này cô mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
Bác Lâm nhìn cô liền hỏi han:
Tay cháu sao rồi? Đã bôi thuốc chưa? Nếu chưa thì để bác làm cho không không bôi thuốc ngay sẽ dễ để lại sẹo.
Nhã Ân mỉm cười lắc đầu:
Cháu không sao dù gì cũng chỉ là một vết thương nhỏ.
Nước cũng không quá nóng nên tay chỉ bị đỏ thôi cháu đã bôi thuốc rồi.
Nếu vậy thì tốt có cần gì thì bảo với bác.
Vâng, thôi cháu đi làm việc đây.
Cô khẽ cúi đấu rồi nhanh chóng đi ngang qua bác.
Đôi chân vừa đi được vài bước liền bị giọng nói của bác Lâm làm cho dừng lại:
Cháu thử giúp cậu chủ nhớ lại những chuyện của quá khứ xem.
Thay vì đứng từ đằng xa nhìn người mình yêu vui vẻ cùng với người khác thì hãy hành động gì đó.
Và nếu như không thể tiếp tục được thì hãy chọn cho mình một con đường khác.
Cô quay đầu lại nhìn bác, đôi mắt chứa đầy sự khó hiểu.
Cô hỏi:
Bác nói vậy là có ý gì?
Bác mỉm cười từ tốn nói:
Không phải cháu đang có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu chủ sao? Nhân cơ hội này mà giúp cậu ấy nhớ lại.
Cậu ấy chị bị mất trí nhớ tạm thời chứ không hoàn toàn quên đi một phần kí ức nào đó.
Và nếu như trong trường hợp xấu nhất xảy ra là cậu ấy không thể nhớ lại, buông bỏ là cách giải quyết tốt nhất.
Nhã Ân chỉ nghe không đáp.
Cô khẽ cúi đầu rồi quay người bỏ đi, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của bác Lâm.
Thật ra có rất muốn anh nhớ lại nhưng hai người vốn dĩ chẳng có kỷ niệm nào đáng nhớ.
Cưới nhau được hơn một năm phần phần lớn thời gian qua đều dành cho công việc.
Lúc đó anh còn bị ngốc, cô không biết anh còn có thể nhớ lại hay không.
Nhã Ân bước xuống bếp, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhận ra bãi chiến trường khi nãy đều được dọn sạch, có lẽ bác Lâm đã giúp cô một tay.
Nhìn đồng hồ, bây giờ cũng gần đến giờ cơm trưa Nhã Ân lại xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Hì hục trong bếp một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô dừng lại.
Nhã Ân lau vội tay vào khăn rồi nhấc máy.
Alo, tôi nghe!
Chị Nhã Ân, chị mau về nhà đi.
Ở nhà có chuyện lớn rồi!
Nhã Ân chau mày khó hiểu.
Cô nhìn lại màn hình điện thoại thì thấy người gọi cho mình làm một số máy lạ.
Cô thắc mắc:
Xin lỗi ai ở đầu dây bên kia vậy?
Là em, Linh Nhi đây!
Linh Nhi!
Nghe người kia nói tên cô mới nhớ ra.
Linh Nhi là người làm trong Nghiêm gia, cũng là chị em thân thiết nhất của cô.
Nhã Ân mỉm cười đáp lại:
Chị xin lỗi tại em gọi bằng số lạ nên chị không nhận ra.
Mà khi nãy em nói trong nhà xảy ra chuyện lớn, là chuyện gì vậy?
Chị mau về nhà đi.
Phu nhân đang làm loạn ở nhà đây.
Bà ta có làm gì thì đâu liên quan đến chị?
Nhưng nó liên quan đến Phu nhân quá cố.
Nhã Ân chần chừ giây lát, trong đầu cô dần tưởng tượng ra những chuyện mà bà ta có thể làm.
Chị còn có ở đó không?
Thấy cô im lặng, Linh Nhi vội lên tiếng thúc giục.
Nhã Ân giật mình đáp lại:
Chị đến ngay?
Dứt lời, cô vội vàng cúp máy rồi chuẩn bị rời khỏi nhà.
Nhã Ân lấy vội vài món đồ rồi đi.
Bác Lâm từ bên ngoài đi vào thấy cô có vẻ gấp gáp liền hỏi:
Nhã Ân, cháu chuẩn bị đi đâu?
Cháu về Nghiêm gia có chút việc cần giải quyết.
Bác giúp cháu dọn nốt phần còn lại nhé.
Được rồi để bác làm.
Đi đường cẩn thận?
Vâng..