Nhã Ân không đáp chỉ gật đầu một cái.
Cô đứng im một chỗ nhìn chồng mình tay trong tay với người phụ nữ khác bước vào căn phòng của hai người.
Tim cô đau như thể ai đó dùng dao đâm nhiều lần vào nó, chầm chậm rỉ máu.
Hai hốc mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè cổ họng có thứ gì đó chắn ngang.
Nhã Ân sụt sịt vào tiếng rồi tự trấn an bản thân không thể yếu đuối trước mặt bất kỳ ai.
Cô cầm túi đồ rồi nhanh chóng mang lên tầng.
Trên phòng, Như Ly giận dỗi chuyện khi nãy.
Vừa mới bước vào đã rời khỏi anh một mình tiến đến chiếc giường.
Vương Đình Phong nhanh chóng nhận ra thái độ lạ của cô ta.
Anh tiến gần về phía Như Ly vòng tay ôm cô ta từ phía sau.
Hơi thở ấm áp đầy nam tính vang lên bên tai:
Em sao vậy? Giận chuyện gì hả?
Như Ly khoanh tay trước пɡựᴄ, phụng phịu:
Em nào có giận chuyện gì?
Vương Đình Phong bật cười, tì cằm vào vai cô ta:
Anh biết vợ anh đang giận chuyện gì đấy.
Biết rồi còn hỏi em làm gì?
Thì anh muốn biết rõ hơn tâm trạng của em thôi.
Được rồi, đừng giận nữa quay mặt qua đây.
Như Ly nhất quyết không chịu quay lại.
Vương Đình Phong chỉ biết nhìn cô ta đầy bất lực rồi thở dài một tiếng:
Lát nữa Nhã Ân lên anh sẽ kêu cô ấy thay đổi cách xưng hô.
Em không cần lo lắng, anh chỉ mình em thôi.
Như đạt được mục đích, Như Ly nhanh chóng quay người lại niềm nở hỏi:
Anh nói thật sao?
Thật!
Yêu anh nhất!
Cô ta vui mừng ôm chầm lấy người anh.
Đúng lúc này, Nhã Ân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào vô tình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không nói lên lời.
Hai người họ thân mật trước mặt cô thì thôi sau lưng lại còn làm chuyện đáng xấu hổ này trên chính chiếc giường của cô.
Bàn tay nhỏ nắm chặt, cô chỉ hận không thể đánh cho Như Ly vài cái bạt tai.
Nghe thấy có tiếng động, Vương Đình Phong vội quay đầu lại.
Thấy Nhã Ân đứng trước cửa, anh đẩy nhẹ Như Ly ra chỉnh trang lại trang phục rồi nói với cô ta:
Em xuống dưới nhà lấy nước giúp anh.
Dạ!
Biết Nhã Ân đang có mặt trong phòng, Như Ly cố tình hôn môi Vương Đình Phong một cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Lúc đi ngang qua cô, cô ta dừng lại nở một nụ cười đắc ý:
Đồ thua cuộc!
Nói rồi, Như Ly ra khỏi phòng thuận tay đóng sầm cửa lại vang lên một tiếng khó lớn.
Nhã Âm kìm nén cơn tức giận, tự trấn an chính mình rồi mang đồ đạc để vào trong.
Đình Phong! Đồ này để ở đâu?
Vương Đình Phong giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh.
Nụ hôn bất ngờ khi nãy của Như Ly khiến anh có chút mất tập trung.
Anh nhìn xung quanh một lượt rồi đáp:
Cô để trên bàn giúp tôi.
Nhã Ân gật đầu làm theo lời anh nói.
Sắp đồ xong, cô quay sang phía anh.
Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy, cô ân cần hỏi han:
Đình Phong, anh mới xuất viện chắc mệt lắm phải không? Anh có muốn ăn gì không để em nấu cho anh.
Nhã Ân!
Anh gọi em?
Anh gọi cô nhưng chần chừ mãi không nói lên nói.
Cứ mỗi lần anh định nói ra những gì mình nghĩ trong đầu thì lại ngập ngừng, trong lòng đột nhiên có cảm giác gì đó không thoải mái.
Một cảm giác gượng ép đến khó tả.
Phải mất một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:
Từ giờ về sau cô đừng gọi tên tôi như vậy.
Dù sao cô cũng là người làm trong nhà, cách xưng hô như vậy không được hợp lý cho lắm.
Nhã Ân ngây người nhìn Vương Đình Phong, từng câu từng chữ mà anh nói cô đều nghe rất rõ thậm chí nó vẫn còn văng vẳng bên tai cô..