Hai người trò chuyện rất vui vẻ, bất chợt, anh đưa tay lên chạm vào tóc cô.
Theo lẽ thường, mọi cô gái đều sẽ phản ứng với hành động bất ngờ của anh nhưng Gia Hân thì không cô vẫn ngồi im im để anh chạm vào tóc mình.
Có một sợi chỉ nhỏ dính trên tóc cô.
Vương Đình Phong vừa nói vừa giải thích cho hành động của mình.
Gia Hân vẫn hồn nhiên không làm quá vấn đề thậm chí còn rất vui vẻ đáp lại:
Cảm ơn anh!
Không có gì.
Từng hành động cử chỉ, lời nói của hai người đều thu gọn vào tầm mắt của Vương Đình Viễn.
Không biết hắn ta đã đứng đó được bao lâu và chứng kiến những gì, nhưng bàn tay hắn đã nắm chặt lại.
Đôi mắt đỏ sọc hằn lên những tia máu đầy giận dữ.
Hắn đến bệnh viện để muốn xem tình hình ông Vương thế nào thật không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng không đánh thấy.
Vương Đình Viễn không phải kẻ ngốc mà không nhận ra người con gái trong bộ trang phục y tá đó chính là Gia Hân.
Trong đầu hắn luôn xuất hiện những suy nghĩ đen tối.
Hôm trước cô đến công ty đánh thắng một bàn tay rồi nói chấm dứt để có thể ung dung vui vẻ bên Vương Đình Phong.
Nhìn cách hai người họ họ nói chuyện với nhau, chẳng ai nghĩ là anh em mà giống một đôi tình nhân thì đúng hơn.
Hắn hận không thể xông đến đánh Vương Đình Phong một trận rồi kéo Gia Hân ra khỏi đó.
Tất cả những gì hắn có thể làm là đứng nhìn từ xa trong cơn phẫn nộ.
Ở bên trong hai người vẫn hăng say nói chuyện không để tâm tới xung quanh.
Có lẽ vì cả hai đều hòa hợp về tính cách nên dễ dàng tìm được điểm chung.
Trong lúc nói chuyện, Gia Hân vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường.
Cô nhận ra đã quá thời gian khám bệnh.
Trong lòng vẫn muốn ở lại nhưng điều kiện không cho phép, Nếu cô không rời khỏi đây nhanh chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.
Gia Hân quay sang nhìn Vương Đình Phong với vẻ mặt tiếc nuối:
Nãy giờ nói chuyện với nhau mà tôi quên mất thời gian.
Đã tới lúc tôi phải đi khám cho những bệnh nhân khác, lần tới tôi lại đến.
Khi nghe Gia Hân nói cô phải đi, Vương Đình Phong có chút hụt hẫng trong lòng.
Nhưng công việc của một y tá thì không thể chậm trễ, anh đành phải ngậm ngùi chấp nhận.
Cảm ơn cô
Không cần khách sáo.
Gia Hân mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Bước tới ngưỡng cửa giọng nói của Vương Đình Phong vang lên khiến cô dừng chân.
Buổi hẹn hôm trước còn có hiệu lực không?
Câu nói ấy khiến Gia Hân mừng trong lòng.
Cô không quay lại chỉ đáp bằng một chữ:
Còn!
Dứt lời, cô đẩy cửa ra ngoài.
Anh nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, miệng nở một cười vui vẻ.
Sau khi gặp được Vương Đình Phong, Gia Hân vội vàng trả lại quần áo y tế trở về với dáng vẻ thường ngày rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cô bước tới đường lớn đang định bắt một chiếc taxi thì từ đâu một bàn tay kéo cô đi.
Gia Hân hoảng hốt nhìn tấm lưng to của người đàn ông mặc vest đen trước mặt.
Cô vùng vẫy:
Mau thả tôi ra!!! Cứu...
Cô còn chưa kịp nói hết đã bị bịt miệng.
Người đàn ông đưa cô vào một chiếc xe ô tô dừng ở chỗ vắng.
Hắn để cô vào ghế sau rồi cùng vào đó và khóa cửa xe lại.
Lúc này, Gia Hân mới nhận ra người đàn ông đó không ai khác chính là Vương Đình Viễn.
Chỉ cần nhìn thấy hắn không cần biết mục đích là gì, cô đã giơ tay đánh hắn.
Nhưng lần này hắn không để ý cô đạt được mục đích.
Vương Đình Viễn nắm chặt lấy cổ tay Gia Hân, khóa chặt tay lên đầu rồi cúi xuống hôn cô.
Gia Hân cố gắng vùng vẫy nhưng không thể phản kháng trước sức lực của người đàn ông trước mặt.
Sự tuyệt vọng, đau đớn bao trùm khắp cơ thể nước mắt cô bất giác rơi xuống.
Thấy cô khóc, hắn vội vàng buông tay hoảng loạn cầu xin:
Anh xin lỗi! Anh...anh không cố ý..