Bác sĩ nói vậy là sao? Mất trí nhớ tạm thời!
Phải! Đây chính là di chứng sau khi xảy ra tai nạn.
Nhã Ân trố mắt nhìn vị bác sĩ theo dõi chính của Vương Đình Phong mà không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
Cô sốt sắng hỏi tiếp:
Nhưng không phải bác sĩ nói anh ấy sẽ ổn sao?
Vụ tai nạn khiến cậu ta bị thương không quá nghiêm trọng.
Không phải cậu ta vẫn tỉnh dậy đó sao? Cậu Vương bị va chạm mạnh ở vùng đầu đến hai lần nên việc mất trí nhớ tạm thời rất dễ xảy ra.
Vậy...tôi phải làm thế nào để giúp anh ấy hồi phục?
Cô có thể gợi cho cậu ấy nhớ về những kỷ niệm trọng quá khứ.
Nếu có tác nhân chắc chắn sẽ có thay đổi.
Có điều tôi phải nhắc nhở...
Bác sĩ nói đi ạ!
Đừng vì nôn nóng mà vội vàng làm mọi chuyện.
Vết thương của cậu Vương bị va chạm đến hai lần, nếu cố gượng ép nhớ lại sẽ để lại biến chứng.
Sức khỏe vẫn là trên hết.
Nhã Ân không đáp chỉ gật đầu hiểu ý.
Nói chuyện xong, cô đứng dậy rời đi.
Lê từng bước chân nặng nề dọc dãy hành lang dài, Nhã Ân vô thức đi đến phòng bệnh của Vương Đình Phong.
Từ bên ngoài nhìn vào thông qua ô cửa kính nhỏ, cô thấy Vương Đình Phong và Như Ly đang nói chuyện rất vui vẻ.
Hành động cân cần, nụ cười dịu dàng ấy đã lẽ phải dành cho cô mới đúng.
Vậy mà giờ đây cô phải đứng bên ngoài, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc của chồng mình và một người phụ nữ khác.
Mong chờ ngày đêm để anh tỉnh dậy, được nghe thấy tiếng anh rồi giờ đây cô lại chính là kẻ cô đơn trong niềm hy vọng đó.
Cô tự hỏi tại sao anh nhớ tất cả mọi người, ngay cả người mẹ luôn hạch sách anh vẫn nhớ còn những ký ức về cô thì lại không.
Nhã Ân đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má rồi quay đầu bước đi.
Cô trấn an chính mình chuyện anh mất trí nhớ là điều không may xảy ra.
Cũng có thể coi là một thử thách đối với hai người.
Cô còn chưa bắt đầu thì không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Nhã Ân hít một hơi thật sâu, đôi chân nhanh chóng rời khỏi cửa phòng bệnh.
Vương Đình Phong ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô thức nhìn ra hướng cửa chính.
Anh cảm giác hình như vừa có bóng dáng người nào đã đứng ở đó nhìn anh.
Thấy anh không chú tâm đ ến mình, Như Ly liền nhìn theo ánh mắt của anh nhưng không thấy được gì.
Cô ta chạm nhẹ vào tay anh, hỏi:
Ở ngoài đó có ai sao anh?
Giọng nói của Như Ly vang lên khiến Vương Đình Phong giật mình thu lại dáng vẻ lơ đễnh.
Anh quay sang nhìn cô ta lắc đầu:
Không có gì.
Mà anh hỏi này.
Có chuyện gì vậy anh?
Như Ly kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống gần anh.
Vương Đình Phong chần chừ giây lát mãi mới lên tiếng:
Cô gái lúc nãy đến đây tên là Nhã Ân phải không?
Vâng, nhưng anh hỏi tới cô ta làm gì?
Cũng không có gì quan trọng.
Anh nghe mẹ bảo cô ấy làm giúp việc cho nhà mình nên hỏi thôi.
Tại ngoài bác Lâm ra, anh chưa bao giờ thấy trong nhà thuê thêm người giúp việc.
Như Ly mỉm cười, trả lời vô cùng tự nhiên:
Bác Lâm tuổi đã cao nên mẹ mới thuê thêm người tới phụ bác.
Mà vừa hay cháu gái bác đang cần một công việc cho nên Nhã Ân mới tới làm.
Ra là vậy.
Cứ mỗi lần Vương Đình Phong nhắc tới Nhã Ân, lòng Như Ly đều nóng như lửa đốt.
Cô ta sợ anh sẽ nhớ ra điều gì đó rồi phá hỏng kế hoạch được tính từ trước.
Trong thời gian anh vẫn chưa nhớ ra, Như Ly nhất định phải đuổi Nhã Ân khỏi Vương gia..