Nhã Ân từng bước tiến về phía bác Lâm, nước mắt vô thức rơi xuống, nghẹn ngào nói:
Bác...bác! Anh Phong...
Bác Lâm đưa tay lau nước mắt trên má cô ân cần vỗ về:
Bác biết mọi chuyện rồi.
Bác biết kể chuyện cháu bị bà chủ đuổi khỏi công ty.
Không sao đâu tất cả rồi sẽ tốt lên thôi, chỉ cần cháu luôn giữ vững tinh thần.
Nhưng nó thực sự quá khó đối với cháu.
Hiện tại cháu không biết làm gì cả.
Mọi thứ đến quá nhanh và cháu không kịp ngăn cản.
Bác Lâm đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm ấm đầy tình yêu thương mà khuyên nhủ:
Cháu đừng quá lo lắng.
Trong cuộc sống không phải chuyện gì cũng theo ý chúng ta.
Quan trọng cháu phải học cách đối mặt với thử thách, đừng bỏ cuộc là được.
Bác vẫn luôn bên cạnh ủng hộ và giúp đỡ cháu.
Nhã Ân nhìn bác Long, đuôi mắt khẽ cong lên thể hiện sự an tâm:
Cháu cảm ơn bác!
Sau một hồi nói chuyện với bác Lâm, Nhã Ân cũng bình tĩnh hơn.
Cô suy nghĩ mọi việc một cách thấu đáo và giữ bản thân bình tĩnh.
Tạm thời, cô phải sống trong nhà dưới thân phận là người giúp việc để có cơ hội được gần Vương Đình Phong và giúp anh lấy lại trí nhớ.
Nhìn đồng hồ đã đến gần giờ cơm, Nhã Ân xắn tay áo phụ bác Lâm dọn dẹp.
Những công việc này đối với cô không hề khó khăn thậm chí còn dễ dàng hơn khi giải quyết các vấn đề ở công ty.
Bởi cô đã quen với chúng từ nhỏ.
Kể cả khi về Vương gia làm dâu, tuy không phải động tay động chân tới mấy thứ này nhưng cô vẫn không quên những gì đã trở thành thói quen.
Hì hục cả buổi cuối cùng cũng xong.
Nhã Ân nhìn thành quả trước mắt mà thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Thấy bác Lâm chuẩn bị đi ra ngoài, cô vội lên tiếng:
Bác để cháu ra mở cho!
Vậy phiền cháu.
Nhã Ân mỉm cười rồi nhanh chân chạy ra mở cửa.
Niềm vui chưa được bao lâu đã vội tắt khi cô nhìn thấy người đứng trước mặt.
Con chào mẹ!
Nhã Ân cúi đầu kính cẩn khi thấy mẹ chồng.
Bà ta chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi vào.
Như Ly nhếch mép khinh thường rồi nhanh chóng đi theo sau bà.
Bà ta và Như Ly từ bên ngoài bước vào, hai tay mỗi người đều cầm rất nhiều túi đồ.
Nhìn sơ qua cũng biết bọn họ vừa mới đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại.
Số lượng và nhãn hàng của mỗi túi chắc hẳn số tiền bỏ ra không ít.
Nhã Ân thầm nghĩ, ông Vương nằm bệnh viện chưa được bao lâu Vương phu nhân đã lộng quyền như vậy.
Từ việc đuổi cô khỏi công ty đến chuyện đưa người hầu trong nhà đi mua sắm đồ nhiều như vậy.
Chắc hẳn đây là điều mà bà ta đã mong ước bấy lâu.
Hai người họ ngồi xuống ghế sofa trong phòng.
Vừa yên vị trên ghế, bà ta đã thở dài một tiếng ra lệnh cho cô:
Còn không mau lấy nước.
Đui hay sao mà không thấy tôi đang mệt hả?
Dạ vâng, con lấy ngay.
Nhã Ân vội vàng vào trong bếp lấy ra một cốc nước ấm.
Lúc này, bác Lâm cũng đi ra ngoài chào đón bà.
Bà chủ đã về!
Nhìn thấy bác, bà ta cười tươi rói niềm nở chào hỏi:
-
Bác về từ bao giờ mà không báo cho tôi một tiếng?
Dạ, tôi về từ sáng thưa bà chủ.
Tôi cũng chỉ là người ăn kẻ ở trong nhà.
Về đây thì tiếp tục làm việc, chuyện báo với bà chủ không cần thiết đâu ạ.
Chú đừng khách sao! Đều là người trong nhà hết mà.
Như Ly nhìn bác Lâm với ánh mắt lạ lẫm liền quay sang phía bà ta hỏi nhẹ:
Mẹ, đây là ai vậy?.